cần trả lời không?” Cẩu huyết nha? Ngài Hà thật sự có con gái? Con gái nha? Ngài Hà của bọn họ thường ngày tim lạnh mặt lạnh, còn cứng nhắc hơn cả số liệu lại có con gái với người ta? Người kia là muốn giữ thiên tử hiệu lệnh chư hầu? Hay là muốn có con đến phát điên như trong tivi thường chiếu nên tính kể ngài Hà?
Anh mắt Hà Mộc An ngây ngốc, anh cố gắng kéo lại những tế bào thần kinh đang bay mất, thậm chí quên luôn cần phải nghĩ đến “phí nuôi dưỡng“...
“Tôi có một đứa con gái...” Anh hỏi ai vậy? Thư ký Nguyễn không biết, nhưng nhìn dáng vẻ kinh ngạc của ngài Hà! Ngài Hà chính2là đang..
kinh ngạc? Chẳng lẽ ngài Hà thật sự có con gái? Người kia sinh ra đứa con gái mà anh thích? Làm ơn đừng khủng bố như vậy có được không?
“Tôi có con gái?” Hà Mộc An rõ ràng là cao giọng lên không ít.
“Tôi rất có khả năng có con gái?” Có một chút cảm giác hưng phấn, thư ký Nguyễn càng nghĩ càng kinh ngạc, cố lấy lại tinh thần, dè dặt trả lời: “Cũng..
cũng có thể...”
Hà Mộc An đột nhiên đứng dậy, chạy ra ngoài được vài bước, anh có con gái? Lại nhanh chóng quay trở lại! Cứ đi qua đi lại như vậy mà suy nghĩ xem tìm món quà nào làm quà gặp mặt.
“Ngài..
Ngài Hà, bên ngoài không có ai...”
Hà7Mộc An nhất thời ngây ngốc, thời khắc trước còn vui vẻ, giờ đã như bị vùi lấp bởi tầng tầng lớp đất, vừa mới vén mây tìm được chút ánh sáng lại bị anh kéo lại làm cho tâm trạng đóng băng, người đến cũng không phải là con gái của anh.
Hà Mộc An cố gắng khống chế xúc động, ngữ khí bình tĩnh giống như người mới phút trước còn thất thổ không phải anh: “Cô ấy đâu rồi?” Thư ký Nguyễn làm như không nhìn thấy biểu hiện của anh trước đó, trả lời: “Đã đi rồi, tôi bây giờ lập tức gọi người đi mời.” Người kia thật là không biết không giữ mồm miệng, tự nhiên trước mặt nhiều người như vậy9nói ra đời tư của tổng tài, mẹ ơi! Ngay sau khi cánh cửa kia đóng lại thì Hà Một An liền đứng lên, đi qua đi lại trong văn phòng, anh lại có thể có một đứa con? Anh đi từ cửa sổ đến trước bàn, lại từ trước bàn đi đến bên cửa, con gái sao? Con của anh và cô? Là thật phải không? Trong một khoảnh khắc bình tĩnh lại, anh lại nhớ không ra là lần nào không cẩn thận vượt quá giới hạn, khoảng thời gian đó Diệu Diệu lúc nào cũng không vừa mắt anh, nếu nói đến không có biện pháp an toàn, cũng không chỉ có một hai lần, cũng không phải chỉ có khoảng thời gian đó,5anh trước nay chưa từng nghĩ đến cô lại có thể...
Hay Hạ Tiểu Ngư lừa anh!
Hà Mộc An bỗng chốc cảm thấy toàn thân rét lạnh.
Nhưng một giây tiếp theo anh lại cảm thấy như vỡ vụn.
Anh có một đứa con gái, anh thật sự có con gái? Anh nhất định có con gái! Hạ Tiểu Ngư không có lý do gì phải lừa anh, con gái của anh sẽ giống ai hơn đây? Hà Mộc An sốt ruột đi qua đi lại, giống anh? Giống cô? Hay là ai cũng không giống, con sẽ có hình dáng như thế nào? Từ cửa đột nhiên vọng lại tiếng gõ cửa, Hà Mộc An sao khi đã ngồi vào ghế thì dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hạ3Tiểu Ngư đang tiến vào.
Hạ Tiểu Ngư ngẩng cao đầu, tư thể hiên ngang trừng người vừa dẫn cô vào một cái, xem các người có còn dám xem thường có hay không, chẳng phải đã mời cô vào rồi đó hay sao, không phải nói là ngài Hà không có ở đây sao? Cảm giác tự tát vào mặt mình thấy thế nào? Đúng là mắt chó nhìn người!
Hạ Tiểu Ngư trên đường đến đây đã tưởng tượng khung cảnh mình sẽ nhìn thấy, vốn dĩ là có đôi chút tiểu nhân đắc ý, sau đó biến thành dã tâm bừng bừng, Hoà Mộc so với tưởng tượng của cô còn lớn hơn, khi thể hơn, lúc nãy cố thấy được rất nhiều, rất nhiều người mà từ trước đến nay muốn gặp cũng không gặp được đang ngồi ở phòng chờ bố trí theo các cấp khác nhau, cô như muốn bị doạ chết mất rồi.
Hạ Tiểu Ngư hít sâu một hơn, quay lại dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy, vô cùng cẩn thận nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí chủ toạ, cô hiện tại chẳng qua chỉ dựa vào một chút khí thể yếu ớt để chống đỡ chút sự kiêu ngạo của bản thân, mới có thể không ngã xuống vì không khí lạnh lẽo của người dẫn đường cho cô từ chỗ thang máy lên đến trên này.
Người đó đến liếc cũng không liếc cô một cái, giống như dẫn cô lên chính là bố thí cho cô, cũng có rất nhiều người lên tiếng chào hỏi anh ta, cảm giác đó..
làm cho Hạ Tiểu Ngư nhịn không được kích động hết lần này đến lần khác, chút địa vị của Giang Hồng Triết đi so sánh với người ta thì có đáng là gì, chính là một hạt bụi cũng không bằng.
Hạ Tiểu Ngư nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn làm việc, tâm lý chưa chuẩn bị sẵn sàng càng thêm căng thẳng, nếu như trước kia Hà Mộc An mang cho cô cảm giác lạnh nhạt không thích tiếp xúc với người khác, thì người đàn ông hiện tại lại toả ra khí thế làm hai chân cô phát run, trong lòng kinh sợ.
“Hạ Tiểu Ngư.” Tất cả những lời nói mà trước khi đến đây cô đã chuẩn bị kỹ nhằm gia tăng khí thế thì trong giây phút nghe thấy giọng nói trầm thấp, bức người kia làm cho tiêu tan: “Hà..
Hà...” Hạ Tiểu Ngư cẩn thận nuốt nước bọt, đột nhiên nghe thấy âm thanh cửa đóng, cô bị doạ đưa cả vào bên cửa, đột nhiên cảm thấy có chút hối hận khi không chuẩn bị gì, cô..
cô có phải đã chọn sai rồi hay không, ngộ nhỡ anh ta không thích Thượng Thượng...
Âm thanh xuyên qua tầng tầng lớp lớp bay đến Hạ Tiểu Ngư: “Hạ tiểu thư.” Chân Hạ Tiểu Ngư cảm thấy mềm nhũn, cô ôm chặt hơn chiếc túi trước ngực: “Tôi..
tôi...”
“Con gái?” Sắc mặt Hà Mộc An không chút biểu cảm, anh nhìn cô, nếu như không phải cô mang đến tin tức lớn như vậy, thậm chí có mấy phần có khả năng là thật, anh tuyệt đối sẽ không gặp người con gái chuyên đi gây chuyện là cô: “Nghe nói cô tìm tôi có việc.” Cho dù là vô cùng để ý đi chăng nữa, nhưng thông qua nhiều năm đàm phán trên thương trường, anh đã luyện thành kỹ năng thuần thục.
Thực ra đối với những người quen thân với Hà Mộc An vẫn sẽ nhìn ra được sự trái ngược bên trong con người anh, ví dụ, anh thế mà lại là người mở lời trước
Hạ Tiểu Ngư nghe xong giống như nhặt được chiếc phao cứu sinh: “Đúng, con gái.” Cô là dì của Thượng Thượng! Cô là dì của Thượng Thượng, nể mặt Thượng Thượng anh ta sẽ không dám làm gì mình! Không cần sự, qua được ải này mình chính là người trên vạn người! Mình còn có Thượng Thượng.
“Lừa tôi sao?”Hà Mộc An còn căng thẳng hơn cả Hạ Tiểu Ngư đang đứng trước cửa, nhưng sự thật này không cần thiết nói cho cô ta biết.
“Tôi..
tôi...”
“Tiễn khách!”
“Không, không phải, chị tôi thật sự đã sinh cho anh một đứa con gái! Đã năm tuổi rồi! Thật đó! Nó tên là Thượng Thượng, Thượng Thượng! Ở đây tôi có hình của nó, tôi có hình...” Hạ Tiểu Ngư vội vàng lục túi xách của mình.
Hà Mộc An cố gắng khắc chế hành động muốn xông qua đó của bản thân, cô có mang theo hình.
Hạ Tiểu Ngư càng lúc càng rối, càng lúc càng tìm không thấy nó nằm ở đâu, gấp gấp mang hết tất cả đồ trong túi trút cả hết ra ngoài: “Tôi thật sự..
thật sự...” Hạ Tiểu Ngư lục tìm trong mớ hỗn độn, ở đâu rồi? Làm sao lại tìm không thấy? Cô rõ ràng đã để vào trong túi? Làm sao đây? Làm sao đây? Hà Mộc An nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, còn khẩn trương hơn cả Hạ Tiểu Ngư
Hạ Tiểu Ngư vô cùng gấp gáp, cuối cùng từ trong đống hỗn độn đó lục tìm ra thứ như bảo bối, còn chưa kịp vui vẻ lấy nó ra mà kích động, hình đã rời khỏi tay cô, rơi vào trong tay của người đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Hà Mộc An cầm lấy những tấm hình trong tay, không chớp mắt nhìn cô bé đang cười trong tấm hình kia, cô bé mặc một chiếc váy lông màu đỏ, trước ngực áo kết một đoá hoa cùng màu, bên trong bông hoa được kết hạt trân châu, tóc tết thành hai bím, trên hai bím tóc cột hai chiếc nơ bươm bướm màu đỏ trắng, cô bé đang nghiêng đầu nhìn ống kính cười, xem ra rất khoẻ mạnh hoạt bát, vô cùng tươi sáng.
Con gái của anh...
Hà Mộc An không khống chế được lộ ra một tia cười mỉm rất nhẹ, vươn tay, run run vuốt ve cô bé bé nhỏ đang cười vui vẻ trong hình, đây là con gái anh, đây thật sự là con gái của anh?
Anh có con gái rồi! Hạ Tiểu Ngư cẩn thận dựa vào cánh cửa, cười như được lợi: “Con bé..
con bé hiện tại không để tóc dài nữa..
cắt ngắn rồi...” Hạ Tiểu Ngư đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức ập tới, bị doạ đứng càng ngay ngắn: “Bạn..
bạn trong trường mầm non lấy kẹo đường trét lên tóc con bé, nó liền tự mình..
tự mình..
cắt..
cắt đi mái tóc...” Bàn tay nào đã trét, tại sao không tự trét vào lông mi của mình đi! Hạ Tiểu Ngư không biết có phải là bản thân nghe nhầm hay không, chỉ cảm thấy người đàn ông trước mặt rất doạ người, một chút..
một chút cũng không giống với dáng vẻ mà cô tưởng tượng lúc trước: “Cắt..
cắt ngắn rồi cũng..
cũng rất dễ thương, tôi..
điện thoại của tôi vẫn còn...” Hạ tiểu Ngư vẫn chưa nói xong đã không thấy điện thoại đâu nữa.
Con gái của anh? Hà Mộc An không biết phải dùng từ ngữ gì để miêu tả hết tâm trạng của anh lúc này, cô bé đang cười vô cùng chân thực kia là con gái của anh?
Anh thật sự có con gái! Không phải bị lừa! Tiểu Ngư run rẩy nói: “Mật mã mở khoá là 1...” “Tôi biết.”
Hạ Tiểu Ngư ngậm miệng, nhưng càng nghĩ càng thấy không đúng, cô tại sao phải ngậm miệng, người phụ bạc lại không phải là cô, cô là đòi lại công bằng cho chị mình, tại sao cô phải xem sắc mặt của anh!
Hạ Tiểu Ngư nghĩ một chút, lại tiếp tục thẳng lưng nhún vai, nghĩ là phải nhìn anh bằng ánh mắt từ trên nhìn xuống, nhưng do cô thấp nên không thành công, nhưng vẫn cố gắng tìm lại một chút khí thế, ấp úng mở miệng: “Chị của tôi nuôi con bé nhiều năm như vậy rất cực khổ! Anh..
anh không thể không chịu trách nhiệm được! Anh..
anh không thể phụ bạc như vậy! Anh...”
Hà Mộc An tỉ mỉ xem từng tấm hình của con gái: Nghịch ngợm, ăn vụng, mặc những bộ trang phục mùa đông khác nhau, lúc trời tuyết mặc áo lông vũ chơi ở bên ngoài, cưỡi trên lưng cậu, ôm cậu cười vui vẻ, trốn phía sau bà bụm miệng cười lén, khóc lóc tố cáo Hạ Diệu Diệu, Hạ Diệu Diệu lạnh nhạt nhìn bé không biết làm gì, khóc...
Ánh mắt Hà Mộc An ánh mắt dừng lại trên những tấm hình đó rất lâu, có chút lạnh lùng, phảng phất như mang theo nước mắt một cách rất không chân thực, giống như dường như con người thật của anh đang biểu lộ ra bên ngoài.
Con gái của anh đã làm gì chọc cho cô không vui mà cô phải nghiêm khắc phê bình nó như vậy.
Ánh mắt Hà Mộc An lại chuyển đến khuôn mặt đang khóc thương tâm của con gái, một giọt nước mắt vương trên má, khuôn miệng mỏng khẽ nhếch lên, lộ ra hàm răng còn vương vài mẩu vụn chocolate trên đó, ánh mắt đáng thương nhìn mẹ nó, có phải là nó ăn đồ ngọt nhiều làm cho Diệu Diệu không vui hay không?
Vì chuyện nhỏ như vậy làm cho con gái của anh khóc thành như vậy, Hà Mộc An cảm thấy nếu như anh có mặt ở đó, cho dù không thể cầu xin thay thì cũng sẽ không để cho con khóc thành như vậy, như thế này mà có người còn có tâm trạng chụp hình
Hạ Tiểu Ngư rụt rè dịch bước chân, may mà cô đã xoá hết những bức hình không nên thấy, cái gì không nên thấy, ví dụ như Cao Trạm Vân, ví dụ như Thượng Thượng bị trang điểm thành mặt mèo, ví dụ như cô véo má Thượng Thượng Có Diệu Diệu! Chính là thật
Nhìn thấy Hà Mộc An lật xem từng tấm hình mà cô đặc biệt chuẩn bị, sự bất an trong lòng từ từ lắng xuống, anh ta xem là được, tức là anh ta sẽ chịu nhận, sẽ chu cấp cho chi phí sinh hoạt, vậy cô chính là dì của con gái lớn của Tập đoàn Hoà Mộc.
Hạ Tiểu Ngư thầm vui sướng, còn chưa đợi tới lúc niềm vui sướng này lan toả, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên bên tai cô.
“Tại sao không có hình lúc nhỏ của con bé?!” Làm sao không có!
“A?” Hạ Tiểu Ngư giống như đang nằm mơ, không chú ý đến anh ta đang nói gì.
“Thượng Thượng lúc nhỏ.” Cô bé lúc một tuổi trông như thế nào? Lúc vừa chào đời khóc ra sao? Bước đi đầu tiên là khi nào? Lúc mới nhập học có phải là không muốn đến nhà trẻ hay không? Lần đầu tiên tập thể thao cô bé sẽ biểu hiện như thế nào? Cái răng đầu tiên mọc ở đầu trước? Tại sao đều không có?
Tuyệt đối không thể là giả! Ai lại dám đùa với anh, anh liền bóp chết người đó! Hạ Tiểu Ngư cảm thấy anh sắp điên rồi! Ánh mắt anh nhìn cô khiến cô cảm thấy khó ở! Tại sao cô lại muốn đi nói việc này với anh? Cô thật hối hận! “Đây là thật! Tuyệt đối là thật! Con bé thật sự là con gái của anh! Chị của tôi lúc đầu chỉ có một người bạn trai là anh! Chị tôi đã thừa nhận với ba chúng tôi rằng Thượng Thượng là con gái của anh!” “Tại sao chỉ có hình của năm nay thôi!”
Cô làm sao biết! Cô làm sao: “Chị..
Chị..
Chị tôi năm nay mới dắt theo con bé quay về...”
“Anh nhìn tôi làm gì? A!” Hạ Tiểu Ngư sắp phát điên, anh tại sao lại đáng sợ như vậy: “Chúng tôi vốn không biết chị ấy sinh ra Thượng Thượng, làm sao biết được Thượng Thượng lúc bé trông như thế nào! Thượng Thượng do chị ấy lén sinh ra! Ai chị ấy cũng không nói, lúc mang con bé về thì đã lớn như vậy rồi! Tôi làm sao biết được con bé lúc nhỏ trông như thế nào? A...” Hạ Tiểu Ngư dùng sức kéo lấy cánh cửa nhưng có làm sao cũng không mở ra được, cô muốn ra ngoài, cô phải ra khỏi đây!
Cảm xúc ngưng trọng, Hạ Diệu Diệu cầm lấy điện thoại: “Chúng tôi cơ bản không biết chị ấy sinh Thượng Thượng! Lúc mang con bé về đã lớn như vậy rồi” “Chúng tôi căn bản không biết chị ấy sinh Thượng Thượng! Lúc mang con bé về đã lớn như vậy rồi”, trong đầu anh chỉ toàn là câu nói này.