Đại đa số mọi người trên thế giới đều không biết ý nghĩa của “Hoà Mộc Song Tử”, Tập đoàn Hoà Mộc làm việc không ngừng nghỉ suốt hai mươi bốn tiếng, nếu số liệu ngừng trệ trong một phút, sẽ bị bốc hơi mấy trăm triệu tệ, bởi vậy giờ làm việc mới chia ra trước mười một giờ đêm và sau mười một giờ đêm, chứ không chỉ đơn thuần là một toà cao ốc khí thể có một không hai.
Thân là người nắm quyền tập đoàn, Hà Mộc An phải xử lý một đống số liệu, những số liệu này nếu đặt cạnh nhau cũng đủ làm cho thiên tài phát điên, người có trí óc siêu phàm cũng phải tê liệt đầu óc, Hà Mộc An không cho rằng bản thân là người vừa sinh ra đã nhận được sự ưu ái hơn người, trong môi2trường làm việc cường độ cao này, Hạ Diệu Diệu là ai, anh thật không còn năng lực phân tâm suy nghĩ.
Ai cũng có thể là ai của ai
Ai cũng có thể chưa chuẩn bị để trở thành ai của ai.
Sinh mệnh mỏng manh, nếu như bạn cứ cố chấp mê muội không chịu tỉnh táo, thì quả thật không thể nào chịu được sự giày vò của nhớ nhung và cảm giác không muốn buông tay.
Hạ Tiểu Ngư không bỏ cuộc, tiếp tục lục tìm tất cả các nơi có khả năng giấu đồ, một căn phòng vốn dĩ vô cùng ngăn nắp bị cô lục tung lên thành một mớ hỗn độn, mỗi một món đồ đều bị cô ấy mở ra đến vài lần, nhưng cô lại không tìm thấy cái gì: “Làm sao có thể! Rõ ràng ở đây mà.”
Hạ Tiểu Ngư vẫn không bỏ cuộc,7cô xông vào phòng mẹ: “Mẹ, chiếc hộp trong phòng con đâu mất rồi!”
“Cái gì?” “Chính là cái hộp mà chị con cất một vài món đồ nhỏ trong đó!” Tại sao lại không thấy nữa? Cô cần gấp lắm! “Mẹ làm sao biết được, nhưng chị của con hôm nay có về lấy đi một vài thứ, nói là lấy vài món làm đồ chơi cho Thượng Thượng.” Còn chọn vài cái hộp làm bằng thủ công đẹp nhất đi: “Con làm mất cái gì rồi, hỏi chị xem có lấy nhầm không?”
“Chị con...” Chị ấy làm gì, lấy đồ chơi cho Thượng Thượng, sao lại lấy mấy cái hộp đó đi! Thật là
“Nó có hỏi con có ghé về hay không, con hôm nay lại xin nghỉ buổi chiều à, gọi điện thoại cho chị con xem, đừng để nó lo lắng.” “Con biết rồi!” Chị Hai thật9là, sớm không lấy, muộn không lấy, đúng lúc này lại lấy, mấy thứ này có thể tuỳ tiện lấy cho Thượng Thượng chơi sao chứ, không được cô phải gọi điện thoại cho chị Hai mới được.
Hạ Tiểu Ngư cầm lấy điện thoại, bỗng nhiên lại có chút chột dạ, chị Hai nếu như hỏi cô tại sao đột nhiên hỏi đến cái này, không phải bị lộ rồi sao, với lại chị Hai có thể sẽ đoán được...
Không thể nào! Cô không hề nói với ai, với lại, cô cũng không phải vì bản thân mình! Đúng! Cô không phải hoàn toàn vì bản thân mình!
Cho dù có bị phát hiện thì thế nào? Cô cũng chỉ là muốn chị Hai sống cuộc sống tốt hơn, không cần phải vất vả như bây giờ! Nếu như Hà Mộc An nguyện ý đón nhận Thượng Thượng, chị Hai và5anh Cao vẫn còn có thể có con của chính mình, không phải càng tốt sao!
Hạ Tiểu Ngư càng nghĩ càng thấy có lý.
Đúng, cứ như vậy đi.
Tuyệt đối không thể để cho người không biết gìn giữ những thứ đó lấy đi, Hạ Tiểu Ngư nghĩ đến mấy năm nay chị Hai phải tự mình tháo lắp làm đồ cho Thượng Thượng chơi, không nhịn được càng thêm sốt ruột, chị Hai nếu như làm hỏng thì phải làm sao? Vừa nghĩ đến âm thanh Thượng Thượng kéo lấy tai con thỏ chà xuống mặt đất, Hạ Tiểu Ngư càng cảm thấy xót ruột!
Không được! Cô phải lấy nó về
Hạ Tiểu Ngư vội vàng cầm lấy điện thoại gọi điện cho chị Hai.
Hạ Diệu Diệu đeo tạp dề, vừa kẹp điện thoại vừa nấu ăn trong bếp, Cao Trạm Vân hôm nay trực ca tối, nhà bếp hoa lệ3của anh rơi vào tay cô sử dụng
Bây giờ trong nhà chỉ có cô và Thượng Thượng, vốn dĩ trước kia Hạ Diệu Diệu luôn sống trong ký túc xá, thỉnh thoảng mới qua đêm ở đây, nhưng từ sau khi đưa Thượng Thượng về, cô liền đến ở nhà Cao Trạm Vân.
Trước kia có lẽ cô sẽ để ý nhà này của ai mua, nhưng đến tuổi ba mươi thì không còn để ý những thứ này nữa, có thể do sau khi chia tay bị hạ giá, có thể do da mặt dày hơn, cũng có thể do kinh tế của cô càng độc lập hơn, nên cũng không còn để ý đến hình thức nữa: “Hôm nay em làm gì? Gọi cho em những mấy cuộc điện thoại em đều không nghe máy.” “Chị có gọi điện cho em sao?” Hạ Tiểu Ngư có chút chột dạ
Từ lúc nghe thấy tiếng của chị Hai, tất cả tường thành tâm lý mà cô chuẩn bị đã bị sụp đổ, hoàn toàn mất đi khí thể ban nãy
Giọng nói của Hạ Diệu Diệu vô cùng nhẹ nhàng: “Ra ngoài khuây khỏa à.” Xảy ra chuyện như vậy Tiểu Ngư trong lòng không vui cô có thể hiểu được: “Nếu muốn ra ngoài thư thái thì nói với chị một tiếng, đột nhiên em xin nghỉ phép làm cho chị và anh của em rất lo lắng.”
“Em..
Em không..
không sao...”
“Không sao cũng không thể tuỳ hứng, nếu không phải biết được là em gọi điện cho anh em thì chị đã báo cảnh sát rồi.”
Hạ Tiểu Ngư căng thẳng nắm lấy điện thoại, trong lòng vô cùng khẩn trương: “Anh em đã nói gì với chị vậy?”
“Có thể nói gì.” Nói em không chết bảo chị đừng lo lắng, lời này, cô tuyệt đối không thể nói lại nguyên văn cho Tiểu Ngư nghe, nếu không hai người họ rất có khả năng sẽ đánh nhau, đều lớn hết rồi nhưng suốt ngày giống như con nít, không biết có phải kiếp trước có thù với nhau hay không: “Không phải là lo lắng cho em sao.”
Hạ Tiểu Ngư thả lỏng, vừa chuẩn bị nói chuyện đã nghe thấy đầu bên kia truyền đến giọng nói của cháu gái.
“Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ xem con mèo này có dễ thương không?”
“Dễ thương, dễ thương, con ra phòng khách chơi đi, trong bếp đầy dầu và khói.”
Thượng Thượng ôm lấy con mèo chạy đi.
Hạ Tiểu Ngư vội vàng hỏi qua điện thoại: “Chị, chị lấy từ trong nhà...”
“Ừ, thì cho nó chơi ấy mà, em nhớ lần sau nếu có xin nghỉ phép thì gọi điện báo chị một tiếng.” Có một số việc cô không muốn để cho người nhà biết, chỉ nói lấp lửng cho qua
Nhưng cũng không phải là nói dối, Thượng Thượng hiện tại đã mở một chiếc hộp, đang ở ngoài phòng khách chơi trò đếm sao.
Hạ Tiểu Ngư xót xa vô cùng, vừa mở miệng định nói gì đó, nhưng lại sợ chị Hai sinh nghi, mặc dù cô rất xót món đồ đó, nhưng những món đồ cô chuẩn bị có còn nhiều hơn những món này rất nhiều, nếu như để chị Hai phát giác ra điều gì thì mới là được không bằng mất
Hạ Tiểu Ngư làm như không có chuyện gì ừ một tiếng: “Em vốn định lấy cái kẹp tóc nhưng tìm không thấy nên mới hỏi chị.”
Hạ Diệu Diệu cũng không để ý, trả lời ồ một tiếng, dặn dò em gái đừng đi lung tung, nhớ phải quay lại làm việc, đừng suy nghĩ nhiều, sau đó liền tắt máy.
Hạ Tiểu Ngư hơi bĩu môi, trong lòng như có cái gì đang cào cấu, chị Hai tại sao lại lấy nó đi chứ! Đó là tiền mà! Cô cổ làm cho bản thân suy nghĩ thoáng một chút, nhưng tính nhỏ nhen đã ăn sâu vào trong xương tủy mất rồi! Càng nghĩ càng không thể nào nghĩ thông được!
Không được, cô phải lừa nó về từ trong tay Thượng Thượng mới được, nếu không thì là để cho nhóc đó chà đạp lên món đồ tốt mất rồi.
Đúng rồi, hai mắt Hạ Tiểu Ngư đột nhiên sáng lên, cô chợt nhớ ra chỗ mẹ vẫn còn một cái! Miễn cưỡng lấy dùng tạm cũng được
Bà Hạ vô cùng tiếc rẻ, dặn đi dặn lại cô không được làm mất! Nếu không phải là con gái mà bà thương nhất thì chắc chắn bà sẽ không cho mượn.
Hạ Tiểu Ngư nằm trên giường, đôi mắt phát sáng nhìn vào sợi dây chuyền trên tay, lúc trước chỉ cảm thấy nó đẹp thôi, bây giờ ngược lại càng nhìn càng thấy nó quý giá, nếu không phải do trời đã tối, cô sẽ lập tức cầm sợi dây chuyền này đi trung tâm giám định châu báu giám định thử, xem xem trị giá của nó bao nhiêu tiền, tám vạn, chín vạn? Hay mười vạn tệ:
Hạ Tiểu Ngư hưng phấn nằm trên giường, thật tốt quá, cô phát tài rồi, bán nó đi có thể đổi lấy một bộ trang phục mùa xuân của hãng Moroo
Hạ Tiểu Ngư vui mừng cầm sợi dây chuyền đưa lên miệng hôn, đặt trên ngực mình, vừa nghĩ ngày mai cô phải đi thêm một chuyến đến Hòa Mộc, gặp được Hà Mộc An..
sắm vai một người giàu có xinh đẹp..
vừa nghĩ vừa vui vẻ ngủ thiếp đi...
“Chị Hạ, chào buổi sáng.” “Biên tập Hạ, chào buổi sáng.” “Chào buổi sáng.”
Hạ Diệu Diệu mang theo ý cười, mặc một bộ âu phục đen trắng kết hợp vừa đẩy cửa văn phòng bước vào, bỗng nhiên nhìn thấy người đang ngồi trên vị trí chủ tọa của văn phòng thì ngẩn ra một chút, sau đó trên mặt lập tức mang theo nụ cười vui vẻ: “Quân Dao, sao em lại đến đây?”
Cao Quân Dao quay ghế xoay về hướng Hạ Diệu Diệu, vẻ mặt ngạo mạn, trên cao nhìn xuống, một chút ý thức khi ngồi trên ghế người khác cũng không có.
Cao Quân Dao cũng không phải xinh đẹp, nhưng nếu như cười lên chắc cũng làm người khác rất vui vẻ, nhưng cô ta hình như không cười, mỗi lần gặp Hạ Diệu Diệu đều trưng ra bộ mặt này, giống như cô nợ cô ta mấy trăm vạn tệ vậy, đến nỗi nếu như mặc một bộ trang phục tràn đầy sắc xuân thì cũng không thể nào có được một chút ấm áp dịu dàng của mùa xuân.
“Làm sao, tôi không thể đến thăm cô sao?”
“Đương nhiên có thể, đã ăn sáng chưa?” Hạ Diệu Diệu lấy áo khoác treo lên trên giá, rót một ly nước đưa đến trước mặt cô ta, rất tự nhiên ngồi xuống trước mặt cô ta, không cảm thấy việc nhường vị trí chính cho đối phương thì có gì không được.
Cao Quân Dao lạnh nhạt nhìn cô, nhìn cũng không thèm nhìn ly nước đang bốc hơi nóng kia, khóe miệng lộ ra một chút cười mỉm mỉa mai, Hạ Diệu Diệu đương nhiên muốn lấy lòng cô ta, cô có thể tìm thấy một người ưu tú như anh Hai của cô ta làm chồng, đó phúc khi mà cô phải tu từ mấy kiếp trước mới có được, mang theo đứa con chồng trước cho người anh ngốc nghếch của cô ta nuôi, có phải là cô nửa đêm thức giấc cũng có thể cười:
“Tôi không khát.”
“Không sao, súc miệng cũng được.”
Cao Quân Dao nghe xong thì lạnh mặt quan sát cô một chút, da mặt thật dày, chả trách cứ bám lấy anh của cô ta
Anh Hai cũng thật là, không biết chừng là dựa vào thủ đoạn nào đó bám lấy anh cô ta
“Quân Dao, hôm nay cô không đi làm?” “Chúng ta dường như không thân.” Cao Quần Dao ngẩng đầu nhìn cô với tư thái cao ngạo
Quân Dao là để cho cô gọi hay sao
Hạ Diệu Diệu nghe xong mỉm cười nhìn cô ta, nếu không thận vậy cô ta đang ngồi tại vị trí của ai, bày ra dáng vẻ vênh váo kiêu ngạo này cho ai xem: “Cũng đúng, sau này gặp nhau nhiều sẽ thân thôi.”
Ai muốn gặp cô nhiều! Cao Quân Dao tùy tiện cầm một tập tài liệu trên bàn lên: “Tôi thấy không cần thiết, cô chỉ cần lấy lòng anh Hai tôi, còn tôi thì không cần.”
Nụ cười trên mặt Hạ Diệu Diệu không thay đổi, ánh mắt dừng lại giây lát trên tập văn kiện đang bị cô ta cầm, sau đó dời đi
“Nghe nói cô muốn kiện Hàn Tùng Song.” Cao Quân Dao lật tập tài liệu trên tay, viết đầy đủ như vậy để làm gì, cô ta sẽ không để cho cô có cơ hội đưa bài này ra
Hạ Diệu Diệu nhướng mày, thu lại nụ cười: “Những gì cô nghe được rất chính xác.” “Tại sao?” Cao Quân Dao vứt tài liệu lên bàn: “Mọi người đều là đồng nghiệp, hà tất phải làm cho mọi chuyện thành ra khó coi như vậy.”
“Vậy cũng hết cách, hiềm khích trong công việc, ý kiến khác nhau, cũng phải có lúc trở mặt thôi.”
“Đã là ý kiến khác nhau, thì cũng chỉ là tranh chấp trên ý kiến, có cái gì lớn lao, tôi xem việc này cứ như vậy mà cho qua đi thôi.” “Xem cô nói kia, thủ đoạn cạnh tranh nếu không dùng đến thì làm sao có thể tạo ra cạnh tranh.”
“Tôi không phải em gái của cô.“.
“Cô Cao” Cô còn biết mình lớn hơn tôi một tuổi thì còn dễ nói chuyện.
Cao Quân Dao không vui trừng mắt nhìn cô, bản thân cô ta vô cùng quan tâm tuổi tác
Hạ Diệu Diệu - một người phụ nữ có lòng riêng lại mang theo con của người khác cũng sắp gả cho người ta còn cô ta thì vẫn không ai cần, vì sao lại có chuyện bất công như vậy?
“Chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau, cô cũng chỉ vì con gái của cô thôi, thật ra không phải chỉ là một đứa con thôi hay sao, không phải không giải quyết được mâu thuẫn, như vậy đi, cô ấy là bạn của chị tôi, tôi ở giữa làm người hòa giải, cô ấy hiện tại cũng đã biết sai rồi, chuyện này cứ như thế cho qua đi thôi.”
“Chị nào?” “Sao cô nhiều lời như vậy!” Nói xong cô ta lại cảm thấy gượng gạo: “Cô không cần biết, tóm lại chuyện này cứ như thể cho qua đi.”
Hạ Diệu Diệu nhìn cô ta cười, không nói đồng ý cũng không từ chối.
“Cô nhìn tôi làm gì, đã nói rồi là cô ấy biết sai rồi, cô cứ nhất quyết không tha cho người ta sao! Nhìn thấy cô ấy mất việc cô vui lắm hay sao? Làm người không thể đuổi tận giết tận, cứ đại khái cho qua là được rồi.”
“Tôi chỉ là làm theo phép công, cũng không tới mức đuổi tận giết tận.” Nếu như có thật sự đuổi tận giết tận, đã để cho cái người chưa từng gặp qua con gái là Hà Mộc An kia ra tay rồi, cho dù anh không còn tình cảm gì với mình thì làm chút chuyện gì đó cho đứa con gái mà từ trước đến nay anh không làm tròn trách nhiệm cũng là điều có thể, như vậy thì có đảm bảo Hàn Tùng Song sau này bất luận làm ngành nào cũng không được!
Cao Quân Dao nghĩ, trợn to mắt mà nói dối, viết ra bài báo như vậy không phải là muốn dìm Hàn Tùng Song sao?
“Bây giờ biết được mối quan hệ giữa tôi và cô ấy không tệ, cô có phải là không cần theo phép công mà cứ thể cho qua hay không? Một lát nữa, tôi sẽ nói với cô ấy là không sao rồi.”
“Việc này sợ rằng tôi không quyết định được.” Hạ Diệu Diệu cảm thấy kỳ lạ, nên biết cô ta lớn hơn cô một tuổi, sao có thể làm ra chuyện đại khái qua loa mà chỉ có những cô gái trẻ mới làm, tínão mà không phát triển tỷ lệ thuận với tuổi tác thì chỉ có thể là bi kịch thôi.
“Tôi hỏi qua rồi đây là việc của cô
Cô làm sao không thể quyết định được! Cô là đang cố ý có phải không? Sếp của cô đã nói rồi, chỉ cần cô không truy cứu thì họ cũng không làm đến cùng!”