Sao anh có thể tranh luận với Hạ Diệu Diệu được, bài học kinh nghiệm đau thương của nửa năm qua đã khiến anh có nhận thức sâu sắc về loài sinh vật được gọi là bạn gái này.
Hạ Diệu Diệu thấy anh không nói gì còn nhẫn nhục chịu đựng múc cho mình một bát canh, cô đột nhiên cảm thấy mình hơi quá đáng. Hà An không làm gì sai, bạn tốt của mình gặp phải một tên bạn trai súc sinh như vậy đâu phải lỗi của anh.
Nhưng thứ chuyện khiến cho người ta bất lực này, ngoài việc chứng minh bạn cô bị mù, sự tức giận, bất lực của người bị hại ra, người bên cạnh đành bó tay không tìm được chỗ thổ lộ, chỉ biết giận cá chém thớt.
Hạ Diệu Diệu nghĩ đến những chuyện này, giọng nói không khỏi có chút mất mát: “Đã sống chung lâu như vậy rồi, chẳng có dấu hiệu gì mà đã...” Dấu hiệu thì rất nhiều, mỗi tội Khổng Đồng Đồng suy nghĩ quá đơn giản. Hà An không nói gì, tránh chọc giận Hạ Diệu Diệu. Hạ Diệu Diệu chua xót tiếp tục ăn, có chút cảm giác môi hở răng lạnh. Bạn tốt đấu với bên thứ ba, bạn tốt thua đến mức chẳng còn cơ hội trở mình. Nhưng phàm là người không mù đều nhìn ra được Lộ Hi Ngọc của khoa Múa rất xinh đẹp, lại thêm việc quanh năm luyện múa nên dáng người mềm mại mảnh mai, có sức quyến rũ trời phú của sinh viên khoa Múa.
Còn Đồng Đồng cũng chỉ tốt hơn Hạ Diệu Diệu một chút thôi, nhưng Đào Thành Phong bạn trai cô ấy lại là tay thư pháp cừ khối của khoa Tuyên truyền, nghe nói gia đình hắn mở công ty hằng năm kiếm được cả trăm vạn. Một người bạn trai như vậy Đống Đồng sao có thể giữ chắc được.
Nhưng điều khiển Hạ Diệu Diệu tức giận là tốc độ đứng núi này trông núi nọ của Đào Thành Phong. Rõ ràng tháng trước hắn còn nói yêu Đồng Đồng, thậm chí còn dùng gấu bông đồ chơi xếp thành trái tim ở dưới ký túc xá của các cô chúc mừng sinh nhật Đồng Đồng. Hơn nữa tuần trước bọn họ ra ngoài xem phim sau đó không thấy trở về. Sao chỉ trong phút chốc đã thay đổi đến mức trở tay không kịp thế này. Có tấm gương ở trước mắt nên sao Hạ Diệu Diệu có thể vui vẻ được, nếu như có một ngày Hà An cũng như vậy...
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu lên nhìn Hà An, tuy có lúc cảm thấy bản thân mình ở trước mặt Hà An rất có cảm giác ưu việt, nhưng có lúc cô suy nghĩ lung tung, dù sao cô có chút điểm không tốt. Nửa năm qua lúc nào cô cũng bắt Hà An thanh toán, cho dù là một túi xà phòng giặt đồ, nếu Hà An không ở bên cạnh là cô không mua. “Hà An” Mỗi lần nghĩ đến những chuyện này, Hạ Diệu Diệu rất chột dạ.
“Hả? Em không ăn à?”
Hạ Diệu Diệu nghe xong thấy vô cùng xấu hổ, những giây tiếp theo thì lửa giận bùng phát: “Không thấy bên cạnh vẫn còn một phần chưa ăn sao! Con mắt nào của anh nhìn thấy em không ăn hả!?” Đúng là ngốc đến mức không thể chấp nhận được mà.
Hạ Diệu Diệu nhanh chóng xúc cơm cho vào miệng.
Hà An bình tĩnh nhìn cô một lát, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục ăn.
Hạ Diệu Diệu ngước mắt lên, nhìn anh qua khe hở của tóc. Lúc ăn anh rất ít nói chuyện, cúi đầu xuống, tất cả động tác đều chậm rãi, tóc trên trán vừa vặn che mất gương mặt anh, bình thản, yên tĩnh.
Hạ Diệu Diệu nhìn anh, đột nhiên cụp mắt xuống, nhanh chóng nuốt thức ăn trong miệng, nhìn chằm chằm hạt cơm nói: “Thứ bảy chúng ta đi thuê phòng đi.” Chỉ cần anh trả tiền. Hạ Diệu Diệu nói xong, cúi đầu nhanh chóng gắp thức ăn.
Hà An lập tức ngẩng đầu lên, một tia ý vị sâu xa sâu xa lướt qua mắt.
Hạ Diệu Diệu bị anh nhìn ù ù cạc cạc ngẩng đầu lên, cuối cùng không chịu được áp lực, cô vội vàng cúi đầu xuống nói: “Nếu anh chưa chuẩn bị xong thì tuần sau chúng ta tỉnh tiếp.” Nhìn cái gì mà nhìn, da đầu tê hết cả rồi! Anh nhìn người ta cũng phải có chút biểu cảm chứ? Kinh ngạc? Vui vẻ? Xấu hổ? Kích động? Nếu vậy còn dễ để bà cô đầy tính bước tiếp theo! Những biểu cảm bây giờ của anh là gì hả, giống như cô gấp gáp vội vàng muốn ăn anh vậy!
Không phải là cô thấy anh đáng thương sao! Tên khốn khiếp như Đào Thành Phong còn có thể có được Đồng Đồng dịu dàng lương thiện như vậy, anh nhẫn nhục chịu khó đến thế, không ngủ với anh thì trong lòng cô sao có thể cân bằng được! Đúng là có lòng tốt mà không được báo đáp! Hạ Diệu Diệu không vui chọc chọc vào đĩa thức ăn. Hà An cúi đầu chậm rãi tiếp tục ăn, cơm quá cứng, cà chưa chín tới, canh không có mùi vị, anh không hiểu tại sao ngày nào Hạ Diệu Diệu cũng có thể ăn ngon miệng đến vậy. Hạ Diệu Diệu không chọc nữa, cô ngẩng đầu lên: “Này!”
“Anh cảm thấy em không đủ xinh đẹp đúng không?” Hà An vô cùng ngạc nhiên. Mặc dù đồng ý quen cô nhưng anh chưa từng nói gu thẩm mỹ của mình không bình thường. Anh cứ nhìn Hạ Diệu Diệu đưa ra câu hỏi như vậy. Hạ Diệu Diệu không biết nên nói sao, chậm rãi cúi đầu xuống ăn tiếp.
Hạ Diệu Diệu luôn cảm thấy toàn thân Hà An có một bầu không khí rất cổ quái, chỉ cần đứng gần anh hai mét là giống như bước vào phạm vi săn bắt của anh, còn về việc mình bị thương hay vui vẻ, thì phải xem tâm trạng của anh thế nào.
Còn nữa, cô cảm thấy Hà An rất đẹp trai, tuy không phải đẹp kiểu thông minh trí tuệ thịnh hành bây giờ, nhưng cảm giác Hà An mang đến cho cô giống như mây xanh vắt ngang qua vách núi cao dốc, trên sườn núi còn có cây tùng xanh um, mây mù bao phủ, khí thế hào hùng.
Quan trọng là lời anh nói, giống như lấy cây cối trên thân thể núi non của anh ra để thưởng thức, mang sự thanh nhẹ khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Nhưng anh lại không phải là hot boy của trường, bởi vì thành tích học tập của anh không tốt? Hay do không có ba mẹ giàu có tiền lương mấy triệu tệ? Hạ Diệu Diệu suy nghĩ một lúc chợt hiểu ra, sự thu hút của con trai có thể không phải ở hoàn cảnh gia đình, nhưng nhất định phải có tính nghiêm túc nghiên cứu học hỏi và thành tích mới thể hiện được tính cách thu hút nữ sinh.
Hà An không có, năm ngoái Hà An còn thi trượt một môn, thành tích khi đó vô cùng thê thảm, Hạ Diệu Diệu cũng bị mất mặt lây. “Em để tóc dài nhé.” Hạ Diệu Diệu ăn xong một phần, lấy phần bên cạnh ăn tiếp. Cô quên không nói sức ăn của cô rất lớn.
Hà An nghiêm túc gật đầu: “Để tóc dài sẽ đẹp hơn bây giờ.” Câu nói khẳng định vô cùng đúng trọng tâm. Hạ Diệu Diệu mỉm cười xinh xắn: “Vậy sao.” Có người mua kẹp tóc, dây buộc tóc, dầu gội cho thì cớ gì không để tóc dài.
Hạ Diệu Diệu ăn xong hai phần, đã gần no rồi. Cô đẩy đĩa ra, nghiêm túc nhìn Hà An: “Nếu có một cô gái ưu tú hơn em theo đuổi anh liệu anh có đồng ý không?”
Hà An trả lời rất nhanh: “Có người ưu tú hơn em à?”
Nếu nói Hạ Diệu Diệu không cảm động thì là giả, cô không kiềm được cảm thấy bản thân muốn thuê phòng là một quyết định vô cùng đúng đắn, rất xứng đáng.
Hà An đứng dậy: “Đi thôi.”
Hạ Diệu Diệu nhìn đĩa thức ăn trước mặt anh: “Anh còn chưa ăn xong mà? Không ăn nữa à? Lãng phí lắm!” Sau đó cô kéo đĩa thức ăn của Hà An qua rồi nhanh nhẹn chén sạch sẽ!
Ợ một cái!
No rồi!
rn