Cô hà tất phải làm chuyện thừa thãi, còn không đủ phiền hay sao.
Tay chân Hà Mộc An cứng đờ, anh im lặng nhìn ly cà phê không xứng với đẳng cấp của mình, trong lòng rối như tơ vò, ngoài chịu đựng ra, thì chỉ có thể cố gắng tìm lý do
Hà Mộc An mở miệng một cách khó khăn, muốn nói dẫn con gái đi chơi một ngày thôi cũng được, nhưng thấy sắc mặt không kiên nhẫn của Hạ Diệu Diệu, tất cả những lời nói đã chuẩn bị trước đó đều mất sạch, nói không nên lời
Hạ Diệu Diệu nhãn mày, mang theo dáng vẻ rất muốn đứng dậy ra về
Hà Mộc An cụp mắt xuống, anh biết cô không vui, rất không vui, đang nhịn không quăng muỗng đi là do bản thân cô là người của công chúng hay do tu dưỡng2tốt? Hà Mộc An cười khổ, sau đó nói bằng giọng như muốn lấy lòng: “Anh..
lúc đầu không biết em có thai...” Mấy năm trước cô không kiên nhẫn chịu đựng anh, lúc mâu thuẫn lên đến đỉnh điểm cũng là lúc phải chia tay.
“Có biết hay không cũng vậy thôi, chuyện cũ rích đời nào rồi, có cái gì đáng nhớ.” Mua t*ng trùng từ chỗ người có tiền như anh cũng không đáng là bao.
Hà Mộc An muốn mở miệng, nhưng lại một lần nữa câm như hến.
Hạ Diệu Diệu khuấy ly cà phê, dùng sức khuấy, giống như càng khuấy mạnh cà phê sẽ càng thơm, đỡ hơn phải nghe người khác nói về con gái của cô, chỉ vì một mình cô vốn dĩ không sinh ra được
Hà Mộc An nhìn tình huống này, vươn tay ra, lấy đi ly cà phê trước mặt7cô.
Hạ Diệu Diệu nắm chặt, không buông tay
Nhưng chỉ trong một giây cổ liền buông tay, để anh lấy đi.
Hà Mộc An ngây ngốc một chút, nhưng tay vẫn từ từ lấy đi ly cà phê sắp bị cô phá đến mức không dùng được nữa, sau khi ngồi lại thì hai tay đan vào nhau, mắt nhìn vào mu bàn tay, sắc mặt khó đoán.
“Anh giành gì mà giành, em còn chưa khuấy xong..
ai ya, đã nói với anh là còn một chút nữa..
yêu anh, yêu anh, anh làm gì mà có nhiều tật xấu như vậy, ăn như vậy rất ngon..
chịu không được thì nhắm mắt lại...” Thanh xuân của cô ồ ạt hiện về khi cô cố chấp ôm một tô màn thầu chiên rồi cố gắng thêm dầu mè vào đó, ngữ điệu nũng nịu cộng thêm tô cơm trước mặt làm cho người9ta không dám nhìn thẳng.
Hà Mộc An cố gắng áp chế sự suy sụp, lạnh mặt, kiên định ném ra từ trong lòng cô, chó nhà anh ăn cũng không có khuấy cơm như vậy, dạ dày cồn cào như sắp nôn, nếu để cô ăn như vậy, anh đảm bảo cả buổi tối hôm đó cũng không dám động vào cô.
Hạ Diệu Diệu chính là không buông, thế là cô lấy màn thầu đã khuấy thành cháo ra ăn một miếng với vẻ rất ngon: “Thật là thơm.” Sắc mặt Hà Mộc An xanh lè, anh buông tay, làm tư thế như sắp ói.
Hạ Diệu Diệu chớp đôi mắt “chưa ăn qua món ngon của nhân gian” sáp vào lòng anh: “Ăn đi mà, rất ngon đó.” Thật sự rất ngon, cô thường ăn như vậy, không phải ghẹo anh đâu.
Hà Mộc An đẩy cô ra, kiên5định đóng cửa phòng ngủ, khoá lại, từ chối gặp người ăn thức ăn chó là cô.
Hạ Diệu Diệu ăn xong, thuần thục dùng dây thép mở khoá cửa, vén chăn lên chui vào trong sáp vào người anh: “Dịch qua kia chút...”
“Có muốn hay không, không muốn nói thì em ngủ nha...” Diệu Diệu vỗ về một chút, thấy đối phương không có phản ứng gì liền quay người lại chuẩn bị ngủ, đột nhiên bị ai đó áp lên, sống lưng bỗng tê dại: “Ơ..
nhẹ một chút..
chờ chút! Lúc nãy tại sao khoá cửa?” Người ở phía dưới sắc mặt đỏ rực nhìn người đàn ông đang bị dục vọng chiếm lấy phía trên, tâm tư bé nhỏ bỗng chốc bị phát hiện
Lúc này Hà Mộc An mà nói với cô vấn đề đó thì là đồ ngốc, giọng nói lạnh nhạt không hề giống với3dục vọng trong mắt anh: “Gió đóng.” Một màn kiều diễm đang xảy ra trong phòng..
Hạ Diệu Diệu trong lòng buồn bực, có hiểu rõ cũng không hận được Hà Mộc An, chính là bực anh tại sao không biết hết gốc rễ: “Tôi sinh con chính là vì con, với lại tôi một mình cô đơn thêm một người nói chuyện cũng rất tốt, thế là sinh thôi
Anh không cần để ý quá, tôi cũng không muốn ai đó giúp tôi nuôi...” Lúc vào mùa hạ, cô càng quá đáng, quậy kem thành nước uống, anh đuổi theo, giật lấy, nhưng không lần nào lấy được.
Có thể nói, những ngày tháng đó, anh chưa từng thành công giành lấy thứ gì từ tay cô, dễ dàng như vậy lấy đi đổ từ trong tay cô khi cô đang phát tác tật xấu đúng là lần đầu.
Hạ Diệu Diệu dĩ nhiên không nhớ đến đoạn quá khứ không phù hợp gì đến tình hình hiện tại kia, cô lạnh mặt: “Nhưng anh lại là ba đứa bé..
có muốn gặp nó hay không là tự do của anh...”
Hà Mộc An thấy cô không vì chuyện “bất cẩn” khi nãy mà lăn tăn trong lòng, bản thân cay đắng hiểu rõ, cũng phần nào đoán được ý tứ của cô ấy, những hồi ức quý giá trong quá khứ chỉ vì những lời mà anh nói trước khi chia tay đã trở thành những ký ức gượng gạo, cũng vì trước khi chia tay anh luôn nói những lời châm biếm thói quen ăn uống của cô, những ký ức méo mó đó đều trở thành hồi ức mà cô không muốn nhớ tới
Đúng là Hạ Diệu Diệu không muốn nhớ, cô có ngốc có điện thì mới đi quan tâm những tâm trạng đó là gì
Vốn dĩ cô cũng cực đoan như vậy, nhưng nói đến Thượng Thượng cô chưa kịp chuẩn bị tâm lý: “Việc của Thượng Thượng tôi rất tiếc, nhưng hi vọng anh có thể hiểu được, lúc đó tôi không tìm thấy anh, một người sống sờ sờ như vậy lại như bốc hơi khỏi thế giới, tôi sợ trong bụng mang thai yêu quái, không sinh ra sẽ chết, vì vậy mới sinh.” Sắc mặt Hà Mộc An trắng bệch, anh mím chặt môi, không nói một tiếng nào.
“Đương nhiên, thực tế chứng minh tôi nghĩ nhiều rồi
Từ lúc cô bé chào đời đến hiện tại, đều có quan hệ máu mủ với anh, nếu anh cảm thấy chỉ dựa theo chút quan hệ đó có thể khiến anh ngồi đây nói chuyện với tôi, tôi không có ý kiến, anh cứ nói...” Tùy ý nói!
Hạ Diệu Diệu thoải mái: “Tôi có chút nặng lời, nhưng không có ý khác.” Mềm mỏng cũng phải nói hai câu, hậu quả của việc chia tay không vui vẻ rất nghiêm trọng, cô không muốn đặt cược.
“Anh có dự định gì?” Hạ Diệu Diệu cúi đầu dùng muỗng xả giận lên pizza, không nhìn Hà Mộc An.
Hà Mộc An theo bản năng cúi đầu, biểu cảm lạnh nhạt, giống như tảng băng ngàn năm, trong lòng lạnh đến mức đến cả nham thạch cũng có thể bị đóng băng, trong đầu anh suy nghĩ phải dùng biện pháp nào khoa học nhất để ứng phó với thái độ của Hạ Diệu Diệu, với lại có thể tiền trảm hậu tấu đạt được kết quả tốt nhất, nhưng không kịp suy nghĩ xong đối sách thì đã thốt lên trước: “Anh muốn Thượng Thượng sống cùng với anh một khoảng thời gian.”
“Không được!” Hạ Diệu Diệu cảm giác được giọng của mình hơi lớn, lập tức bình ổn tâm trạng, làm cho bản thân quay về tâm thái khi nãy, thử nói đạo lý với anh ta: “Con bé còn nhỏ, đột nhiên rời khỏi môi trường sống quen thuộc không tốt cho con bé, tôi không nói anh không tốt, chỉ là hiện tại anh đối với con bé mà nói chỉ là người xa lạ.”
Hà Mộc An không lên tiếng, vì câu nói trước đó đã quả quyết áp chế sự ngốc nghếch của chính mình, vậy mà anh còn dám thêm dầu vào lửa.
Lúc người ta tự mình nuôi con, chính là giống như người sắp chết đói vừa nấu xong một bát cơm không thể nào để cho người khác ăn được, bên B đương nhiên khẳng định trước công lao to lớn của bên A, sau đó sẽ dựa theo lý trí từng chút từng chút một tiếp cận bến A, cuối cùng mới giải quyết vấn đề một cách hợp logic.
Giống như nhà từ thiện phát cháo sau cơn thiên tai, không phải không đồng tình với người bị hại, nhưng người tị nạn phải làm theo ý nguyện của nhà từ thiện xếp hàng lĩnh cháo, không tham lam mới không bị ghét.
Mà lời nói ban nãy của anh rõ ràng là không hỏi mà tự lấy, tham lam thành tính, ăn xong đập nồi, làm cho người đi thuê cảm thấy không vừa lòng:“...”
“Tôi hi vọng anh sẽ tiến hành tuần tự.”
Hà Mộc An nghiến răng, không lên tiếng, nhưng có lẽ do anh không còn nhỏ tuổi nên không chịu bị khống chế: “Tối nay anh muốn đi thăm con bé.”
“Không tiện!” Hạ Diệu Diệu hít thở một chút: “Tôi sống cùng với Cao Trạm Vân.” Vẻ mặt Hà Mộc An ngưng trọng, anh nói ra những lời rất có phong độ: “Thay anh cảm ơn anh ta, đã chăm sóc Thượng Thượng.”
“Không cần, Thượng Thượng từ nhỏ đã gần gũi với anh ấy, cho dù không vì tôi, Trạm Vân cũng là người chú tốt của con bé.”
Một gậy này đánh tới làm cho sự quyết tâm vượt ngoài lý trí của anh không có cơ hội tiếp tục! Ngược lại nó còn cắt đứt sợi dây, làm anh không thể nào kéo lại được những suy nghĩ đang bay của mình! Từ nhỏ đã thân quen? Hà Mộc An trừng mắt nhìn nắm đắm đang nắm chặt đến đỏ ửng, cố gắng nhẫn nhịn không bộp chộp, từ từ đan tay lại: “Để không làm phiền mọi người, anh muốn chút nữa đưa Thượng Thượng đi, em yên tâm, nếu như con bé nhớ em, anh sẽ đưa con bé về.” Ngữ khí của anh cực kỳ bình tĩnh.
“Không thể nào!..
Như vậy đi, thứ Bảy nếu như anh có thời gian có thể dẫn nó đi chơi một lát.” “Thứ Bảy còn lâu quá, anh hẹn với Thượng Thượng ngày mai đi khu vui chơi.” Tất cả những gì gọi là “lý trí”, vào lúc này đều đừng mong có ra ngoài đàm đạo về cuộc đời với anh.
“Ngày mai?” Hạ Diệu Diệu đột ngột cất cao giọng: “Ngày mai thứ Năm, thứ Năm anh có hiểu không...” Hạ Diệu Diệu buồn bực không biết nói anh thế nào cho phải, lạnh mặt nói: “Anh đang rất vui có phải không?”
Hà Mộc An nâng cao sự phòng bị lên mức hai trăm ngàn, cũng bởi vì đột nhiên cô cao giọng, lý trí cũng quay về với anh, nhất thời có dự cảm không tốt, nhưng sự giáo dưỡng nhiều năm làm cho anh không thể vì chuyện này mà hoảng loạn
Với lại, cho dù anh không thừa nhận, cũng không chắc người nào đó khi về sẽ không đặt điều về anh: “Ừ.”
“Anh sao lại không thương lượng với tôi! Nó chỉ vừa chuyển qua trường mới anh có biết hay không! Đưa nó đi học khó thể nào anh có trải qua chưa! Anh nói muốn dẫn nó ra ngoài chơi liền ra ngoài chơi, do anh chưa từng đưa con đi học nên anh không biết nó khó khăn đến nhường nào! Lần này thì hay rồi, ngày mai đừng mong có thể trói nó lôi đến trường!” Hạ Diệu Diệu buồn bực quăng chiếc muỗng trên bàn khiến nó phát ra âm thanh rất lớn
Những khách hàng xung quanh đều nhìn qua đây với ánh mắt kỳ lạ
Hạ Diệu Diệu ôm ngực nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hà Mộc An bình thản, mắt không chớp nhìn vào chiếc muỗng đang rung lên
Cô ấy giận rồi? Hà Mộc An nhìn ra cô đang có tâm trạng gì, anh dời ánh mắt khỏi hai bàn tay đan nhau, yên tĩnh ngồi đó, lạnh nhạt mà vô hại.