“Phó tổng Hạ, đây là tài liệu tất cả những bài xuất sắc nhất của công ty mà tuần trước chị cần
Xin lỗi chị, do em lười biếng, muộn mấy hôm mới đưa chị.” “Không sao.” Đổng này ít nhất phải mất một hai tháng mới xử lý xong, cô làm xong trong một tuần, đúng là chăm chỉ.
“Phó tổng Hạ, áo khoác ngoài chị đang mặc là mẫu mới năm nay, chị mặc rất ra dáng, giống như nữ vương
Em cũng muốn mua một cái, Phó tổng Hạ chút nữa nói với em chị mua ở đâu nha, bạn trai em thấy chắc chắn sẽ càng yêu em hơn.”
Xem cái mồm của Tiểu Điền kìa, càng ngày càng khiến người ta yêu thương
Cô3bao nhiêu tuổi, Tiểu Điển mới bao nhiêu tuổi, loại quần áo cô mặc này sẽ khiến Tiểu Điền trông rất già, còn dám đến đây khua môi múa mép, đúng là đáng yêu quá đi: “Em đấy, mau đi làm việc đi.”
“Rõ, nữ vương đại nhân.”
“Chào Phó tổng Hạ.” Trợ lý Tổng giám đốc bộ phận Kế hoạch, nhưng mà, có hình như không cùng một tầng với bọn họ, sao lại xuất hiện ở đây chào hỏi cô chứ?
“Chào buổi sáng, Tiểu Hạ.” Đây là lão Tổng giám đốc bộ phận Kế hoạch video mà trước nay chưa bao giờ chào hỏi người dưới quyền.
Hạ Diệu Diệu vội vàng đáp lễ: “Chào buổi sáng, Tần tổng.” Vị này cũng không phải ở0cùng một tầng? Cả đường, Hạ Diệu Diệu mang theo tâm trạng bồng bềnh về đến phòng làm việc
Trợ lý Tiểu Mao chớp đôi mắt ngấn nước, đứng dựa vào cửa, hai tay nắm lại để dưới cằm, trong mắt đều là sự sùng bái: “Ngài Hà đẹp trai quá.” Hạ Diệu Diệu treo áo khoác ngoài lên xong cười nói với Tiểu Mao: “Thấy anh ấy tăng thêm giá trị đẹp trai rồi à.” Nghĩ kĩ lại, tướng mạo của anh không có chỗ nào để chê trách, năm đó rất phù hợp với gu thẩm mỹ của cô.
“Chẳng trách chị nói bạn trai cũ của chị đẹp trai.” Tiểu Mao ao ước nhìn về phía thần tượng của cô ấy: “Vậy mà5chị lại từng yêu ngài Hà, hạnh phúc quá
Chị Hạ, anh ấy có phải là tiêu tiền như nước, đặc biệt có dáng dấp, toàn đến những nơi dành cho giới thượng lưu, đến chỗ nào cũng có người quỳ bái hay không? Ngài Hà đó, bây giờ em rất muốn quỳ xuống lạy anh ấy.”
Hạ Diệu Diệu cười, cô tiến lên cốc vào đầu cô ấy hai cái: “Mau tỉnh lại đi, phải làm gì thì làm đi, cẩn thận trừ lương em.”
Tiểu Mao nghe vậy thè lưỡi, nhanh chóng chạy đi: “Nhỏ mọn.”
Hạ Diệu Diệu đứng trước bàn làm việc, cầm cốc nước lên, nhìn ánh nắng mặt trời chói chang đẹp đẽ ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy tâm trạng4thoải mái
Đây chính là sự tự tại thoải mái khi việc gì cũng tùy tâm, không cần phải đứng ở chỗ cao, tâm trạng càng thoải mái hơn, không ai khiến bạn phiền lòng, nói chung cô cực kì mãn nguyện.
Hạ Diệu Diệu thở dài, bỏ ly nước xuống, hưởng thụ những thứ vốn không thuộc về mình, cô nên làm cái gì thì làm cái đó thôi.
Thư ký Thi ngồi ở ghế phó lái lén lút nhìn ngài Hà ở sau lưng một cái, thấy ngài Hà lạnh mặt nhìn phía trước không biết đang nghĩ cái gì
Thư ký Thi nghĩ đến anh từ đâu đi ra, lại nghĩ đến những lời Tiểu Trần nói hôm đó, cảm thấy cho dù vị Hạ9tiểu thư vừa rồi trông rất bình thường, nhưng cũng không thể đảm bảo không đắc tội với ngài Hà nhà bọn họ
Lúc này tùy tiện bắt chuyện với ngài Hà sẽ có kết cục không tốt.
Thư ký Thị nghĩ xong nhìn về phía Tiểu Vương.
Tiểu Vương cực kì "nghiêm túc lái xe, coi như không nhìn thấy ánh mắt thư ký Thi nhìn qua lấy lần, cậu có điện mới giúp thư ký Thị chặn cái họng súng này
Thực ra cậu cảm thấy ngài Hà chắc là rất thích cô Hạ dù cô Hạ có bạn trai, ngài Hà nhà bọn họ cũng không nói gì
Vì vậy tiểu Vương cũng không biết cảm giác của cậu có đúng không.
Thư ký Thi thấy không nhờ được cậu, chỉ có thể mặt dày, thu lại tâm tư của mình, trực tiếp nói: “Thưa ngài, hội nghị ba bên lúc mười rưỡi chúng ta có đi nữa không?”
“Vì sao không đi?” Giọng Hà Mộc An lạnh lùng, trả lời rất nhanh, nhìn anh giống như đến một cuộc hội nghị cũng không thể tham gia sao
Thư ký Thi bị mắng, đi, đi, anh không hỏi thêm nữa.
Cao Quân Dao nắm chặt tay của mẹ, sợ hãi trốn ra sau lưng mẹ, không liên quan đến cô ta, những điều cô ta biết đều nói ra rồi
Hôm đó cô ta đến thăm anh trai, nhà không có ai
Cô ta dùng mật khẩu mẹ đưa cho mở cửa, vào nhà thì nhìn thấy hai món đồ đó trên bàn trà
Cô ta không biết hai món đồ đó đáng giá, nên không hỏi liên cầm đi.
Nếu như cô ta biết đó là của ngài Hà, có đánh chết cô ta cũng không dám lấy
Cô ta làm sao biết được ba ruột của đứa con gái riêng kia là ngài Hà chứ, quả thực..
quả thực..
ngài Hà điên rồi sao? Vậy mà lại ở bên Hạ Diệu Diệu lại còn có cả con chung
Cô ta có mọc thêm sáu cái đầu cũng không nghĩ ra được.
Cao Quân Dao cảm thấy bản thân đúng là quá đen đủi, quá oan ức, lấy cái gì không lấy lại lấy cái vòng tay kia
Chị Tịnh Kì cũng thật là, biết cái vòng tay đó không tầm thường cũng không nhắc nhở cô ta, khiến cô ta rơi vào tình cảnh ngày hôm nay
Cô ta hoàn toàn quên mất lúc đó Vương Tịnh Kì đã nhấn mạnh đây là đổ rất tốt.
“Được rồi, cháu còn oan nữa à, cháu biết đã gây họa lớn thế nào không?” Cao nhị lão gia vô cùng tức giận nhìn con cháu nhà ông ta, giống hệt mẹ, tự cho mình là đúng.
Cao Quân Dao lập tức ủ rũ, sao cô ta biết được chứ, nếu không thì cô ta sẽ không ngồi bất động ở đó đợi nghe giáo huấn.
Cao nhị lão gia không muốn nhìn mặt mũi của đám sao chổi, chỉ vào chiếc vòng tay màu hồng bảo thạch trên bàn trà: “Nhã Mỹ, kiến thức của em rộng, em xem xem, chiếc lắc này có phải cũng không tầm thường hay không?”
Cao Nhã Mỹ không hề muốn tham gia vào việc này, trộm đồ ở chỗ ngài Hà, có từng nghĩ đến lập trường của bà ta hay không
Hôm nay bà ta cũng không muốn đến, mặt mũi đều bị bọn họ làm mất hết rồi
Lúc bà ta ra đường cũng không dám chào hỏi bạn cũ, thật sự là không dám ngẩng mặt lên
Tính tình như Cao Đoạn sao lại dạy ra đứa con gái như vậy, chắc chắn là do mẹ nó chiều quen, suy cho cùng thì cháu bà ta tuyệt đối sẽ không phạm lỗi.
Cao Nhã Mỹ cầm lên, một chuỗi hạt màu đỏ hồng như lửa lại lạnh lẽo, đặt trên bàn tay được gìn giữ rất tốt của bà ta, màu sắc xinh đẹp khiến người ta không thể rời mắt.
Cao Nhã Mỹ lập tức giận điên lên, muốn ném lên bàn, lại không dám, đồ như vậy cũng dám lấy, đúng là đồ sao chổi: “Quân Dao, con là do đám vô lại sinh ra à? Cho dù là đám vô lại ở khu ổ chuột cũng biết cái gì lấy được cái gì không lấy được, giáo dưỡng của con ở đâu?”
Bà Cao nghe vậy lập tức kéo con gái ra sau lưng bảo vệ: “Cô à, đều là con cháu nhà cô, nói hơi quá rồi đó.”
Cao Nhã Mỹ tức đến mức hít thở nặng nề, đúng là gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh mà
Bà đúng là có lỗi với ngài Hà, bà uổng phí sự tín nhiệm của ngài Hà: “Cái thứ không có mắt nhìn này, sao nhà họ Cao lại sinh ra loại người không có mắt nhìn thế này chứ.”
Đám tiểu bối nhà họ Cao nhìn Cao Quân Dao bằng ánh mắt không có thiện chí, mặt mũi của bọn họ đều bị Cao Quần Dao làm mất hết rồi, lại dám trộm đồ của chị dâu tương lai, lại còn bị người ta bắt gian tại trận, sao không tống cổ ta vào nhà tù đi, để bọn họ đỡ bị mất mặt
Hôm nay tất cả người nhà họ Cao đều có mặt, người làm chính trị, người làm kinh doanh, người đã lấy chồng, người sắp gả vào, người đi công tác, người định cư ở tỉnh khác, sự nghiệp không ở Điển Thành, bởi vì việc này đều bị gọi về hết.
Lúc này ở nhà cũ nhà họ Cao có rất nhiều nhân vật có ảnh hưởng lớn, khiến cho tòa nhà cổ đã đầy rêu phong này càng thêm áp lực
Người làm ở trong nhà đã sớm phát hiện ra không khí khác lạ, đều lui ra hết, không được gọi tuyệt đối không xuất hiện
Cao nhị lão gia đã lâu lắm rồi không hút thuốc lúc này đang cầm một điếu thuốc nhả khói
Nhã Mỹ đã nói như vậy thì chiếc vòng này chắc chắn không dễ giải quyết, đúng là tạo nghiệt mà
Cao đại lão gia biết việc này không liên quan đến bản thân, nhưng ông cũng không phải ngốc, Hà Mộc An không giống người khác, cho dù là cháu hay là chị dâu hay em trai em gái ông, ông đều có thể khiến đám người này cút đi, đến từ đâu thì cút về đó, nhưng Hà Mộc An..
Hơn năm mươi tuổi, vẻ mặt ôn hòa hơn nhiều, lúc này sắc mặt của Cao Khởi cực kì khó coi, mang theo sự tức giận khó kiềm chế, bây giờ địa vị của ông ở nhà họ Cao là cao nhất: “Chiếc vòng này Quân Dao tự mình mang qua cho ngài Hà, còn nữa, lần này cho dù thế nào cũng không được để Trạm Vân làm loạn
Trạm Vân đâu? Sao nó còn chưa về?” Nó có biết nó làm cái gì không, ai không chọn, lại chọn bạn gái cũ của ngài Hà, đầu óc nó có phải có vấn đề không? Càng ngày càng không coi cái gia đình này ra gì
Cao Quân Dao dùng sức lắc đầu: “Cháu không đi, cháu không đi...” Hà Mộc An sẽ cắt tay cô ta, anh đã ra tay với chị Tịnh Kì rồi, nhất định sẽ không tha cho cô ta, cô ta không đi, không đi...
“Im mồm.” Cao Quân Dao lập tức trốn sau lưng mẹ, cả người run bần bật
Cao Khánh thấy vậy thì không nói gì, ông là bác ruột của Cao Quân Dao, là người biết cách làm người nhất
Huống hồ ông thực lòng yêu thương em trai mình, ông muốn nghĩ cách giúp em trai
Ông Cao, con trai nhỏ nhất của nhà họ Cao - Cao Đoan, lúc này vẻ mặt ngưng trọng, trên mặt lại không hề có sự lo lắng như bọn họ: “Việc này là Quân Dao sai, con sẽ đưa Quân Dao đi nhận sai, sẽ không làm liên lụy đến mọi người.”
“Đừng nói nghe hay như vậy, đã liên lụy rồi.”
Cao Khánh không vui nhìn Cao Khởi một cái, đây là em trai ông, không đến lượt anh họ dạy dỗ: “Đã nhận lỗi rồi, còn không dừng lại à.” Cao Khởi lập tức trừng mắt lại, nghĩ đến chức vị của em họ, cuối cùng cũng giữ lại cho mấy phần thể diện, kìm nén sự tức giận trong lòng, bắt đầu vấn đề khác: “Chuyện của Trạm Vân và người phụ nữ kia thì sao?” “Trạm Vẫn còn nhỏ, chuyện của đám trẻ để chúng tự giải quyết đi.” “Giải quyết, chúng có thể giải quyết thế nào? Nếu nó hiểu chuyện thì sẽ không bên cạnh người phụ nữ kia
Em quay về nói với nó, bắt buộc phải chia tay với người phụ nữ kia, bắt buộc phải chia tay.”