Vì vậy Hạ Diệu Diệu nhất thời không thể trả lời anh được, bởi vì những ký ức bị lãng quên đã quá nhiều
Hạ Diệu Diệu chỉ có thể trầm ngâm: “...”
Hà Mộc An chua xót nhìn cô
Lòng tự trọng gì chứ, cái gì mà cảm giác thành tựu có được khi cô cúi đầu, vào lúc này đây cái gì cũng không còn quan trọng, anh không muốn khổ sở chờ đợi rồi thời gian qua rồi hai người lại trở nên xa cách đến nhường này, để cô không còn trông ngóng anh, đó không phải điều anh mong muốn.
Vì vậy anh muốn mọi chuyện quay về với vị trí ban đầu, nếu một người đàn ông đồng ý thoả hiệp, điều đó chứng tỏ tình yêu3của anh ta, anh muốn quan tâm cô để cô có thể chấp nhận anh, vậy nên anh đồng ý thử: “..
Những năm nay, có rất nhiều thời điểm anh nhớ đến em, nghĩ xem em có hối hận hay không, có nhớ đến anh hay không, có bao giờ nghĩ nếu chúng ta vẫn còn ở bên nhau thì sẽ như thế nào...”
Hà Mộc An cười khổ: “Em có phải đang cảm thấy rằng da mặt anh quá dày, nhưng anh đã từng đối xử với em rất tốt không phải sao..
nhưng em..
em vừa quay đi đã thích người đàn ông khác.” Đây chính là những lời thật lòng mà anh muốn nói, cũng là những lời làm tổn thương lòng tự tôn của anh nhất, cô lại1đi thích người đàn ông khác, biển anh trở thành quá khứ của cô.
Nhưng hiện tại không phải là lúc truy cứu những vấn đề này, cô không nên có dáng vẻ như bây giờ: “..
Tuy..
có rất nhiều lý do, nhưng cũng không phải là quá nhanh không phải sao, anh thật sự rất không vui khi thấy em có sự lựa chọn khác tốt hơn...” Cái gì tốt hơn? “Nhưng anh có sự kiêu ngạo của anh, không phải là không thể buông tay..
nên vốn dĩ cũng muốn chúc phúc cho em, ai biết được hai người...”
Hạ Diệu Diệu hơi cúi đầu, trong lòng vô cùng phức tạp, cô không muốn xử lý những chuyện phức tạp như vậy
Sau khi Trạm Vân đi rồi cô đến nghĩ cũng3chưa từng nghĩ đến vấn đề này, việc làm của Hà Mộc An hiện tại làm cô cảm thấy rất khó xử.
Hà Mộc An nhìn cô, nhìn vô cùng chăm chú: “Anh cảm thấy rất vui khi hai người chia tay..
nên muốn dò thám xem chúng ta có còn cơ hội quay lại hay không, chứ không phải mong muốn thái độ hôm nay em đến tìm anh, làm anh cảm thấy như bản thân làm việc xấu...” Hà Mộc An nói xong, nhìn cô chua xót cười, muốn có một chút thương cảm từ cô, cô dù sao cũng là người dễ mềm lòng.
Hạ Diệu Diệu bỗng dưng cảm thấy càng khó xử, đối diện với lời bộc bạch từ người cô nghĩ là không nên bộc bạch3nhất, làm sao có thể không khó xử cho được
Kỳ thật cô không thấy cảm động một chút nào, ngược lại cảm thấy rất..
khó xử, không chỉ có khó xử thôi, cô còn cảm thấy bản thân không bằng người sớm bị anh đá là Phật Y, lại thấy mình không nho nhã bằng cô giáo dạy nghi lễ của Thượng Thượng, thậm chí còn thấy không bằng đầu bếp nhà anh ấy.
Cái này
“Cảm ơn..
và xin lỗi.” Thái độ vừa rồi của cô không tốt, làm tổn thương lòng tự trọng của anh...
Sắc mặt Hà Mộc An càng chua chát, đến một chút thương cảm cô cũng không muốn bố thí cho anh, nhưng vậy thì có sao, thứ mà anh khó khăn mong ngóng mới có được, không9thể chỉ vì vậy mà buông bỏ, nếu lần này anh không cẩn trọng hơn, chắc đây sẽ là cơ hội cuối cùng
Hà Mộc An cảm thấy bản thân càng ngày càng xuống giá, quả nhiên là trộm gà không được còn mất thùng gạo: “Không sao, quyết định của anh không thay đổi, có lẽ hiện tại em vẫn không thể chấp nhận anh, nhưng vậy cũng không sao, dù sao thì anh cũng là ba của Thượng Thượng, em là mẹ của Thượng Thượng, tuổi của chúng ta cũng không còn trẻ nữa, kết hôn không có gì là không tốt.
“Đúng vậy...” Không đúng, hôn nhân mà cô nghĩ đến không phải là như vậy, bọn họ có thể càng lý trí hơn, chứ không phải vì những thứ tình cảm vướng mắc..
như vậy không tốt, Hạ Diệu Diệu lập tức quay lại chủ đề ban đầu: “Xin lỗi, em nghĩ mình cần phải suy nghĩ lại...” Đúng, cô cần suy nghĩ.
Hà Mộc An nhanh chóng nói: “Không cần phải như vậy, anh cũng là nhất thời xúc động, có lẽ qua hai ngày nữa thì sự xúc động này sẽ không còn, kết hôn đương nhiên là có thể, chỉ cần em không chê anh quá bận rộn công việc không quan tâm đến gia đình là được, huống hồ giao Thượng Thượng cho người khác chăm sóc anh cũng không yên tâm, em cảm thấy sao.”Nực cười, hôn nhân của anh và cô lại phải bắt đầu như vậy đấy
Hạ Diệu Diệu nhìn anh
Sắc mặt Hà Mộc An rất dửng dưng
Không ngờ Hà Mộc An anh đây lại có một ngày phải đi lừa người khác kết hôn với mình.
Hạ Diệu Diệu thở ra, lý trí lúc nào cũng đáng tin hơn sự xúc động nhất thời, càng dễ nói chuyện hơn: “Cảm ơn..
vậy..
em đi trước đây...”
“Được.” Hà Mộc An đứng dậy: “Anh tiễn em.” “Cảm ơn.”
“Kết hôn!?” Trương Tấn Xảo vô cùng mất hình tượng khi chỉ mặc một chiếc áo ngủ đơn giản há hốc mồm kinh ngạc trên màn hình chat, sau đó lập tức đưa ra quan điểm của bản thân: “Xem đi, tớ đã nói là anh ta thích cậu, cậu còn nói cái gì mà đường đường Hà Mộc An, anh ta nếu không thích cậu thì lãng phí nhiều thời gian với cậu như vậy làm gì.”
Hiện tại Hạ Diệu Diệu vô cùng mẫn cảm với câu nói này, hơn nữa đã lớn tuổi như vậy mà cô còn bị lệch quai hàm (một loại bệnh trẻ em thường mắc phải) thật là mất mặt
Trương Tấn Xảo tháo mặt nạ đắp mặt xuống, hừ lạnh một tiếng, cẩn thận hỏi: “Người ta là muốn tìm mẹ cho con gái người ta, muốn tìm một người biết nghe lời, hiểu chuyện không ra ngoài làm mất mặt anh ta
Nhưng mà, cho dù là vậy thì cũng không đến lượt Diệu Diệu nhà chúng ta, hoặc là do thật sự thích cậu.”
Câu này của cậu không bằng không nói ra, Hạ Diệu Diệu thật sự là say rồi: “Chỉ là kết hôn thôi, làm gì mà lắm chuyện thể.” Thật ra cô cũng không chắc chắn, cảm thấy sau khi trải qua chuyện đó, cho dù Hà Mộc An không thích cô đến mức nào, nhưng ấn tượng tốt thì vẫn còn, nhưng chỉ cần nghĩ như vậy, cô lại càng cảm thấy gượng gạo hơn: “Thật ra vốn dĩ còn trong giai đoạn đàm phán, ai mà biết anh ta lại đột nhiên ra nước ngoài, vì vậy chuyện này cứ như thể mà xác định luôn, tớ thông báo trước với các cậu một tiếng, các cậu lo mà chuẩn bị phong bì đi.” “Thật là qua loa.” Khổng Đồng Đồng vỗ mặt nạ trên mặt: “Cậu đây là quyết định qua quýt hay là muốn phong bì!? Hừm.” Trương Tấn Xảo Lại không cảm thấy như vậy: “Cái này sao có thể đại khái cho qua được, nếu đã quyết định kết hôn rồi thì sắp xếp càng sớm càng tốt, chẳng lẽ còn muốn do dự thêm bảy tám ngày nữa.” Sau đó cô nhìn Diệu Diệu với ánh mắt gian tà: “Chúng tớ quan tâm xem tài sản sẽ chia như thế nào, cậu có ký cái hiệp ước tiền hôn nhân nhà giàu vẫn hay ký không?”
“Không.” Khổng Đồng Đồng kinh ngạc: “Cái này được! Tớ có chút tin đây là tình yêu thật sự rồi.” Trương Tấn Xảo lập tức nhíu mày: “Ký hiệp ước tiền hôn nhân" hay không thì có liên quan gì đến tình yêu chân thành, ngu ngốc, nhiều năm nay não cậu vẫn không phát triển thêm tí nào.”
Hạ Diệu Diệu cười: “Cậu nên hiểu, người ta là có người thương yêu nhiều năm như vậy rồi.”
“Hai người các cậu đừng cười chê tớ nữa, thật ra thì những việc khác tớ không rõ bằng hai cậu, nhưng rõ ràng không ký hiệp ước tiền hôn nhân là Diệu Diệu được hời, từ ngày bọn họ kết hôn, Hà Mộc An kiếm được bao nhiêu tiền đều phải chia cho Diệu Diệu một nửa, tài sản đó lớn cỡ nào.”
“Ngốc, nói cậu ngốc cậu còn không chịu tin, nếu phá sản thì sao? Đừng có nghe cái gì mà tài sản của anh ta đều là của cậu, chính là yêu chân thành, giống như trường hợp của bọn họ bây giờ, phương pháp tốt nhất là mỗi năm cho Diệu Diệu bao nhiêu tiền phí sinh hoạt, lợi nhuận của Tập đoàn Hoà Mộc thì Hà Mộc An tự chịu trách nhiệm, lúc trước tớ đã nói với cậu rồi, sao cậu vẫn còn như vậy.”
Khổng Đồng Đồng lười để ý đến bọn họ: “Theo ý của các cậu, chỉ có thể cùng hưởng phú quý chứ không thể cùng chung hoạn nạn, làm người không nên ích kỷ như vậy, nếu đã kết hôn rồi, chính là cùng nhau xây dựng một gia đình, đừng có suốt ngày chỉ lo lợi cho mình.”
Chỉ một câu nói nói ra làm cho cả Hạ Diệu Diệu và Trương Tấn Xảo đều xấu hổ chui vào trong nhà vệ sinh, nhưng không phải, bọn họ bắt đầu vụ lợi như vậy từ khi nào, nếu hôn nhân trở thành món đồ có thể tính toán, chỉ nghĩ đến bản thân sẽ có được thứ gì, muốn mọi rủi ro đều giảm xuống thấp nhất, nhưng lại không nghĩ rằng bản thân sẽ bỏ ra những gì, aiz...
“Kết hôn?” Hạ Vũ ngây ngốc nhìn chị của mình: “Cùng với ngài Hà...” Cách xưng hô ngài Hà này, do trong công việc gọi đã quen rồi nên nhất thời không sửa được, thật ra cậu không muốn dùng cách gọi này trước mặt chị mình.
Hạ Diệu Diệu lãnh đạm gật đầu, đây cũng chính là nguyên nhân cô nói với bạn bè trước sau đó mới nói với người nhà: “Thượng Thượng không còn nhỏ nữa, một mái nhà hoàn chỉnh cũng rất tốt.”
Bà Hạ nghe xong lại im lặng hiếm thấy, không biểu đạt ý kiến là được hay không được, giống như con gái thông báo một việc bình thường như đi ngủ hay ăn cơm vậy
Hạ Tiểu Ngư cảm thấy bản thân mình không có quyền phát biểu ý kiến, trốn mình trong sofa ôm gối nhìn nọ kia, không lên tiếng.
Ông Hạ nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại không biết nên nói gì, dù sao thì với địa vị xã hội hiện tại của Hà Mộc An, ngược lại giống như con gái nói, họ là ba mẹ của Thượng Thượng, ở bên nhau cũng là đương nhiên.
Nhưng..
lại cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng, kết quả tốt nhất rõ ràng nên là như vậy, ông cũng không nói được có gì không đúng: “Kết hôn vào ngày nào?”