“Chạy nhanh lên!” Hạ Diệu Diệu kéo em gái xuống tầng dưới không quên nhắc nhở Hạ Vũ còn đang ngày người đứng đó.
Hạ Vũ co giò chạy: “Chạy nhanh!” Hà An không động đậy, cầm lấy tiền trưởng ca trả lại, không nhanh không chậm đi ra2ngoài. Hạ Diệu Diệu kéo Hạ Tiểu Ngư chạy, chạy qua hai con phố mới mềm nhũn chân buông Hạ Tiểu Ngư ra, ngồi xuống vỉa hè thở dốc! Hạ Tiểu Ngư tê liệt dựa vào người chị gái, đột nhiên khóc toáng lên. Nỗi sợ hãi và8sự bất lực bị đè nén nãy giờ khiến cô ta gần như sụp đổ! Chân Hạ Diệu Diệu không ngừng run rẩy, rõ ràng đã ra khỏi đó được rồi nhưng chân run càng dữ hơn: “Mày còn khóc à! Mày giỏi lắm cơ mà! Có bản6lĩnh thì đuổi Hạ Vũ ra nữa đi! Mày khóc cái gì! Ngậm miệng lại!” Hạ Diệu Diệu thấy phiền, từ từ ổn định lại cảm xúc đang căng chặt lên vì Tiểu Ngư nãy giờ! Bực tức đến mức muốn đi chém người! Hạ Diệu Diệu giống3như tìm lại được đứa trẻ đi đêm không về, vừa đau lòng vừa muốn bóp chết để em gái nhớ kỹ: “Nhìn xem mày ăn mặc cái kiểu gì!” Hạ Diệu Diệu mắng chửi, bỗng nhiên như nhớ ra điều gì đó, lại vội vàng ngồi xổm5xuống lo lắng nhìn Hạ Tiểu Ngư: “Họ có làm gì mày...” Hạ Tiểu Ngư liều mạng lắc đầu, không có, cô không có bị chuyện đó. Lúc này Hạ Diệu Diệu mới yên tâm, chỉ còn lại lửa giận ngút trời: “Không có thì mày khóc cái quái gì! Giờ mày nên rất đắc ý mới đúng! Mày giỏi lắm mà, chỗ như vậy cũng dám đi! Cả nhà sắp không chứa nổi mày, chỉ có mày muốn sống sướng!” Hạ Diệu Diệu như ruồi không đầu táo bạo tìm công cụ: “Khóc! Khóc! Gây ra chuyện rồi mà vẫn còn dám khóc à!”
Bỗng nhiên một cây roi mây được giơ ra trước mặt cô. Hạ Diệu Diệu không nói hai lời cảm ngay quất lên người Hạ Tiểu Ngư: “Nuôi mày uổng công! Cho mày ăn ngon mặc đẹp mà mày còn không hiểu chuyện! Bán rượu thì vẻ vang lắm à?! Anh mày tìm mà mày còn không chịu ra! Thèm tiền đến phát điên rồi hả! Sốt ruột muốn bán mình chứ gì! Mày định bán lấy tiền chứ gì! Như mày thì bán được bao nhiêu tiền hả! Nói cho chị nghe xem uống rượu với chúng nó một lần mày kiếm được bao nhiêu tiền nào! Nói ra cho chị ngưỡng mộ!”
Hạ Tiểu Ngư đau đớn co rúm người lại, khóc lóc vô cùng khổ sở: “Đừng đánh nữa, chị đừng đánh nữa, sau này em không dám thế nữa, chị ơi, em không dám thế nữa...”
“Mày thì có gì không dám hả? Mày giải thể cơ mà! Vừa xinh đẹp lại còn thông minh! Có phải mày thấy là trên đời này toàn kẻ ngu ngốc phải đi cưng nựng mày không hả!” Hạ Diệu Diệu vừa đánh vừa chửi, chỉ muốn đánh chết cô ta luôn!
Hạ Vũ đứng cách đó không xa, im lặng cúi đầu coi như không nhìn thấy gì.
Hà An đứng cạnh Hạ Vũ, vẻ mặt hờ hững không hề có ý khuyên nhủ.
“Chị ơi... chị ơi...” Hạ Tiểu Ngư vừa khóc lóc vừa trốn, vừa sợ hãi lại vừa xấu hổ, cây roi mây quất lên người thực ra còn khiến cô ta yên tâm hơn cảm giác sợ hãi khi nãy nhiều: “Chị...” Hạ Diệu Diệu không nỡ quất vào chỗ đau, bởi vì như vậy sẽ càng giận dữ hơn: “Cái đồ ngu ngốc này! Có phải mày ăn nhiều muối quá nên giờ đầu óc có vấn đề rồi không hả? Những chỗ đó là nơi mày lui tới được à! Chị đánh chết mày thì may ra mới không bị mày làm cho tức chết!”
“A! Chị...” Hạ Tiểu Ngư bị đánh một lúc cũng khôi phục lại một chút tinh thần, cũng đã ổn định lại không ít, dám nổi giận. Cô ta nhếch nhác co rúm hai chân lại, ôm đầu gối ấm ức hét lên: “Em có muốn đâu! Còn không phải là tại chị à! Chị nói là chị sẽ đổi xe đạp cho em và anh, nhưng xe đạp đâu! Ngày nào cũng bắt bọn em chạy cái xe đạp rách nát đẩy đến trường, chị có biết người khác nhìn em thế nào không! Bọn em...”
Hạ Diệu Diệu quất một roi mây nữa! “Mày còn dám nói lý nữa à! Chị đi cái xe đó suốt ba năm, chị có nói gì không! Mày tưởng là mình cao giá lắm, tự mình suy nghĩ lệch lạc, có tí ấm ức này mà không chịu được, kết quả thì sao? Kết quả mày đi tìm một con đường kiếm tiền như vậy à! Sau này mày không sợ người khác sẽ nhìn mày thế nào à? Sao không bảo các bạn trong trường đến xem đi! Xem xem mày nở mày nở mặt thế nào!”
Hạ Tiểu Ngư bị nói đến mức khóc càng dữ hơn: “Em... em...” Em cái con khỉ! “Tại chính bản thân mày chê bai, người khác lấy đâu ra nhiều thời gian thế để quan sát xem mày cưỡi xe gì! Mày nghĩ mày là ai! Tiên nữ hả?! Tất cả mọi người đều phải nhìn mày, nhìn vào cái xe đó của mày rồi châm chọc mày à! Mày lấy đâu ra tự tin thể. Cho dù có là thể thật thì cũng đã làm sao, mày để ý, chứng tỏ mày chịu đựng kém, mày để ý càng chứng tỏ đầu óc mày không ra làm sao! Cả ngày không làm chuyện gì khác chỉ để ý xem người khác có cười nhạo mày không chứng tỏ mày lập trường không vững vàng, giá trị quan không chính chắn nôn nóng dễ lung lay ư! Cái đuôi mày lòi ra rồi còn tưởng là mình che giấu tốt lắm à! Sau này mày không có bản lĩnh không có tự tin thì đừng có oán trời oán đất kiếm cớ này nọ! Sao mày không nghe thấy chị với Hạ Vũ oán thán nửa lời hả!” Đánh chết mày!
Hạ Tiểu Ngư đau đớn khó chịu, cũng không phải nhất quyết muốn thể nào, cô ta chỉ muốn phát tiết nỗi khổ sở và bất lực tích tụ bao năm nay. Ba người họ rõ ràng là không kém cỏi hơn người khác, nhưng vì sao hưởng thụ kém hơn người ta. “Tại sao chỉ có nhà chúng ta xui xẻo như vậy, tại sao chúng ta không được giống như người khác... Tại sao chị cố gắng như vậy rồi nhưng vẫn không thể tùy tiện mua được đồ mình thích, tại sao anh học giỏi như vậy rồi nhưng đám con gái thì không đạt vẫn còn có mặt mũi nói ra nói vào sau lưng anh chứ...
Không đánh chết mày thì mày không biết mày họ gì: “Mày muốn giống ai hả! Chị đã ném mày vào trong viện bảo trợ xã hội chưa! Chị đã không cho mày đi học chưa? Chị đã bảo mày đi giành ăn với người ta chưa? Có bắt mày đầu thai đến núi sâu phải gánh nước nuôi heo, không được thấy xe tải lớn chưa? Chị đã thiếu một đồng tiền sinh hoạt nào cho mày hay không cho mày tiền mua sách chữa, bảo mày giống như người ta, có phải người ta cũng khóc lóc tru tréo lên hỏi tại sao lại không phải là mày chưa?”
“Mày biết làm mình làm mẩy, có ai xui xẻo được như mày, có ai đáng thương như mày, có ai bị các thể loại khó khăn đè nén như mày, mày đúng là người tu hành đắc đạo trải qua đau khổ chờ thành tiền, còn dám bỏ học ở trường cấp ba danh tiếng để đi bán bánh bao. Không đúng, mày có chí khí mà, mày muốn đi bán rượu cơ! Mày xinh đẹp thế này, dáng người cũng đẹp, lại còn trẻ trung, chắc chắn sẽ có rất nhiều khách. Mày tiếp thêm mấy khách có khi còn có lão già nào đó chịu bao nuôi mày ấy chứ!” Tức muốn chết luôn mà!
“Chi... Chi...”
“Đừng có gọi chị...” Nhìn thấy mày thôi là chị đã muốn bốc hỏa! “Chị thực sự không biết mày suốt ngày chỉ nghĩ bản thân mình như vậy thôi! Hôm nay mày có thể bình an vô sự ra khỏi đó, có phải là mày cũng đang mắng ông trời không có mắt không hả?”
“Chị... em không có, em không dám nữa, chị...”
“Cút!” Hạ Diệu Diệu không hề thương hoa tiếc ngọc đạp một cái. Hạ Tiểu Ngư bất chấp tất cả nhào đến ôm chặt Hạ Diệu Diệu, khóc lóc ầm ĩ: “Chị, em sai rồi, em không dám nữa, em sẽ sửa, chị, em sợ lắm, em sợ lắm...” Hạ Diệu Diệu để mặc cho cô ta ôm lấy, khóe mắt đã nhòe đi vì nước mắt: “Buông ra!”. Hạ Tiểu Ngư gắt gao ôm chặt lấy chị gái, giọng nghẹn ngào: “Chị, em không dám làm loạn nữa... sau này em sẽ nghe lời... Em biết là em không tốt, chị đừng bỏ mặc em, em... em không ngờ sự việc lại thành ra như vậy.” Hạ Tiểu Ngư càng khóc càng thương tâm hơn: “Hôm, hôm đó em nghe anh gọi điện cho chị, em chỉ nghĩ... chỉ nghĩ có lẽ em có thể kiếm được tiền để chị không phải khổ cực như vậy nữa, em không ngờ lại thành ra thế này...” Sắc mặt Hạ Diệu Diệu tối đi, cứng rắn đẩy cô ta ra, nghiêm túc nhìn cô ta: “Em có biết mình sai ở đâu không?”
“Em...” Hạ Tiểu Ngư có chút sợ hãi khi thấy chị gái mình như vậy, khóe mắt đã đỏ rực lên vì khóc, yểu điệu động lòng người. Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc đó của chị gái, cô ta cố gắng can đảm hơn nói: “Em, em không nên không nghe lời anh...”
Hạ Diệu Diệu nhìn cô ta, mặt không cảm xúc. “Em... em không nên tự làm theo ý mình, mà nên bàn bạc, bàn bạc với chị...” “...” Hạ Diệu Diệu cứ nhìn chằm chằm cô ta, đột nhiên cảm thấy học theo tật xấu cứ nhìn người ta mà không nói gì của Hà An cũng rất thú vị. Hạ Tiểu Ngư run rẩy: “Em... em không nên ảo tưởng mình có thể kiếm được tiền.”