“Em ngu hả! Người ta đầy đủ giấy tờ! Thái độ rõ ràng! Chúng ta không tìm được người là do chúng ta không có bản lĩnh! Cảnh sát không có hỏa nhãn kim tinh vừa nhìn quét qua một cái là biết ai là yêu tinh! Họ cũng phải làm việc theo pháp luật chứ!” Đầu óc toàn là tư tưởng đen tối!
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Hạ Diệu Diệu thấy phiền, Hạ Tiểu Ngư thật biết gây chuyện, những nơi đó cũng không như mấy năm trước, bây giờ người ta hoàn toàn không sợ cảnh sát! Lưu manh mà cũng có văn hóa thế để làm gì? Không cho người ta sống nữa hay sao! Họ có đánh bạc không?”
“...Không... em không biết...” Mặc kệ đi, đến lúc đó rồi tính: “Đi, chúng ta vào đó xem sao!” Hà An đã đuổi đến nơi!
Hạ Vũ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ lạ. Hà An chỉ nhìn quét qua cậu mà không nói gì. Hạ Vũ chạy theo chị gái, cậu có nghe chị Cả nhắc đến anh ta, lúc này gặp tuy hơi bất ngờ nhưng anh đi theo đến đây chắc không phải loại người hèn nhát trốn trách nhiệm.
“Sao cậu lại đến nữa hả? Vẫn chưa chịu thổi đúng không, còn mang theo gái nữa? Là phụ huynh à? Đi! Cứ việc vào trong đi! Đừng có nói với cảnh sát là chúng tôi bắt nạt cô cậu đấy nhé, chúng tôi phối hợp hết sức rồi.” Đến lúc đó em gái cô cậu có xảy ra chuyện gì cũng đừng đổ lên đầu chúng tôi, chỉ trách cô cậu không có bản lĩnh thôi.
Nói xong vẻ mặt trào phúng tránh sang một bên mở cửa ra: “Mời vào.” Hai người xông vào, không ai để ý xem Hà An có đi vào hay không.
Khi nhìn thấy hình vẽ không mấy bắt mắt ở góc phải phía dưới tấm biển quảng cáo, Hà An định đi vào bỗng nhiên dừng bước. Anh liếc nhìn xung quanh, cầm điện thoại sắc mặt âm trầm gọi điện cho thư ký Thi, giọng nói trịnh trọng: “Ở trường Trung học Số Ba, quán bar Dị Nguyệt là địa bàn của ai, bảo họ thả Hạ Tiểu Ngư ra! Làm nhanh lên!”
“Cậu...” Chủ, thư ký Thi liếc nhìn điện thoại đã bị tắt máy, lập tức chấp hành. “Bên trường Trung học Sổ Ba... tôi sẽ làm ngay...”
Dưới ánh đèn mê ly, đám người nhảy múa xinh đẹp, không có khói thuốc ồn ào, không thấy tô son trét phấn đậm tục. Tuy quán có cái tên làm con nhà lành chùn chân nhưng không khí bên trong đoan trang cao nhã như vị thiếu nữ quý tộc.
Nếu không phải đang lo lắng cho em gái, thì lần đầu tiên đặt chân vào một chỗ như thế này Hạ Diệu Diệu sẽ coi thường sự nông cạn và phiến diện của mình.
Nhưng bây giờ càng như vậy càng khiến Hạ Diệu Diệu cảm thấy xung quanh tràn ngập ác ý, giống như ma quỷ khoác chiếc áo da người, chỉ nhe răng nanh hung ác ra với một số ít người, đó mới là chỗ đáng sợ nhất của nó. Trong mắt người khác là một nơi nghỉ ngơi tao nhã sang trọng, đối với người ở tầng lớp như cô là nỗi sợ hãi như giòi bọ trong xương cốt.
“Xin hỏi có thể phục vụ được gì cho cô?” Nhân viên phục vụ nam nhiệt tình mỉm cười, gương mặt đẹp trai hoàn toàn xứng với ánh sáng rực rỡ nơi đây.
Hạ Diệu Diệu nghe vậy liền thu lại dáng vẻ hùng hổ ban đầu, cô vội vàng khách khí khiêm tốn nói: “Không cần, không cần, xin... hỏi... giám đốc các anh có ở đây không...”
Nhân viên phục vụ mỉm cười liếc nhìn cậu nhóc đứng bên cạnh, chợt hiểu ra. Sự kiện xảy ra một tiếng đồng hồ trước nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, nhưng mấy người họ ở tầng một đã nhìn thấy hết. Dù vậy anh ta vẫn vô cùng khách sáo: “Cô vui lòng đợi một lát, tôi đi tìm giúp cô.”.
“Cảm ơn... cảm ơn...” Bây giờ Hạ Diệu Diệu chỉ muốn xé nát mặt Hạ Tiểu Ngư ra. Ngược lại Hạ Tiểu Ngư khi đến đây, lần đầu tiên đã hoa mắt, cảm thấy mở mang tầm mắt nông cạn của mình. Phong cách xa hoa tao nhã, dòng người ăn mặc chỉnh tề qua lại, người ra vào nơi này đều có xe sang, tiện tay thưởng tiền tip cũng là số tiền mà ba cô cả đời này cũng không kiếm được. Một lối sống mà cô chưa từng tiếp xúc đột nhiên giáng xuống trước mặt hấp dẫn cô sa vào đó không dứt ra được. Hầu như không cần người dẫn cô đến đây dụ dỗ gì cô đã gật đầu đồng ý.
“Ở đây chúng tôi chỉ bán rượu, không cho phép xảy ra những chuyện vượt quá phạm vi, dù có cũng xin mời ra ngoài, đừng làm ở chỗ chúng tôi. Đặc biệt là cô vẫn còn ít tuổi, nếu như không phải vì nể tình cô cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ thì chúng tôi đã không thu nhận cô, mong cô hãy giữ mình trong sạch, đừng gây thêm rắc rối cho chúng tôi. Được rồi, có vấn đề gì cô có thể đến tìm chị Mai.”
Đây là những gì huấn luyện nói vào ngày đầu tiên cô ta đi làm, khiến Hạ Tiểu Ngư càng yên tâm hơn. Hơn nữa trong hai ngày này cô ta phát hiện ra đúng là các chị em ở đây chỉ bán rượu. Giống như họ nói ở bên ngoài, họ đều là dân công sở xuất sắc, nhưng có thời gian nên đến đây hát vài bài, trò chuyện với khách khứa, chỉ là tiếp xúc lãng mạn gió trăng, hoàn toàn không có những hành vi quá đáng. Huống hồ bây giờ là xã hội pháp trị, làm gì có chuyện rối loạn đến thế. Hạ Tiểu Ngư càng thấy yên tâm hơn, hơn nữa chỉ cần buổi tối đi bán rượu, nếu may mắn thì một giờ đồng hồ có thể kiếm được hai trăm đồng tiền hoa hồng, tại sao cô ta lại không làm chứ.
Đây đã là ngày thứ ba cô ta đi làm, nghĩ đến việc mình thực sự không cần phải bỏ ra cái gì đã kiếm được tiền, trong lòng cô ta thấy vô cùng đắc ý. Chưa đầy một tuần đã có thể đổi xe đạp cho anh trai và cho mình! Không đúng! Có khi còn mua được xe đạp mới cho cả hai người, đến lúc đó xem chị gái sẽ sùng bái cô ta thế nào.
Hạ Tiểu Ngư tự cho rằng mình không phải là người không có đầu óc như chị đã nói. Cô ta cũng biết chuyện không có miếng bánh nào từ trên trời rơi xuống, có khi mấy người này đang cố che giấu điều gì xấu xa.
Nhưng đúng là hai ngày nay không hề có gì nguy hiểm, tại sao cô ta không thể nhân cơ hội kiếm tiền, đến khi cô ta thấy không an toàn nữa sẽ bỏ chạy. Trong lòng cô ta hiểu rõ rằng cô ta sẽ không để ai lợi dụng mình, cô ta không còn là một đứa trẻ nữa.
Nhưng hôm nay khác với hai ngày trước cô chỉ làm ở đại sảnh tầng một, chị Mai kêu cô vào phòng riêng làm. Những người ở đây nói lại rằng ở phòng riêng sẽ kiếm được rất nhiều tiền, nhiều người tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán để được vào đây, nhưng chị Mai lại cho cô ta cơ hội đó. Cô bắt đầu thấy đắc ý trước sự ngưỡng mộ của những người khác. Cô ta vừa xinh đẹp lại trẻ trung, đương nhiên chị Mai sẽ chọn cô ta rồi.
Nhưng Hạ Tiểu Ngư đã ngay lập tức phát hiện ra điều bất thường, đám nhân viên nữ ở tầng hai mềm nhũn nằm lên người các khách nam như người không có xương sống. Khi cô ta vừa rót rượu đã có người nhân cơ hội sở đùi, còn cười đầy ghê tởm với cô ta.
Cô ta muốn đi ra, nhưng người trong phòng riêng đều có vẻ rất hung hãn, người đàn ông ngồi ở vị trí đầu tiên có một vết sẹo rất đáng sợ trên mặt, chỗ cửa ra vào có hai người cao lớn vạm vỡ đứng gác. Nhiều người mặc đồ hở hang muốn chen tới bên cạnh người đàn ông ngồi giữa nhưng đều không thành công.
Hạ Tiểu Ngư lén nhìn thấy có vị khách luồn tay vào trong quần áo cô gái ngồi bên cạnh, nhưng mọi người ở xung quanh coi như không thấy gì, vẫn tiếp tục việc mình đang làm. Hạ Tiểu Ngư muốn đợi một lát rồi ra ngoài, lấy cớ nói là đau đầu không muốn vào trong đó nữa. Cho dù mấy người đó làm khó cô, nhưng vừa rồi anh trai cô ta đã đến đây rồi, bây giờ chắc chắn là vẫn chưa đi, họ sẽ phải kiêng kỵ một chút.
rn