“Thôi đi, nhìn lại cậu trước đi.” Khổng Đồng Đồng nói xong soi cô bạn tốt ở trong màn hình, hình như bạn tốt có điểm gì đó khác, tóc dài hơn, đuôi mắt cong cong, da dẻ hình như đẹp hơn, chắc chắn là do ăn quà: “Dù sao thì cậu cũng không tốt hơn được mấy.”
“Phải, phải, chúng tớ chỉ lo cậu ể không lấy được chồng thôi.”
Trương Tấn Xảo nhìn hai người châm chọc nhau, không nhịn được mà cười, thần sắc dịu dàng như nước: “Nói ra thời gian trước đi làm thủ tục ở trường, chúng tớ gặp Hà An, không phải cậu tìm anh ta sao, đến trường hỏi xem.”
Người trước màn hình máy tính đột nhiên yên tĩnh một giây. Sau2giây lát, Hạ Diệu Diệu cười nhạt một tiếng, mở gói hạt hạnh nhân ra: “Không có hứng thú, lúc đó chắc thần kinh mới định cho anh ta một cơ hội quay lại với chị đây, bây giờ hết hứng thú rồi.”
Khổng Đồng Đồng dũa móng tay, một câu lật tẩy cô: “Thôi đi, cậu bắt anh ta đền phí tổn hao tinh thần cho cậu còn nói được.”
“Tri ngã giả, Đồng Đồng dã”, ngày tháng không có cậu tớ quả nhiên là không chịu được.” Sau đó cô khoa trương dang hai tay ra: “Honey, tớ nhớ cậu phải làm sao đây?”
(*) Cách nói theo Hán cổ, có nghĩa là chỉ có Khổng Đồng Đồng hiểu Hạ Diệu Diệu. “Về đây, tìm chúng tớ.” Khổng Đồng8Đồng nói xong còn không quên nháy mắt với người đầu máy tính bên kia. “Giờ tớ bận công việc.” Vứt bỏ cái nhìn của người bình thường đối với công việc này, cô hiện tại có công việc ổn định, lương tháng sáu nghìn, công việc nhẹ nhàng, rất tốt. Chỉ là nghe đến từ người giúp việc theo giờ có chút không hay thôi, cũng may Hạ Diệu Diệu không cảm thấy như vậy, nếu cô ở Điển Thị, có khi cô còn chạy đến chỗ ba mẹ khoe khoang. Bây giờ Hạ Diệu Diệu đã vượt qua được khoảng thời gian khó khăn nhất, đã không còn cần tìm anh nữa. Tìm anh làm gì, kí tên sao? Thời gian đã quá rồi: “Tân Xảo,6cậu ngày nào cũng ở cùng Đồng Đồng, đừng để cậu ấy làm ảnh hưởng, đừng nghe Đồng Đồng nói linh tinh, nếu Vương Phong Long cầu hôn, thì đồng ý đi.”
Khổng Đồng Đồng không chịu: “Tớ nói gì đâu! Tớ chỉ tốt bụng kiến nghị! Kiến nghị, hiểu không? Vương Phong Long có gì, Tân Xảo của chúng ta bây giờ thuộc biên chế chính thức của tòa soạn báo, đàn ông gì mà không tìm được, muốn lấy chồng cũng phải tìm chủ biển hay giám đốc chứ.”
Tân Xảo cười thẹn thùng, hạnh phúc không cần nói ra thành lời: “Đâu có, tớ thấy Tiểu Long rất tốt.” “Tiểu Long? Qe...” Khổng Đồng Đồng khoa trương làm động tác nôn.
Hạ Diệu Diệu lại nhìn ra được,3chỉ cần Vương Phong Long cầu hôn, Tấn Xảo nhất định sẽ đồng ý. Trong lòng Hạ Diệu Diệu, Tân Xảo luôn là một người phụ nữ rất truyền thống, dịu dàng, lương thiện, thích khâu vá, giỏi làm việc nhà. Có lẽ tính cách cô ấy không quá mạnh mẽ, nhưng nhất định sẽ là người vợ chịu đựng được những xung đột trong gia đình, đúng là hời cho Vương Phong Long. Hạ Diệu Diệu bóp vỏ hạnh nhân, điềm tĩnh mở miệng nói: “Đồng Đồng, nôn cái gì vậy? Cậu có rồi hả?” “Hạ Diệu Diệu chết tiệt! Cậu mới có ế!“.
Chân lý, mặc dù cô thỉnh thoảng tức giận, cũng mắng vài câu quả bóng ở trong bụng, nhưng đã bảy tháng rồi, tình5cảm máu mủ đã giúp cô không còn e dè những lời gièm pha bên ngoài, không cần phải có ai can dự vào, cô đều sẽ yêu nó, càng sẽ không để ý sự tồn tại của nó có ngáng chân cô vào thời cơ tốt nhất để cô trèo lên cao trong sự nghiệp hay không.
“Tớ chuẩn bị thi thạc sỹ.” Hạ Diệu Diệu ném ra một quả bom hạng nặng.
“Cái gì? Cậu thi thạc sỹ?!” Hạ Diệu Diệu nhai hạnh nhân, ba người lại là một phen đại náo.
Công việc của Hạ Diệu Diệu không tính là mệt, trong tay có công việc ở hai căn biệt thự cao cấp, tương đương với nhân viên kinh doanh nào đó có hai khách hàng lớn vậy, có phần trăm đảm bảo.
Hạ Diệu Diệu làm việc rất nghiêm túc, tuổi trẻ, công ty rất thích những người mới như vậy, chỉ cần không phải là chủ hộ nữ có chồng thì không ai yêu cầu osin hay nhân viên dọn dẹp theo giờ bắt buộc phải là các bà mẹ, thậm chí là công ty càng hi vọng xảy ra chuyện gì đó để thúc đẩy ngành này.
Được cái Hạ Diệu Diệu rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, chỉ là đi dọn dẹp vệ sinh, hai khách hàng lớn của cô, một người có thời gian làm việc là buổi sáng từ chín giờ đến mười rưỡi.
Căn nhà chia làm tầng trên tầng dưới, ngôi nhà hai màu đen trắng, trang hoàng hào hùng khí thế, đầy tính hiện đại, ban công không có bất cứ chậu cây gì, phòng vệ sinh chỉ có một bộ đồ dùng của đàn ông, phòng khách gần như không lúc nào nhiễm bụi, thi thoảng có tách cà phê hoặc sữa chưa kịp rửa. Trong nhà không có bất cứ bức ảnh nào hay hàng dệt gì mềm mềm thừa ra, vì vậy Hạ Diệu Diệu đoán chắc người chủ này độc thân, hơn nữa có tính sạch sẽ, nhưng cô chưa gặp qua.
Một hộ khác nằm ở tiểu khu tinh tế rộng hai trăm mét vuông, ngược lại với nhà kia, nhà này thường xuyên xuất hiện đồ dùng của nữ giới, ảnh ở phòng khách cứ cách nửa tháng lại đổi sang khuôn mặt của nữ chủ nhân khác, nếu không phải là mỗi lần một người, Hạ Diệu Diệu đã nghi ngờ nam chủ nhân này làm việc gì phi pháp, chuyên môn giao dịch ở đây. Được cái nơi này đầy đủ bao cao su, chắc không bị bệnh linh tinh. Nhưng cô cũng chưa gặp qua chủ nhà, thời gian làm việc là buổi chiều từ ba giờ đến bốn giờ.
Hạ Diệu Diệu rất hài lòng với môi trường làm việc này, lương cứng cộng với tiền hoa hồng của hai vị khách sộp, Hạ Diệu Diệu cảm thấy đúng là ông trời có mắt.
Nhưng tương lai tốt đẹp không được dài, công ty đột nhiên thông báo cô không cần đến tiểu khu đen trắng nữa, Hạ Diệu Diệu không kịp trở tay, nhưng cũng không dám để nhỡ việc. Để chuẩn bị cho sự ra đời của em bé, cô vội nhận thêm mấy đơn lẻ, lượng công việc nhiều, khách hàng kêu ca khó hầu hạ, nhưng ai bỏ tiền ra mà không muốn hưởng thụ tốt nhất, Hạ Diệu Diệu vẫn rất cố gắng. Nhưng không được hai ngày, chủ hộ kia lại kêu cô đến, là trực tiếp điểm danh cô! Hạ Diệu Diệu không hiểu, nhưng cũng vì nó mà vui đến nửa tháng, xem đi, cô biết ngay là làm tốt có hồi báo mà, cô chăm chỉ như vậy, không bao giờ vượt ranh giới, nhân viên tốt như vậy tìm đâu ra chứ.
Hạ Diệu Diệu vì vậy mà lau sàn nhà anh ta cũng kỹ hơn, thật ra là sợ khách hàng lớn chạy mất, càng thêm cẩn thận lau đồ dùng gia đình của anh ta, hận không thể thắp cho anh ta một nén nhang, ta chủ long ân.
Hạ Diệu Diệu nghe nói, thì ra mấy hôm cô không đến nhà đen trắng đó, là có một cô con gái con nhà giàu đóng giả nhân viên dọn dẹp theo giờ thay thế cô, hoàn toàn không có sự đồng ý của chủ hộ, là nội bộ công ty tự ý thay, nói là muốn thông qua cách thức này để tiếp cận vị học trưởng nam thần trong lòng. Vị thiên kim nhà giàu đó, mỗi ngày sau khi dọn dẹp vệ sinh còn nấu cơm, pha cà phê cho chủ hộ đó, còn ân cần chu đáo dán giấy nhớ trên bàn trà nhắc nhở anh ta chú ý thời tiết thay đổi. Kết quả bị chủ hộ kiện, nói không cần osin làm công việc dư thừa, còn kêu công ty đền bù tất cả tổn thất trang trí lại phòng bếp, mười mấy vạn!
Mười mấy vạn?
Nhà bếp của anh ta mất mười mấy vạn? Hạ Diệu Diệu nhận phòng bếp trang bị rất đơn giản, gạch màu đen trắng, tủ bếp, đồ dụng cụ trong bếp, bát đĩa màu đen trắng, có cần đắt đến vậy không? Còn vị thiên kim nhà giàu kia nữa, có phải xem linh tinh nhiều quá không, cho rằng làm như vậy là ân cần, chắc chắn có được trái tim khô cằn của một người tịch mịch. Ài, cô gái đó cũng là tốt bụng mà thôi.
Tuy nhiên, cũng may là nam chủ nhân không trúng chiêu này, nếu không cô đã không có được công việc tốt thế này.
Hạ Diệu Diệu ngồi xổm xuống đất, lau sàn gạch dưới đất cực kỳ kỹ, kỹ đến từng viên, cảm thấy mỗi viên gạch sứ đều có giá trị quý giá, lấp lánh ánh sáng, đống đồ dùng không được chủ nhân dùng đến tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, những bộ bát đũa bình thường có không coi ra gì cũng trở nên thần thánh hẳn lên.
Hạ Diệu Diệu nghĩ mình lau thêm vài lần nữa không chừng sau này cô sẽ mua được: “Con nói có đúng không, Tôm ơi.” Hạ Diệu Diệu lấy giẻ xoay người ở trong không gian bếp trống trải lẩm bẩm: “Hề hề, bảo bối, cho dù gọi bao nhiều lần vẫn cảm thấy biệt danh này của con khó nghe quá, hay là chúng ta đổi sang một cái hay hơn.”
Hạ Diệu Diệu từ trong bếp ra, cúi lưng lau sàn phòng khách, giống như bình thường nói chuyện phiếm với đứa con trong bụng: “Hay gọi là... chúng ta gọi là Hạ Lệnh Doanh...”
Hạ Diệu Diệu nghĩ: “Con gái con trai đều dùng được, vẫn là gọi con là “Hạ Nhất Cái” (đồng âm với: người tiếp theo) hay hơn, nhưng khi đi học chắc chắn sẽ có người đặt biệt hiệu cho con, có khi cô giáo nói, người tiếp theo đến ai, con trả lời hay không dây, không được không được, đổi tên khác, Hạ Lai (đi xuống)? Hay Hạ Bất Lai (không xuống được) đây. Aiya, họ của con sao để đặt tên thế, mỗi tội cái nào cũng không hay.”
Hạ Diệu Diệu vừa làm việc vừa nói chuyện, lau xong sàn, quỳ bên bàn trà, vừa lau cốc, vừa tiếp tục phân vân việc đặt tên cho con: “Haha, mẹ mà gọi con là Hạ Tử Liễu (sợ đến chết mất) con có chui ra đánh mẹ không, Hạ Tử Liễu hay, không hay không hay, Hạ Hoạt Liễu? Hạ Xuất Lại! Hạ Nhất Khiêu! Hờ hờ, càng không tốt.”
Hạ Diệu Diệu cũng buồn chán, trong căn nhà trống trải lại không có ai, khi làm việc nói chuyện linh tinh với em bé trong bụng coi như thai giáo.
Ngày hôm sau, Hạ Diệu Diệu đeo tạp dề, căn nhà trống trải vẫn không có người, cô chỉnh sẵn nhạc thai giáo ở điện thoại rồi đặt trên bàn trà, vừa làm vừa nói chuyện như bình thường: “Con nói môn mẹ thi hôm qua có qua được không?”
“Mẹ cũng cảm thấy nhất định qua được, mẹ con là ai chứ, sao có thể trượt được, có phải là IQ kém như ba con đâu. Nói đến ba con, sao anh ta có thể quái đản như vậy, môn chính cũng không đạt, con sinh ra đừng có giống anh ta, nếu không mẹ sẽ vứt con đi như từng đá bố con.”
“Trên con đấy, đừng giận.” Hạ Diệu Diệu đặt cốc thủy tinh đã lau xong xuống: “Đúng rồi, gọi là Hạ Cảo Tử (ăn sủi cảo) thế nào? Mẹ muốn ăn sủi cảo, thật sự muốn ăn, chủ đề bị thương quá.” Hạ Diệu Diệu đứng dậy, vào nhà vệ sinh, giặt lại khăn lau lau mặt bàn: “Con muốn ăn gì, Hạ Tang Nguyên (ăn bánh trôi)? Ha ha! Hạ Diện Điều (ăn mì sợi) đi!”
Hạ Diệu Diệu đang nói vui, đột nhiên cảm thấy trên tầng có động tĩnh, giật mình vội quay đầu. Sau đó lập tức không phát ra âm thanh đứng dậy, lùi vào trong góc, cúi đầu đứng yên.
Một người đàn ông mặc đồ ngủ màu đen chậm rãi đi xuống từ cầu thang, cao một mét tám mây, khoảng tầm ba mươi tuổi, thần sắc có vẻ mệt mỏi. Anh ta day đầu lông mày, đôi mày sắc bén khó mà che giấu khí chất bình tĩnh nghiêm túc, anh ta đi đến quầy bar rót cho mình một tách cà phê, sau đó xoay người đi lên tầng.