Nói thì khó nghe, đến anh trai người ta còn không buông tha! Chẳng qua điều kiện không được bằng nhà cô ta, bắt nạt người thấp cổ bé họng, dùng thủ đoạn đó đối phó với người ta! Con người đó xấu xa đến thế là cùng! “Không chỉ xấu xa, mà còn đểu cáng! Cái gì mà bám lấy Giang Hồng Triết không tha!” “Nhìn mấy tấm ảnh đó, rõ ràng thấy Giang Hồng Triết bám lấy Cá Phi Thiên mới đúng!” “Cá Phi Thiên xinh đẹp như vậy, thiếu gì người theo đuổi, họ đã yêu nhau từ hồi trung học rồi, làm gì đến lượt cô bạn gái nào đó mới về nước vài năm nay.” “Nếu trong bọn họ thực sự có một2người là kẻ thứ ba, thì nhất định không phải là Cá Phi Thiên!” “Mau gửi vài bức ảnh sang đây, rồi đem điện thoại đến nơi chuyên giữ đồ đánh rơi trả về cho chủ.” Cô ta muốn xem xem lần này Lâm Vân Huyên sẽ còn gì để nói!
“Cậu nhìn những bức ảnh này chưa? Ai là “chính thất” thì nhìn là biết, không biết ai mà thất đức thế, lại có thể hình dung như vậy về Cả Phi Thiên, gia cảnh nhà người ta không được tốt lắm, nhưng cũng chẳng đắc tội gì với cô ta, bình thường trên Weibo cũng chỉ toàn ảnh chó mèo, ăn mặc giản dị, có thể thấy là một người rất đơn giản.” “Có lẽ lần trước9đến đây tìm người yêu cũng là đã lâu không gặp, trang điểm xinh đẹp một chút, con gái thích phù phiếm cũng dễ hiểu, nhưng cũng đâu đến nỗi khó nghe như lời đồn.”
“Ai tung tin đồn đấy?” “Không chỉ có kẻ tung tin đồn đó xấu xa, còn cả thằng đàn ông không lên tiếng bênh vực lại càng khiến người ta tức giận, con gái nhà người ta yêu đương đàng hoàng với anh ta, anh ta không thừa nhận thì thôi, lại còn ngấm ngầm đổ oan cho người ta, người như vậy nên tránh xa!“.
“Chẳng phải cậy nhà mình điều kiện tốt, lại đẹp trai, lại có lựa chọn tốt hơn, nên muốn vứt bỏ tình cũ đó sao, loại con trai như6vậy cũng chẳng hiếm.” “Cậu hiểu cái gì, nhà họ Lâm có nhiều tiền, cậu tưởng đàn ông họ không thích leo cao à, nhà họ Giang mặc dù điều kiện cũng không tồi, nhưng cũng chẳng có nền tảng vững vàng như nhà họ Lâm, anh ta lựa chọn thiên kim tiểu thư nhà họ Lâm cũng là điều dễ hiểu.”
“Đấy gọi là có mới nới cũ! Hơn nữa, như thế thì có thể vùi dập bạn gái cũ sao, mà sợ rằng còn chưa phải bạn gái cũ đâu! Đã bắt đầu bắt cá hai tay rồi! Tớ không chỉ nhìn thấy bọn họ bên nhau một lần, những cử chỉ đó rõ ràng là của những cặp đôi đang yêu nhau
Cướp của người ta, còn0ra tay phũ phàng như vậy!”
“Ai nói không phải chứ, chẳng để ý đến cảm xúc của người khác chút nào! Chỉ biết giành về phần mình, có điều không ngờ cô ta là loại người đó, bình thường thấy cô ta khá là ngoan ngoãn biết điều.”
“Ngoan ngoãn cái nỗi gì! Cậu quên mất cô ta là thế nào để lên cạnh chị Phó rồi à, lại còn lần đầu tiên bay bay đã bị khách hàng tố cáo
Không ngờ vị khách hàng đó về sau còn phải đích thân đến xin lỗi cô ta
Cậu xem khách hàng có bao giờ phải hạ mình xin lỗi, cô ta thì giỏi rồi, cậy mình có hậu phương, sợ người ta không biết chắc, cậu dám nói cô ta7không toan tính.”
“Đi thôi, sắp đến giờ bay rồi, sau này bị phân vào cùng một ca với cô ta, thì cẩn thận chút, đừng tưởng cô ta bề ngoài hiền lành, lại tưởng người ta không mắc tí bệnh tiểu thư nào.”
Lâm Vân Huyền tức đến nỗi đầu muốn nổ tung, con tiện nhân Hạ Tiểu Ngư! Khiển hình tượng mà bao lâu nay cô ta xây dựng nên sụp đổ hoàn toàn! Cái gì mà bạn bè, cái gì mà đi đón, cô ta là cái thá gì mà đòi đi đón Lâm Vân Huyên cô!
Lâm Vân Huyền vốn dĩ không muốn đối phó với cố, còn chẳng muốn nhìn cô một lần, lần trước bối bác gia thế nhà Hạ Tiểu Ngư, chẳng qua là muốn đánh lạc hướng sự chú ý của mọi người, ai biết được diễn biến lại khó nghe thế này, chuyện cô ta đối phó với cô lại khiến cô ta thêm có giá!
Nhưng lần này! Bỗng nhiên cô lại tự đến đây nộp mạng! Ánh mắt của Lâm Vân Huyện đột nhiên tối sầm lại vì một “con chó”, đứng nói những lời đồn đó không phải do cô ta tung ra, cho dù như thế thấy, thì Hạ Tiểu Ngư cũng phải ngoan ngoãn mà chịu đựng! Hạ Tiểu Ngư đã coi cô ta là kẻ địch, thì cũng đừng trách cô ta phũ phàng!
Cái gì mà kẻ thứ ba! Bạn trai! Mấy bức ảnh đó nói lên được điều gì chứ! Còn những con người sinh thị phi kia! Cứ như chưa từng vùi dập Hạ Vụ không bằng!
Hơn nữa, Hạ Vũ là người như thế nào, chỉ mình cậu biết được! Với điều kiện cuộc sống của cậu, thì những thứ đắt đỏ kia từ đâu mà có! Lẽ nào Thúc Tùng Cảnh vứt cho cậu chơi!
Hoa Hàng là ước mơ của cô ta, cô ta tuyệt đối không để ai phá vỡ tất cả những gì mà cô ta có ở đây! Tương lai mà cô ta đã vất vả gây dựng nên, sao có thể để Hạ Tiểu Ngư vùi dập được!
Hạ Vũ thì dễ đối phó rồi, đến trường nghe ngóng, bao nhiêu người từng nghi ngờ về gia thể của Hạ Vũ, cậu phù phiếm, dùng những đồ đắt đỏ, nhà nghèo kiết xác là sự thật, cậu có bán không lại không phải là do cô tung tin đồn, mà là người khác suy luận nên, nếu cậu không bán, thì những thứ đó từ đâu mà có! Sợ rằng chính cậu cũng không biện hộ nổi cho mình!
Hai đứa nghèo kiết xác, thậm chí cô ta không cần ra tay, bất cứ ai cũng có thể xử lí được bọn họ, thế mà cũng dám giỏ trò trước mặt cô ta! Hạ Tiểu Ngư! Chỉ trách cô tự mình nộp mạng! Hạ Vũ quay đi quay lại đã không thấy Hạ Tiểu Ngư đầu rồi, cậu bắt đầu thấy lo lắng, sợ rằng cô lại gây nên chuyện khó lòng cứu vãn
Khiển Giang Hồng Triết xấu mặt"? Lẽ nào cậu không muốn sao! Nhưng cũng phải biết lượng sức mình
Nói cô ngây thơ ngốc nghếch cô còn không phục! Cô dựa vào cái gì mà khiến Giang Hồng Triết, Lâm Vấn Huyền bẽ mặt!
Cho dù có khiển cho Giang Hồng Triết, Lâm Vân Huyên bẽ mặt rồi, thì bọn họ có thể để có lành lặn mà đứng cười khẩy được không! Nếu không khiến cô thê thảm hơn, thì cái tên Hạ Vũ của cậu sẽ viết ngược! Đồ ngốc Hạ Tiểu Ngư! Trút giận cũng phải biết lượng sức mình, không có sức lực thì phải nhẫn nhịn, tưởng rằng cậu và chị Hai đều là những người không có cảm xúc chắc! Lần này, có giỏi thì hạ gục hẳn đối phương, đừng gây chuyện khiến cậu phải hạ mình chuộc lỗi hộ! Lâm Vân Huyên nói gì thì nói đúng là kẻ thứ ba
Còn Giang Hồng Triết thì sao? “Đâm sau lưng bạn gái mình, anh ta đang nghĩ gì vậy?” “Thiếu tiền? Không thể nào!” “Diệp Tiến! Diệp Tiến! Cậu bước lại đây.” “Bảo cậu lại đây, cậu có nghe thấy không!” ở bộ phận Quản lí kĩ thuật này, không phải chỉ có Giang Hồng Triết là cậu ta không động đến được, Vương Siêu, cậu ta cũng không dám động vào!
Ân oán giữa Giang Hồng Triết và Hạ Vũ cũng bị người ta bởi lên
Hóa ra là hồi còn đi học, Hạ Vũ đúng là thần tượng của Giang Hồng Triết
Mặc dù Giang Hồng Triết cũng đạt được một số thành tích, nhưng còn thua xa anh Hạ khóa trên, thế nên hình tượng khiêm tốn, lễ độ của anh ta, cả trường đều biết.
Vương Siêu băn khoăn: Kết quả, quay đi quay lại đã không chịu thừa nhận! Thậm chí còn nghi ngờ phẩm chất của đối phương? Lại còn trong hoàn cảnh, đối phương vẫn là “anh vợ” của anh ta! Loại người như vậy, không sợ bị người khác đàm tiểu hay sao.
“Chỉ có anh ta mới làm được như vậy! Đểu cáng!”
“Anh ta nhìn có vẻ không giống hạng người ấy!”
“Anh ta là hạng người như thế nào cần viết rõ trên mặt nữa à! Mấy bức ảnh đó đổ oan cho anh ta! Hay là mấy năm nay đều có người ép anh ta chụp ảnh, ép anh ta thân mật, ép anh ta đối xử tốt với Hạ Tiểu Ngư!” Kiểu thiếu gia gì thế không biết! Bình thường tỏ vẻ thanh cao thể, vừa ở bên người ta vừa không chịu thừa nhận, lại còn ve vãn người khác nữa chứ!
“Đừng nói nữa, chắc anh ta có lí do của riêng mình, mọi người đều là đồng nghiệp, về sau vẫn phải làm việc cùng nhau.” “Lí do gì!? Mối thù giết cha!” Mấy người cũ nói chuyện thẳng thắn hơn nhiều: “Bây giờ cậu ta vẫn còn là thực tập sinh làm việc cùng thì chưa chắc, cho dù vào làm chính thức rồi, có ở bộ phận chúng ta không còn chưa rõ, nói cậu ta thì đã sao.” Giang Hồng Triết đứng bên ngoài tấm kính ngăn cách, mặt mũi trắng bệch! Hạ Tiểu Ngư! Diệp Tiến thò đầu ra ngoài, bỗng nhiên nhìn thấy Giang Hồng Triết đứng ngoài cửa, giật thót mình rụt đầu lại! Giang Hồng Triết rút điện thoại ra, muốn chất vấn Hạ Tiểu Ngư xem cô đã làm gì! Nhưng ngay sau đó lại sầm mặt lại, bỏ điện thoại xuống, anh ta có thể hỏi gì, thậm chí anh ta còn chưa từng đề cập đến chuyện chia tay với Hạ Tiểu Ngư, Hạ Tiểu Ngư chỉ là đến tìm anh ta đúng lúc anh ta không có ở đó
Hiện giờ, thậm chí anh ta còn không biết, những lời nói đó từ đâu mà có! Giang Hồng Triết bối rối nhìn xung quanh, khi ấy, anh ta mới phát hiện ra, mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt ki quặc! Giang Hồng Triết bình tĩnh lại, nở nụ cười thản nhiên như bình thường: “Sao thế? Có gì không ổn?” “Không có, không có, Giang công tử bận việc.” Mọi người xung quanh lập tức giải tán, ai làm việc người đó, nhưng sau khi rời đi rồi, họ tụ tập với nhau nói gì là quyền tự do của họ.
Giang Hồng Triết thấy vậy, nét mặt chẳng khá khẩm hơn là mấy
Anh ta nhìn điệu bộ khép nép của Diệp Tiến, kéo ngay cậu ta ra hỏi: “Chuyện gì vậy?” Diệp Tiến sợ sệt dựa vào tường, né tránh trận lôi đình của Giang Hồng Triết.
“Nói mau!”
Diệp Tiến không dám giấu giếm, khai hết chuyện xảy ra hôm nay, và chuyện Hạ Tiểu Ngư đánh rơi điện thoại, có người nhặt được trả về phòng nhận của rơi, nói rồi vội vàng biện hộ: “Em không nói gì cả, thật đấy..
Em không nói gì cả...”
“Cút!”
Diệp Tiến vội vàng chạy mất tiêu! Đáng ghét! Cái con Hạ Tiểu Ngư này! Giang Hồng Triết không ngờ rằng mình lại chết trong tay Hạ Tiểu Ngư, sớm biết..
Sớm biết thế này! Giang Hồng Triết bực mình đá vào tường vài phát!
Tâm trạng Hạ Tiểu Ngư rất vui vẻ, cô muốn Lâm Vân Huyền mặt dày không nói được câu nào nữa! Bảo cô là gái, bảo cổ là kẻ thứ ba! Giữa hai người bọn họ, ai là kẻ thứ ba thì kẻ đó tự mình biết! Thiên kim tiểu thư thì đã làm sao! Vẫn cứ là cướp người yêu của cô mà thôi!
Cho dù cô có đá Giang Hồng Triết, cô cũng phải cho người ta biết rằng, Lâm Vân Huyên nhặt thứ đồ mà cô ta bỏ đi! Tưởng cô là cục đất muốn nặn thể nào cũng được sao! Không có cửa đâu!”
Hạ Tiểu Ngư vui vẻ đi về nhà, nhảy chân sáo vui mừng như một đứa trẻ, hôm nay là thứ Sáu, cô phải đi đón cháu gái, nghĩ đến chuyện lúc nãy Giang Hồng Triết gọi điện, cái điệu bộ ngon ngọt khúm núm ấy, đúng là hả giận! Tức chết anh ta đi! Không phải anh nói tôi không phải là bạn gái anh sao! Không phải anh ngấm ngầm thừa nhận tối đeo bám anh sao! Không phải anh thừa nhận cả nhà tôi đều là kẻ trộm sao! Lần này thì tốt rồi! Tối giả vờ không biết, để xem anh ta dám làm gì Hạ Tiểu Ngư tôi!
Hạ Tiểu Ngư tay xách túi, khoác trên mình một chiếc áo gió lông cừu, bên trong mặt một chiếc áo sơ mi cổ tròn màu trắng, đeo một chiếc khăn quàng xanh, vui mừng bước đi
Chỉ cần nghĩ đến chuyện khiến Giang Hồng Triết bực mình, Lâm Văn Huyên tức hộc máu mồm, là cô cảm thấy vui mừng! Bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên có thấy vui như này!
Đáng chết! Đáng đời! Hạ Tiểu Ngư vui mừng xoay một vòng, trời xanh mây trang, thời tiết đầu mùa xuân đẹp đến nỗi khiến người ta ngơ ngẩn.
Cô không để ý thấy ở đằng xa, một chiếc xe ô ta màu đen đang theo sau cổ, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế phụ bên tay lái đeo một sợi dây chuyển màu kim, mu bàn tay để lộ hình xăm đuôi rồng, hắn ta nhìn bức ảnh trên điện thoại, rồi lại nhìn người đang bước đi trên đường, thu lại ánh mắt lạnh lùng, dập tắt điếu thuốc trong tay, rút điện thoại lại: “Đi thôi.”
“Anh lớn, chúng ta không theo dõi nữa?”
“Đưa tao về nhà đã.”Không có điều kiện, không ai chống lưng, lại đắc tội với người không nên đắc tội, đáng đời con nhỏ đen đủi.
Chủ nhân đã nói rồi, sống chết thế nào cũng được, cho cô ta một bài học, không giữ gìn trinh tiết, trả trước ba mươi vạn, xong việc trả nốt năm mươi vạn, thù lao bình thường, được cái việc đơn giản! “Giao cho cậu xử lí.” Không đến lượt hắn tự mình ra tay, hắn ta đích thân nhắm đến là nể mặt chủ nhân mà thôi
“Được, thưa sếp, lúc nào ra tay.” Hắn ta đã quá nóng lòng muốn nếm thử mùi vị của con bé đó
“Mày cứ tiếp tục theo dõi nó thêm bốn hôm nữa.” Hắn ta từ trước đến giờ hành động luôn rất thận trọng, phải chắc chắn không có bất cứ sai sót nào, chắc chắn không để lại chút dấu vết nào: “Để tâm một chút.” “Rõ rồi, thưa đại ca! Đại ca yên tâm, em nhất định sẽ xử lí thận trọng!”
“Chị ơi, lúc nào chị về, con bé giấu chị thu những thứ đồ vớ vẩn gì đó, hihi, chị ơi, nể tình em thành khẩn báo cáo, em có thể ăn trước không!” Thượng Thượng sốt sắng, cố gắng kiễng chân nhảy lên giành lấy thỏi sô cô la của cô bé: “Trả lại cho con! Dì xấu tính! Dì cướp sô cô la của con! Mẹ ơi, mẹ ơi!” Hạ Diệu Diệu thấy nhức đầu, cô chuyển điện thoại từ tai trái sang tai phải
Bên ngoài, trời đã rất muộn, nhưng hôm nay cô vẫn phải tăng ca: “Đừng trêu cháu nữa! Trả lại cho nó đi!”
“Nó còn ba hộp nữa, em cũng muốn ăn mà.”