Lúc đó ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đi uống chai nước đó thế!. Đi thôi! Còn ngẩn ngơ gì nữa?” Hạ Diệu Diệu ném nửa tờ giấy ăn còn lại vào thùng rác, cả ngày cứ ngơ ngẩn như thế, chẳng trách chỉ một bài tập đơn giản vậy cũng làm sại. Chỉ số IQ thấp thật là khó cứu!
Hà An đuổi theo: “...”
Chậm chết đi được: “Anh đi nhanh lên!” Cô còn có việc bận nữa. “Ừm... đợi một lát.” Hà An nói rồi đi vào siêu thị bên cạnh căng tin, khi đi ra đã đưa cho cô một chiếc bánh mì, “Để chiều đói thì ăn.” Hạ Diệu Diệu khựng lại, cô nhận lấy chiếc bánh, vẻ mặt cau có dần dịu lại, Hà An luôn tốt như vậy. Một lát sau, cô khoác tay Hà An, vẻ mặt dịu dàng cọ cọ lên cánh tay anh, bộ dạng nịnh nọt lấy lòng. Hà An theo bản năng muốn rút tay lại, vỗ nhẹ lên gương mặt nịnh nọt của cô. Nhưng anh bình tĩnh lại, không làm vậy, bởi vì không cần thiết, thản nhiên kéo cô đi trên đường.
Anh tự nhận không thích Hạ Diệu Diệu, ít ra thì khi uống chai nước đó anh không hề có cảm giác gì. Anh chấp nhận cô chỉ là vì cô xuất hiện đúng lúc mà thôi.
Anh chưa bao giờ muốn can dự vào cách sống của Hạ Diệu Diệu, mỗi người đều có con đường của riêng mình. Sự huyền diệu của cuộc sống nằm ở chỗ con người đã lĩnh hội và thay đổi sau những chuyện đã trải qua. Đó là tài sản của mỗi người, không ai có tư cách can dự vào cuộc sống của người khác, càng không có lý do gì để ngăn cản một sinh mệnh mới đối mặt với bước đi tìm kiếm đầu tiên khi bước ra cuộc đời, bởi vì bạn không biết được sự kiện nào sẽ khiến con người cả đời hưởng thụ, sung sướng mãi mãi. Hạ Diệu Diệp vỗ vai Hà An: “Ngoan, đến thư viện giữ chỗ cho em, lát nữa em đến.”
Còn em làm gì?”
“Em về ký túc xá có chút chuyện, nhớ giữ chỗ cho em đấy.” Nói xong cô chạy ngay về hướng ký túc xá.
Hà An nhìn lên bầu trời trong xanh, khẽ nhíu mày lại, có phải anh đã khiến cô có ảo giác không nên có gì rồi không?
Hạ Diệu Diệu chạy về phòng, quả nhiên nhìn thấy Khổng Đồng Đồng đang khóc. Hạ Diệu Diệu bực mình lườm cô ấy, để bánh mì vào trong tủ, đã gom được ba cái rồi, thứ bảy sẽ mang đến trường của em trai.
“Cậu về rồi à, mau khuyên cậu ấy đi.” Chị đại Trương Tấn Xảo mặc chiếc áo thun dài tay màu trắng đã được giặt sạch sẽ, vẻ mặt lo lắng, “Khóc suốt từ lúc cậu đi đến giờ chưa ngừng lúc nào đâu đấy.”
Hạ Diệu Diệu đóng sầm cửa lại, khóc! Khóc! Khóc! Khóc có thể giải quyết được vấn đề gì à! Chỉ có thể chứng tỏ rằng cô ấy vẫn còn để tâm! Đây là điều khiển Hạ Diệu Diệu không thể nào khoan dung được nhất. Một cô gái tốt như Đồng Đồng, tên kia bỏ cô ấy thì đó chính là tổn thất của hắn! Vậy mà cô ấy khóc như cha chết vậy.
Trương Tấn Xảo dè dặt kéo tay áo Hạ Diệu Diệu, nhẹ nhàng nói với cô: “Đừng có quát cậu ấy, cậu ấy đã buồn lắm rồi.” Người khác nhìn thấy vậy càng buồn hơn đó có biết không hả? Khóc một hai ngày không phải là được rồi à! Đã là ngày thứ ba rồi đấy! Có phải muốn khóc đủ bảy ngày hay không!
Trương Tấn Xảo khó xử nhìn lướt qua hai người. Diệu Diệu và Đồng Đồng vốn có quan hệ rất tốt, theo lý mà nói đáng lẽ ra Diệu Diệu phải theo sát bên cạnh dỗ dành mới đúng. Nhưng cả ký túc xá đều biết ai quấy rầy Hạ Diệu Diệu ăn cơm chẳng khác nào kẻ thù giết cha mẹ cô ấy. Có lẽ dù Hạ Diệu Diệu chia tay bạn trai thì cũng phải chờ cô ăn no trước đã. Hạ Diệu Diệu phiền muộn gãi mái tóc ngắn củn của mình, lôi ghế ngồi giạng chân ra, hung hăng chỉ thẳng vào Khổng Đồng Đồng: “Cậu khóc đủ chưa hả?” Khổng Đồng Đồng nằm sấp trên bàn không để ý đến cô. “Cậu khóc suốt ba ngày rồi đấy!” “Có phải cậu bị đá đâu!” Khổng Đồng Đồng khóc lóc đau lòng tuyệt vọng, tuy cô ấy không đẹp đến mức nghiêng nước nghiêng thành nhưng có vẻ mảnh mai đáng thương, bây giờ lại càng đẹp hơn nữa. Trương Tấn Xảo vội vàng giả bộ đi đến nhà vệ sinh lấy nước. Nhưng Hạ Diệu Diệu không để ý đến: “Đúng vậy, nếu như tớ bị đá thì tớ sẽ đến trước mặt Đào Thành Phong khóc lóc, khiến cho hắn đau lòng, để cho hắn nhìn xem tớ yêu hắn thế nào. Tớ sẽ nói với hắn rằng tớ không thể sống thiếu hắn được, cũng không thể để mất hẳn, cho dù hắn có người khác thì tớ cũng vẫn tình nguyện đi theo hắn! Thậm chí cũng không ngại ngần chia sẻ với cô gái đó. Nếu như hắn sợ cô gái đó biết rồi sẽ làm ầm lên thì tớ sẽ đồng ý lén lút qua lại với hắn! Cho con bé kia tức chết luôn!”
Khổng Đồng Đồng nghe vậy từ xấu hổ biến thành phẫn nộ nhìn cô: “Cậu...”
Hạ Diệu Diệu không khách khí trừng mắt nhìn lại: “Cậu cái gì mà cậu! Cậu chỉ biết khóc thôi à? Nếu trong lòng khó chịu thì phải nghĩ xem làm sao mới khiến mình thoải mái được đi! Phải thế nào mới có thể thoải mái! Đương nhiên là chơi chết đôi cẩu nam nữ kia đi rồi! Tớ không tin là phụ nữ miễn phí dàng đến tận miệng mà thằng đàn ông chết tiệt kia còn từ chối! Hắn sẽ lăng nhăng với Lộ Hi Ngọc, thì sẽ lăng nhăng với cậu!”
Trương Tấn Xảo bể nước ra nhưng cô chỉ muốn quay vào trong ngay lập tức, nhân tiện bịt luôn tại mình lại. Cô ấy biết Hạ Diệu Diệu dũng mãnh, nhưng không ngờ cô lại có thể đột phá đến tận cảnh giới này. “Lau mặt đi.” Cô đưa khăn mặt cho Đồng Đồng. Khổng Đồng Đồng cảm thấy Hạ Diệu Diệu điện thật rồi, “Làm vậy sao được...” “Sao lại không được! Lộ Hi Ngọc đã có thể không biết xấu hổ đến thế rồi thì cậu còn kiêng dè cái gì nữa? Hay là cậu vẫn thích hơn nên không nỡ!” Khổng Đồng Đồng vội vàng phủ nhận: “Còn lâu nhé! Tớ có phải là cậu đâu! Tớ không mặt dày như thế!” Nói xong Khổng Đồng Đồng cắn môi, hối hận vô cùng. Sao cô ấy có thể lấy bạn bè ra để trút giận cơ chứ! Hạ Diệu Diệu không để bụng, chỉ nói mồm cũng không mất miếng thịt nào, cô vẫn kích động vì cô em gái không hăng hái tranh giành kia: “Nếu tớ là cậu thì bây giờ tớ sẽ không ngồi đây khóc đâu! Đi thôi! Vì một tên cặn bã mà ba ngày liền không đi học, cậu không sợ bị đánh trượt à, đến thư viện đi, tớ ôn tập giúp cậu.”
Khổng Đồng Đồng áy náy cúi đầu xuống. Trương Tấn Xảo thở phào nhẹ nhõm. Hạ Diệu Diệu thấy cô ấy vẫn không nhúc nhích, không nén nỗi hận rèn sắt không thành thép, chuyện của Khổng Đồng Đồng còn chưa đủ cẩu huyết, nếu không thì sao còn sức mà ngại ngùng chứ. Hạ Diệu Diệu nhìn bạn cùng phòng khóc sưng đỏ hai mắt lên, dáng vẻ nhỏ nhắn khiến người khác thương yêu. Cô không nhịn được mềm giọng hơn một chút: “Được rồi, có phải bây giờ cậu lại thấy luyến tiếc hắn rồi không, bây giờ luyến tiếc thì đợi đến lúc nào hết tiếc hãy ra tay.”
Khổng Đồng Đồng ngượng ngùng nhìn cô: “Diệu Diệu, vừa rồi tớ...” “Không sao, tớ biết cậu đang không vui.” Lúc khó chịu ăn nói không suy nghĩ vốn rất bình thường, càng là người thân thiết thì càng dễ bị chọc nổi nóng: “Cậu nghĩ lại mục tiêu của chúng ta đi, sau khi tốt nghiệp là có thể đi làm, trong vòng mười năm phải có nhà có xe!” Phòng ký túc xá của họ tập trung toàn con nhà nghèo, không nghèo thì đã chuyển đến khu ký túc xá mới từ lâu rồi.
rn