Hạ Diệu Diệu vô cùng ngại ngùng: Sao lại xưng hô như vậy! Cao Trạm Vân cũng chẳng thèm nhìn Hạ Diệu Diệu: “Kích cỡ này, chọn hai bộ xuân và thu.”
“Vâng thưa ngài.” Ra khỏi khu đồ trẻ con, Thượng Thượng vui vẻ nghiêng người nhìn sang quả bong bóng đủ màu sắc: “Cái kia, Thượng Thượng muốn.” “Ừ, chú mua cho con.” Cao Trạm Vân nhìn sang Hạ Diệu Diệu: “Cô đi dạo đi, tôi dẫn nó lên khu vui chơi tầng bảy, cô cũng biết tôi không có hứng thú với những thứ đó mà.” “Thật ngại quá, phiền anh trong Thượng Thượng giúp tôi.” Bác sĩ Cao không muốn nói gì thêm với cô về chuyện này, anh ta dẫn Thượng Thượng xoay người đi. Hạ Diệu Diệu nhìn theo bóng dáng anh ta, mỉm cười, âm thầm nói hai chữ "cảm ơn", rồi2xoay người đi lên lầu khu quần áo nữ. Hạ Diệu Diệu đi chưa được mấy bước, Cao Trạm Vân đã gọi cô lại, đưa cho cô một chiếc thẻ vàng. Hạ Diệu Diệu ngỡ ngàng vài giây, vội vàng nói: “Không cần, không cần! Tôi... chẳng dùng đến đâu...” của anh mà. Cao Trạm Vân đưa thẻ qua rồi nói: “Không phải cho cô dùng, chỉ là khi đi dạo mà không mua gì, cô cầm thẻ này đối phương sẽ có thái độ tốt với cô hơn.” Hạ Diệu Diệu ngại ngùng mỉm cười, Thượng Thượng vỗ vai Cao Trạm Vân: Thật là hiểu mẹ con! Hạ Diệu Diệu cầm lấy thẻ, để bớt ngại ngùng, cô vỗ nhẹ lên tay Thượng Thượng, ra hiệu bảo cô bé nghe lời, sau đó xoay người bước đi. Cao Trạm Vẫn bế Thượng Thượng, nhìn theo bóng dáng8của Hạ Diệu Diệu, ánh mắt của Thượng Thượng đã sớm bị những viên kẹo trưng bày trong tủ kính thu hút, cô bé giơ cánh tay mập nhỏ ra nói: “Ba, Thượng Thượng ăn kẹo.” “Ăn kẹo sẽ làm hỏng răng, sẽ có con sâu cắn răng của Thượng Thượng, đến lúc đó chú phải tiêm thuốc cho Thượng Thượng, nhổ răng sâu đi đây.”
Hạ Thượng Thượng nhìn chú Cao, lại nhìn sang mấy viên kẹo đủ màu, quả quyết mở miệng nói: “Thượng Thượng muốn ăn kẹo, ăn kẹo không hư rằng, không tiêm thuốc.” “Chúng ta đi mua bong bóng đi khu vui chơi, không ăn kẹo, có được không.” Hạ Thượng Thượng Hiền bĩu môi. Cao Trạm Vân vội vàng nói: “Ừ, ăn kẹo, chỉ được ăn một viên, một viên thôi có biết không?” “Chú thật là tốt.” Hạ Thượng Thượng chỉ cắn9được hai miếng kẹo thì đã bị những món đồ chơi ở khu vui chơi trẻ em làm hoa cả mắt, kẹo nhét vào trong miệng chủ Cao, xoay cái mông mũm mĩm, nhoẻn miệng cười chạy vào khu vui chơi. Cao Trạm Vân ở phía sau chau mày chạy theo, nhìn cô bé nhảy tung tăng khi đến chỗ các trò chơi, không khỏi lắc đầu: “Con chẳng giống mẹ mình gì cả.”
“Mẹ...” Không có, tiếp tục trèo lên cao.
“Ngại quá, để anh trông nó lâu như vậy, Thượng Thượng chúng ta phải về nhà rồi.”
“Không!” Thượng Thượng xoay đầu tiếp tục chơi. Hạ Diệu Diệu bị chữ “không” quyết đoán tuyệt tình của con gái làm cho choáng váng: “Con nói cái gì! Con qua đây cho mẹ! Phản rồi à, dám nói không với mẹ.”
Hạ Thượng Thượng thấy mẹ chạy đến, lập tức vui vẻ2giơ tay giơ chân trèo lên cao. Hạ Diệu Diệu nhấc chân lên định đuổi theo. Cao Trạm Vân kéo cô lại: “Cô như vậy không được, để tôi... Thượng Thượng, con có ăn kẹo nữa không, rất là ngọt, chủ mua kẹo cho con ăn, để chú bế có được không?” Hạ Thượng Thượng xoay mông lại nhìn anh ta một cái, suy nghĩ một hồi, mở miệng nói: “Hư răng.”
Hạ Diệu Diệu bước tới định tóm lấy cô bé.
Cao Trạm Vân kéo cô lại: “Vậy Thượng Thượng của chúng ta muốn ăn gì, chú mua cho con có được không.” “Thượng Thượng ăn kem.”
Kem cái đầu con!
“Ừ, nào, đến đây chủ bể nào.”
Cao Trạm Vân quả nhiên mua cho Hạ Thượng Thượng một cây kem, một cây nhỏ không bằng bàn tay, Hạ Diệu Diệu nhất thời không biết nói gì, họ đã nói là sẽ2mua, lừa cô bé thì cũng không hay lắm. Cao Trạm Vân nói: “Thỉnh thoảng ăn một chút cũng không sao, cô đã mua gì rồi?”
“Không mua gì cả, chỉ xem mà thôi.”
“Có ngại khi đi xem cùng tôi không.”
A! “Cũng được, nhưng đã không còn sớm nữa?”
“Cô có việc à?”
“Tôi thì không sao, có anh kia.”
“Đi thôi.”
Cao Trạm Vân đi đến chỗ quần áo nữ. Hạ Thượng Thượng đi được một nửa thì đã ngủ say. Hạ Diệu Diệu có một dự cảm kỳ lạ, nhưng dường như cô không nên tự đa tình như vậy, lỡ không phải mua cho cô thì sao. Cao Trạm Vân chọn vài bộ đơn giản không đắt tiền, thiết kế không cầu kỳ, nhưng mặc vào rất thoải mái, sau đó gói lại. Sau khi đưa hai mẹ con cô về, Cao Trạm Vân mới đưa túi đồ cho cổ, sắc mặt dịu dàng: “Tôi không có ý gì khác, chỉ cảm thấy với môi trường công việc hiện tại của cô thì có nên thay đổi bản thân một chút, nếu cảm thấy không tiện thì có thể chia ra trả lại cho tôi.”
Hạ Diệu Diệu bể con gái nhìn bác sĩ Cao.
Cao Trạm Vân ánh mắt trong veo, bảo cổ đừng suy nghĩ gì cũng không được, Hạ Diệu Diệu suy nghĩ vài giây. Cô mỉm cười: “Cảm ơn.”
Bác sĩ Cao lái xe đi.
Hạ Diệu Diệu đợi đến khi không còn nhìn thấy đèn xe của anh ta thì mới bể con gái lên lầu, nghĩ thế nào cũng phải cảm thấy không thể mới đúng, cô có gì để đối phương có ý đổ chứ, tình một đêm? Có rất nhiều nữ y tá muốn có tình một đêm với bác sĩ Cao mà? Đừng suy nghĩ lung tung, cô có đi phẫu thuật thẩm mỹ đối phương cũng chẳng thèm nhìn đến, người ta là chuyên gia của bệnh viện ba sao đấy.
Hạ Diệu Diệu tự thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều, có lẽ người ta cảm thấy cô nên mặc đồ này, nhưng lại ngại mở miệng bảo cổ sửa đổi, nên dứt khoát mua cho cô. Hạ Diệu Diệu nhận là vì có thật sự cần, cô ra vào tạp chí ít nhiều cũng có thể nhìn ra ánh mắt của đồng nghiệp, nhưng cô lại không nỡ bỏ thói quen, bảo cô bỏ ra một lúc thật nhiều tiền để thay đổi bản thân, đó quả là một chuyện đau lòng, bác sĩ Cao đã giúp cô giải quyết được nỗi lo lắng bấy lâu nay.
Hạ Diệu Diệu lập tức vực dậy tinh thần, nếu đã không thể thì cô cũng không bối rối gì nữa, dù sao bác sĩ Cao cũng không thể thích cô được, vậy cô cứ chia ra trả từng đợt cho anh ta.
Ngày thứ hai khi Hạ Diệu Diệu nhận được điện thoại của Cao Trạm Vân, cô thấy rất bất ngờ, lẽ nào anh ta lại muốn đòi tiền cô ngày? Một tiếng ba mươi phút sau, cô và Cao Trạm Vân xuất hiện bên ngoài một cửa hàng xe ô tô, nhìn những chiếc xe đắt tiền đầu thành hàng bên trong cửa kính trong suốt, Hạ Diệu Diệu đã có vài phút mơ màng, bọn họ đến đây để làm gì? Cô nhìn Cao Trạm Vân, anh ta ung dung bể Thượng Thượng đang vẫy vẫy tay. Đi vào bên trong, Hạ Diệu Diệu đi sau lưng Cao Trạm Vân, nhân viên bán hàng bắt đầu nhiệt tình chào hỏi bọn họ: “Chào ngài, xin hỏi anh muốn tìm một chiếc xe để anh lái hay là chị nhà đây lái? Hay anh muốn tìm một chiếc xe thích hợp để đưa cả nhà đi du lịch?” Cao Trạm Vân gật đầu: “Chúng tôi đến xem sơ thôi.” “Vâng, mời anh, hai chiếc xe bên trong là mẫu mới nhất trong năm nay của chúng tôi, thiết kế hình giọt nước...”
Hạ Diệu Diệu sững sờ nhìn người nhân viên bán hàng đang nói chuyện liên tục không ngừng, Cao Trạm Vân chạm nhẹ vào tay cô, nhắc cô bước lại xem. Tiểu Thượng Thượng thì thích thú nhìn bên này nhìn bên kia, đôi mắt đột nhiên sáng rực rỡ nhìn sang chiếc xe màu đỏ, hào hứng vẫy tay về phía chiếc xe đó: “Ba, ba, cái kia, Thượng Thượng muốn!” Cao Trạm Vân thấy Thượng Thượng vui vẻ như vậy, anh ta liền đi theo hướng cô bé chỉ, Hạ Diệu Diệu cũng vội vàng đi theo sau, nhân viên bán hàng thấy vậy cũng lập tức đi theo: “Cô bé thật biết chọn, đó là màu sắc thịnh hành nhất năm nay...”
Cao Trạm Vân nhìn sang Hạ Diệu Diệu, ngắt lời của nhân viên bán hàng: “Bao nhiêu tiền?” Nhân viên bán hàng mỉm cười càng ân cần hơn, trả lời rất khách sáo: “Chiếc này hai triệu, tuyệt đối xứng đáng với giá tiền...” “Hai triệu?” Hạ Diệu Diệu âm thẩm kinh ngạc la lên một tiếng, cô biết xe là món đồ rất xa xỉ, nhưng khi nhân viên bán hàng nói giá xong còn tỏ vẻ mong chờ cô móc tiền ra mua, trong lòng cô thật sự không chấp nhận được. Cao Trạm Vận cầm thẻ đưa cho Hạ Diệu Diệu: “Thượng Thượng thích thì mua thôi!” Mắt Hạ Diệu Diệu trừng to hơn, cô nhỏ tiếng nói với Cao Trạm Vân: “Anh điên rồi à?” Cao Trạm Vân nhìn cô một cách đầy khích lệ: “Đi, quẹt thẻ đi, quẹt xong cô sẽ hiểu. Tiêu tiền là một loại thái độ, chỉ khi tiêu tiền xong mới cảm nhận được một thế giới khác.” Hạ Diệu Diệu nhìn ra chiếc xe đang đậu bên ngoài của anh ta, sau đó nhìn sang chiếc xe "hot" mà cô gái kia vừa nói, cơ bản không cùng đẳng cấp: “Nhưng dùng nhiều tiền như vậy để mua một chiếc xe, mua xong anh sẽ vui sao?”
“Muốn mua chính là một loại cảm giác!”
Hạ Diệu Diệu nhìn Cao Trạm Vấn Đề Thượng Thượng đến khu ăn uống mà hãng xe chuẩn bị cho khách hàng, để lại một mình cô cầm lấy một chiếc thẻ không thuộc về mình đối diện với nhân viên bán hàng đang niềm nở chờ đợi cô đưa ra quyết định, quyết tâm đưa thẻ qua: “Quạt đi!”
Nhân viên bán hàng vui vẻ nhận lấy thẻ, trong lòng suy nghĩ hôm nay đã bán được một chiếc xe, nụ cười trên mặt càng rạng rỡ càng nhiệt tình hơn. Hạ Diệu Diệu đuổi theo Cao Trạm Vần, Cao Trạm Vẫn chẳng thèm ngẩng đầu mà lựa chọn thức ăn cho Thượng Thượng: “Quẹt rồi à?”
“Vâng!” Hạ Diệu Diệu trả lời xong thì không nói gì thêm, Cao Trạm Vấn cũng không nói gì, để cho cô một mình cảm nhận.
Trong lòng Hạ Diệu Diệu có một cảm giác rất khác với lúc trước, nói thế nào nhỉ? Rất sảng khoái, khác hẳn với cảm giác bối rối khi cô mua một cây kem thường ngày. Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy đó có lẽ là một ngưỡng cửa, là ngưỡng của thời thượng mà bản thân cô luôn nghiên cứu nhưng lại không thể hòa nhập vào, cô bắt đầu hiểu cảm giác tiêu một khoản tiền lớn là như thế nào, bắt đầu nhận ra cái gì gọi là thời thượng mà những người đó muốn có được.
Thay đổi bản thân là một khởi đầu đầy tính khiêu chiến, nó không phải là kiểu thả trôi theo dòng nước, cũng không phải làm ham muốn hư vinh, đó là cách sống của những người có những độ tuổi, khả năng kinh tế và hoàn cảnh sống khác nhau, cô nên bắt đầu thay đổi theo môi trường xung quanh.
Thời thượng, chính là nơi chỉ nhìn vào mặt, gu là danh từ thể hiện rõ sự cá tính nhưng không đánh mất mất chính mình.
Hạ Diệu Diệu không ngờ rằng có một ngày cô có thể thông thạo từ trong ra ngoài, vì biên tập Phạm mà cô ngày càng được tiếp xúc nhiều hơn với thời thượng, từ không dám nói gì, chuyển sang trạng thái có thể chỉ đạo việc phối khăn choàng khi biên tập Phạm không có mặt; từ việc chỉ biết ghi chép, hiện giờ cô thỉnh thoảng đã đưa ra ý kiến của mình về sản phẩm của một sưu tập nào đó, tuy không thấy chính xác, nhưng về sau, biên tập Phạm đã mở một chuyên mục nhỏ hai trăm chữ cho cô ở địa bàn của chị ấy.
Hạ Diệu Diệu sẽ đăng lên những món đồ thời trang nhỏ mà cô nhìn thấy, có khi là một chiếc kẹp tóc, có khi là vài chiếc vòng đeo tay, có khi lại là một bộ quần áo cô nhìn thấy trong chợ đêm. Độ dài không nhiều, sổ chữ không đủ, chỉ lác đác vài chữ, đó là thời trang riêng của cô. Phạm Tiểu Diệp không chê cũng không khen, chỉ chủ động đưa ra đề nghị cho cô độ dài một phần ba. Tổng biên tập cảm thấy không vui: “Có phải hơi nhiều rồi không.”