Nghe vậy, Lâm Vân Huyền lại cười tươi hơn: “Làm gì có. Tôi ở nước ngoài du học nhiều năm, chuyện trong nhà tôi cũng ít được tiếp xúc nên chẳng gặp người nào cả.” “Dù chưa gặp thì cô cũng không hiếu kỳ mà.” Tập đoàn Lâm thị và Hãng Hàng không Trung Hoa thường xuyên qua lại, hai bên đều là những công ty lớn bậc nhất. Nếu gặp phải chuyện gì, có mấy ai dám gây khó dễ với Vân Huyên, haizz, coi chừng nha. Mấy cô gái nói nói cười cười đi vào nhà vệ sinh thay quần áo: “Nghe nói tháng trước, tập đoàn Hòa Mộc bao hết khoang hạng nhất, Vân Huyên, cô đã từng gặp vị ngài Hà trong truyền thuyết đó chưa?” Lâm Vân Huyện cười: “Truyền thuyết ư? Làm gì2mà khoa trương đến vậy...” “Ờ, đối với Lâm đại tiểu thư cô mà nói, anh ấy không phải vậy. Nhưng đối với chúng tôi, anh ấy là một nhân vật ảo tưởng xa vời, chỉ có thể tồn tại trên giấy thôi.” Lâm Vân Huyên không phản bác bởi cô ta cũng không biết nói sao. Cô ta chưa từng gặp ngài Hà, chỉ là tình cờ nghe ông nội nhắc đến anh khi nói chuyện với ba. Ông tỏ ra rất cung kính với anh, trong lời nói đầy ắp sự tôn sùng. Có lẽ anh là một nhân vật đa mưu túc trí hơn ông nội. Nhưng dù sao đi nữa cũng chẳng liên quan gì đến cô ta.
Cô ta chỉ không hiểu tại sao ban đầu chị Lâu lại cam tâm tình nguyện yêu anh8trong một thời gian dài, bây giờ thậm chí không bàn đến chuyện kết hôn, cứ luôn đợi chờ anh. Lẽ nào con người này thật sự có ma lực đến vậy? Hay là gu của chị Lâu quá đặc biệt?
Lâm Văn Huyên đóng tủ quần áo: “Tôi cũng chưa gặp qua anh ta. Ngày thường anh ta rất ít xuất hiện. Mọi chuyện đều do Phó Giám đốc đến bàn chuyện. Có lẽ tuổi tác lớn rồi nên đi lại bất tiện.” “Nhưng tôi nghe nói ngài Hà rất trẻ, bằng không sao lại gọi ngài Hà là ngài chứ?”
“Ngài chỉ là từ để kính trọng thôi, nó không nói lên được là anh ta còn trẻ“. Cô gái tóc ngắn gãi gãi đầu: “Cũng phải ha.” Lâm Vân Huyện xoa xoa cái đầu đáng yêu của mình9tỏ vẻ thân thiện: “Tôi đi trước đây, mọi người nói chuyện vui vẻ.”
“Bye bye.” “Bye bye.” Cô gái tóc ngắn nói chuyện với người bạn bên cạnh với vẻ si mê: “Nói đến đẹp trai thì tôi thấy Hạ Vũ ở bộ phận quản lý an ninh là đẹp trai nhất. Anh ta vừa đẹp trai, vừa có khí chất, lại cao ráo, dàng mặc đồng phục cực chuẩn. Nghe nói anh ấy chỉ lớn hơn chúng ta một khóa. Thích anh ấy quá đi.” “Tôi cũng thấy anh ấy rất đẹp trai. Mỗi lần thấy anh ấy đi qua phòng chúng ta, tôi lại thấy anh ấy đẹp trai hơn một chút.” Nghe vậy, những thiếu nữ si mê Hạ Vũ lập tức tụ tập lại, huyền thuyền về chuyện họ đã nhìn, đã thấy một ai2đó. Lâm Vân Huyện dở khóc dở cười, đóng cửa bỏ đi. Mấy người này nếu biết sự thật về Hạ Vũ chắc sẽ không còn nhiệt tình đến vậy nữa. Dù sao bánh mì hay cuộc sống cũng đều quan trọng, cùng nhau khổ cực đấu tranh mới cần nhiều dũng khí.
Lâm Vân Huyên nho nhã, uyển chuyển bước đi, ngang qua cửa bộ phận Quản lí kỹ thuật bay. Giang Hồng Triết nhìn thấy lập tức đứng dậy.
Bạn bè bên cạnh hiểu ý, cười to. Đi nhanh lên!
Tục ngữ nói, khó nhất là chịu ân tình của mĩ nhân, đẹp nhất là khoảng thời gian mới yêu nhau. Giang Hồng Triết khiến người ta ghen tị nhất là chuyện có hai mĩ nhân tranh giành để được anh ta giày vò. Sao mà có thể không khiến2cho người ta ganh tị được chứ? Nhất là tiểu mỹ nhân trong điện thoại, cô ấy thật là xinh đẹp.
Có điều, Lâm Văn Huyên cũng không tệ, khí chất tốt, dáng người cũng chuẩn, có thể nói vừa đẹp vừa gợi cảm. Cái loại đẹp gợi cảm này cộng thêm dung mạo hiền lành của cô ta lại càng khiến người ta không thể kiềm chế dục vọng, nếu không phải Lâm đại tiểu thư treo giá quá cao thì sẽ có không ít kẻ ủ mưu làm loạn.
Đáng tiếc, mĩ nhân không những đẹp người mà quan hệ cũng rộng rãi. Vậy mà họ lại không có bất kỳ cơ hội nào dâng hiến, quả là phung phí của trời.
Giang Hồng Triết bị đuổi đến bên cạnh cô, hai tay đút vào túi, thần thái tự nhiên, giọng cưng chiều: “Trưa nay muốn ăn gì? Chúc mừng em trước nha! Tuần sau em được bay thử rồi.” Lâm Vân Huyên liếc xéo anh ta một cái. Ánh mắt không có gì đặc biệt nhưng tuyệt đối cũng không kém phần thâm ý: “Sao anh biết tuần sau em bay thử? Hôm nay Phó tỉ mới quyết định mà.” Giang Hồng Triết nhìn cô ta với vẻ thần bí: “Anh có nội gián, không nói em biết.” Phong thái anh ta phong lưu phóng khoáng, mê hoặc lòng người. Lâm Vân Huyên hờn dỗi trừng mắt nhìn anh ta, hoa hồng dù có gai nhưng khi gặp đúng người thì cũng cúi đầu uy hàng: “Em tưởng anh không biết. Chiều nay anh có được nghỉ không?” “Chỉ cần em yêu cầu thì đó là vinh hạnh của anh!”
“Em muốn đi dạo phố chọn quà cho mẹ em. Ngày mai là sinh nhật của mẹ em. Nểu nay không đi thì không có thời gian đi nữa.” Giang Hồng Triết vô trán một cái: “Hey, chuyện quan trọng như vậy mà suýt nữa quên rồi. Thôi thì quân tử nguyện xả thân đưa nàng đi.” “Anh mà là quân tử.” Lâm Vân Huyên bước lên khoác tay Giang Hồng Triết. Giang Hồng Triết không gạt ra.
Hai người vừa nói vừa cười bước vào thang máy. Ngẩng đầu lên nhìn thấy người bên trong, mặt Giang Hồng Triết lập tức trở nên khó chịu. Không hẹn mà gặp như thế này khiến anh ta có phần ngại ngùng. Rốt cuộc thì sự tồn tại của Hạ Tiểu Ngư ở đâu trong anh ta? Tuy chỉ muốn chơi qua đường nhưng trước khi đạt được mục đích thì với tình huống gặp anh có thể này anh ta có chút không tự nhiên.
Lâm Văn Huyên liếc Hạ Vũ một cái, sắc mặt không có gì bất thường. Cô ta vẫn khoác lấy tay Giang Hồng Triết, xem như không có sự tồn tại của người phía sau: “Anh nói xem mua cái gì được đây? Năm nào cũng mấy thứ đó, chẳng có gì mới mẻ, không biết mẹ thích cái gì?”
Sắc mặt Giang Hồng Triết cũng từ từ trở lại bình thường, có gì đâu, cũng đâu phải mình theo đuổi cô ta, là tự cô ta dẫn xác đến với mình thôi mà: “Chỉ cần là quà em tặng, cái gì gì cũng thích.” “Đáng ghét, quà em tặng thì mẹ em thích là đúng rồi. Viên đá nát anh tặng năm ngoái bây giờ mẹ em xem như bảo bối vậy. Có thể thấy địa vị của anh trong lòng mẹ đã cao hơn cả em rồi. Em thấy em không cần tặng gì cả, cứ đem anh tặng cho mẹ là được rồi, bảo đảm mẹ sẽ vui.” “Chỉ cần dù không chê, anh sẽ theo đến cùng.” Cửa thang máy mở, hai người bước ra. Cửa thang máy lại đóng, thang tiếp tục đi xuống. Hạ Vũ nhìn đồng hồ. Tuy sắc mặt có hơi khó chịu những tình cảnh này không phải lần đầu bắt gặp nên cậu cũng đã sớm quen rồi. Tiểu Ngư bây giờ có chị Hai quản lí. Chị sẽ không muốn thấy Tiểu Ngư có mối liên hệ gì với loại người này. Đã không có mối liên hệ gì thì Giang Hồng Triết thích đi với ai cũng chẳng sao, đó là chuyện của anh ta.
Hạ Tiểu Ngư không hiểu tại sao chị Hai cứ phải chống đối cấp trên. Trước đây chị ấy không phải là loại người đó. Lúc ăn cơm, Hạ Tiểu Ngư cố tình lôi chị mình vào góc vắng, tận tình khuyên: “Chị, sao chị có thể làm như vậy? ở đâu ra cái gan lì, dũng cảm không sợ công ty xử như vậy?” Bị thẩm vấn trong phòng Tổng Giám đốc với Quản lý trực tiếp! Những chuyện này không phải trước đây chị Hai đều dàn xếp ổn thỏa hết sao? Hay là chị Hai đi một thời gian, bây giờ quay về thì trở nên ngớ ngẩn rồi? Hạ Diệu Diệu gắp miếng thịt cho cô: “Ăn đi, con nít con nôi hiểu cái gì.” Hạ Tiểu Ngư đặt đũa xuống, đôi mày xinh xắn của cô chau lại khiến người khác có thêm vài phần yêu mến: “Chị, cho là chị không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho Thượng Thượng chứ. Thượng Thượng còn phải đợi chị về nuôi đó.”
“Ừ, em cũng phải đợi chị nuôi mà.” Hạ Diệu Diệu thản nhiên nhìn em gái. Thấy em gái thật sự lo cho mình, cô cũng tỏ vẻ trấn an: “Em yên tâm, chị biết chị đang làm gì. Nhượng bộ không phải là cách giải quyết vấn đề. Chị làm như vậy là có cái lí của nó, lẽ nào em không tin chị?”
“Nhưng...”
Thấy em gái sốt ruột đến nỗi mắt ngấn lệ, Hạ Diệu Diệu cười hiền hòa, mở lời với giọng điệu chắc nịch: “Tin chị, chị sẽ không đem sự nghiệp mà chị đã dày công cực khổ làm lụng ra đánh cược đâu.” Câu nói này làm Hạ Tiểu Ngư tin chị mình không thay đổi, có một số thứ sẽ không thay đổi được: “Vậy... chị thật sự nắm chắc.”
“Chị cũng đã chuẩn bị rồi mới làm như thế. Em xem chị bây giờ không phải đã bình an ra khỏi phòng Tổng Giám đốc sao?” “Nhưng em nghe nói chiều nay mọi người còn phải đi tiếp, còn phải viết báo cáo gì đó...” Hạ Diệu Diệu không ngờ em gái mình nắm tin nhanh như vậy, cô liền trêu chọc: “Ai truyền tin cho em? Được lắm, mới đi làm nửa tháng mà cũng đã có bè phái riêng rồi.” “Chị còn sức chế giễu em...” Mặt Hạ Tiểu Ngư hằn lên tia đỏ giận dỗi. Bọn đàn ông đó quá đáng ghét, rõ ràng cô không muốn biết mà họ cứ xì xầm to nhỏ bên tai cô. “Yên tâm, chị mà mất công việc này thì chị vẫn có thể đến bệnh viện của Trạm Vân quét rác mà.” “Chị... Người ta đang lo lắng đến chết được.” Hạ Diệu Diệu nhìn em gái một cách chân tình và nghiêm nghị: “Hạ Tiểu Ngu! Việc em cần làm bây giờ là tin chị! Chỉ cần tin chị thôi, hiểu chưa?” Hạ Tiểu Ngư ngốc nghếch nhìn chị mình. Cô cảm thấy chị lúc này không giống như chị lúc ở nhà, nhất là lúc chị ấy nói chuyện nghiêm túc, cố lại càng cảm thấy đây hoàn toàn không phải chị mình, hay là để chống chọi với tai họa lần này, chị ấy đã càng trưởng thành hơn. Cứ mỗi khi cô rút ngắn khoảng cách giữa mình với chị gái gần một bước là chị ấy lại dùng hành động để chứng minh, cô vẫn còn cách chị ấy rất xa, rất xa.
Hạ Diệu Diệu cười, xoa xoa vào mái tóc mềm mượt của em gái: “Con bé ngốc.”
Nhờ vào lực chạm của chị gái, Hạ Tiểu Ngư hoàn hồn trở lại: “Đừng đụng vào em, chiều nay em còn phải đứng trực nữa.” “Rồi, cái lọ hoa sứ nhỏ của tôi. Hình tượng của công ty nhờ vào em cả đó.” Hạ Tiểu Ngư bao dung lúc nãy bỗng chốc lại dương dương tự đắc trở lại: “Đúng là vậy.” Không phải cô huênh hoang, trong số lễ tân của công ty, cô là người xinh đẹp nhất