Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu cao hơn một chút nhìn anh, anh có giỏi thì nói tiếp đi: “Ý của anh là em đã đi ngược lại triết học, tâm lí học, tồn tại học, lúc đi học, sao không thấy anh thông minh như vậy, lại còn học thuộc làu như vậy, hồi xưa thi triết học Marx Lenin được bao nhiêu điểm?”
Hạ Diệu Diệu đưa người nhìn ra ngoài, haizz, Hà An nói có lí, cô chưa từng vận hành một số tiền lớn như vậy, sao có thể nói người khác từ bỏ là từ bỏ cho được, chắc phải bám chắc đến cùng mới đúng.
Hạ Diệu Diệu bất giác đưa tay vòng qua người anh, cô cảm thấy áp lực trên mình quá lớn, nhà cô về sau không đến nỗi cũng đi vào con đường đó3chứ? Nhà cổ đẻ ra người có khuôn mặt như Hạ Tiểu Ngư đã là nỗ lực lắm rồi, nhưng chẳng phải vẫn bị đào thải đó sao, nghĩ thôi cũng phiền lòng
Cho dù về sau cô không đồng ý đi theo con đường đó, nhưng đợi đến khi cô không còn nữa thì sao? Không chắc chắn được rằng, đám con cháu muốn hưởng vinh hoa phú quý mà không có năng lực ấy sẽ nghĩ ra cái ý tưởng tồi tệ đó.
Hà Mộc An bỗng cảm thấy người cứng đơ, sự mềm mại mà cánh tay cổ truyền đến anh, rất tự nhiên, rất chân thành, cổ có nhận biết được mình đang làm gì không? Cô có biết được rằng anh không phải là Thượng Thượng không? Ừ..
cô có hiểu được rằng hành động này rất “thất lễ”1với đàn ông con trai không?
Anh có nên nhắc nhở cô không, anh chỉ dựa một chút thôi, không phải muốn cô thương hại
Hạ Diệu Diệu cảm thấy lo lắng, trong vô thức, cô lại để anh vùi sâu vào lòng mình: “Nhà em sẽ không...”
Hà Mộc An nhanh chóng cướp lời: “Nhà họ Đổng cũng dựa vào hôn nhân mà bước vào giới này, nhưng bọn họ đi theo con đường thực lực; Nhà họ Lầu là anh em cả lão thái gia, cũng dựa vào năng lực để tiến vào, nhưng đường đi bây giờ càng khó chấp nhận hơn: hoàn toàn dựa vào kế hoạch về sao.” Cô có phát giác ra điều gì không, ví dụ như “tay“.
Hạ Diệu Diệu thả lỏng tay ra một chút, cô cũng không phải đồ ngốc, tất nhiên cô biết mình6đang ôm anh, nhìn cái thân hình to lớn của anh co rúm lại trên vai cổ..
Cô cảm thấy, với cái tư thế khó nhằn thế này, không bằng tự mình ngồi thẳng lên còn dễ chịu hơn, thế nên cô giúp anh một tay, hoàn toàn dựa vào sức mình
Hà Mộc An không thấy cô có ý định thu tay về, tim lại trở về nhịp đập bình thường, trong lòng anh đang không ngừng phân tích ý nghĩa hành động của cô, cô chấp nhận anh rồi? Hay là đang thử chấp nhận anh? Dù sao hai người cũng sắp kết hôn rồi, dựa vào sự hiểu biết của anh về Hạ Diệu Diệu, cô đã kết hôn rồi thì sẽ không nghĩ gì khác nữa.
Ý nghĩ đó, kết hợp với không khí hiện tại, khiến anh cảm thấy4cái không gian hạn hẹp ấy được nới rộng hơn bao giờ hết, anh không kiềm chế được mà lên tiếng: “Con đường này không đơn giản như em nghĩ đâu, về sau em vào nhà rồi sẽ rõ, Tập đoàn Hoà Mộc do hai đội ngũ tạo thành, một là đội ngũ sinh hoạt riêng của anh, đội luật sư, đội tham vấn; một cái khác là đội đầu tư, đội thư kí, đội kinh doanh của tập đoàn.” Các nhân viên dưới quyền thư kí Trần phụ trách sắp xếp các công tác bên ngoài và các việc gia đình mà anh cần giải quyết; thư kí Thích phụ trách đội ngũ thư kí phục vụ cho đại Tập đoàn Hoà Mộc
Cổ phần nhà họ Hà không phân tách, vĩnh viễn không phân tách, vợ chồng cũng không được,3thế nên em không thể nào có được cổ phần của Tập đoàn Hoà Mộc, anh cũng không cần thiết phải nói dối em, thậm chí có thể nói một cách nôm na rằng, cho dù về sau anh và em có bao nhiêu đứa con đi chăng nữa, chỉ có đứa xuất sắc nhất có thể kế thừa vị trí chủ đạo của nhà họ Hà, kế thừa Tập đoàn Hoà Mộc, còn những đứa khác, chỉ chia tiền chứ không chia cổ phần.”
Hạ Diệu Diệu nhìn anh, rồi gật đầu, nhưng: “Nếu con cái mình đều không xuất sắc thì sao?” Có thể nào sẽ bị người ngoài thay thế: Thể Hoà Mộc chẳng phải hết đường rồi sáo, không phải nói người bên dưới cung cấp một nhân tài thưởng một trăm vạn sao, con nhà người khác đều rất xuất sắc, con anh không xuất sắc, thì chẳng phải dĩ nhiên sẽ bị nuốt chửng sao?
Hà Mộc An nhoẻn miệng cười, ngốc quá đi, đây mới là ý nghĩa của việc có hai đội ngũ đó, dù đánh không lại được cũng phải giữ nguyên vị trí.
Việc đại gia tộc nhà họ Hà thật sự không có nổi một người thừa kế xuất sắc, là một việc rất thê thảm, các chi khác nhà họ Hà không biết chừng sẽ nảy sinh tham vọng, tức là con cháu nhà ông bác, ông chú họ của anh sẽ cảm thấy cơ hội của nhà mình đến rồi, nhưng mỗi chi đều sẽ vì sự cường thịnh của mình, nên sẽ không cho người khác cơ hội, chế độ đó chính là để phục vụ cho chi của nhà anh.
Thế nên Hà Mộc An thản nhiên nói: “Không xuất sắc, thì chỉ cần làm mặt lạnh duyệt tài liệu là được rồi, đằng sau Hoà Mộc có một đoàn tham vấn kì cựu, đoàn tham vấn này do các gia tộc bên dưới nhà họ Hà cấu thành, là bộ máy đầu não
Người ngốc nghếch thì phải biết lấy tư liệu từ bộ máy đầu não này, lấy một người vợ càng ngốc hơn là được
Lấy vợ ngốc hơn? Tại sao? Đề phòng thông gia nảy lòng tham: “Đúng rồi, người ngốc nghếch chắc chắn sẽ không có khả năng lấy được người vợ mà mình muốn lấy.”
“Chẳng may yêu rồi thì sao?”
Hà Mộc An nhìn cô, anh cảm thấy buồn cười, rồi nở nụ cười thật sự: “Nhà họ Hà còn có một loại người, gọi là chuyên gia tâm lí, bọn họ phụ trách cấy ghép tư tưởng, họ có thể khiến người trong lòng em yêu quý thành người mà em không yêu nữa, tinh thần suy sụp cũng không sao, đằng sau nhà họ Hà có đội ngũ y tế của riêng mình, chuyên gia điều trị các vấn đề thần kinh không bình thường.”
Hạ Diệu Diệu bỗng cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, cô hãi hùng nhìn anh, rất muốn hỏi rằng tình trạng tinh thần như hiện giờ của anh liệu có bị lôi vào cấy ghép lại không? Hà Mộc An dường như thấy được những ý nghĩ trong đầu cô, anh cất giọng điềm tĩnh, xen chút đắc ý: “Năm mười tám tuổi, anh đã biến họ thành bệnh nhân tâm thần rồi, bây giờ mỗi người giam mình trong một viện nghiên cứu học thuật, không có thời gian đếm xỉa đến anh.” Làm vợ của anh, thì đừng có ý nghĩ sẽ được con cái - người thừa kế sau này của tập đoàn họ Hà quây quần vui vẻ quanh mình, bởi vì nếu chúng không ngốc đến nỗi bị quyền lực khổng lồ của tập đoàn khống chế, thì cũng cần dành một khối lượng lớn thời gian học cách làm thế nào để không bị khống chế
Hà Mộc An nhớ đến tuổi thơ của anh, bỗng thấy buồn phiền, Hà Thịnh Quốc khi ấy cũng muốn cứu anh, nhưng cuối cùng vẫn cứ rời đi, càng lớn rồi anh càng không còn oán trách lựa chọn lúc đó của cha mình.
Thế nên em xem đấy, lấy anh không tuyệt như em nghĩ đâu, em sẽ phải từ bỏ không ít thứ, còn phải học cách tàn nhẫn với con cái mình, đối với những người chưa từng tiếp nhận bài “Khuyên giải”, điều này chẳng phải là thứ gì hạnh phúc cả.
Hạ Diệu Diệu nghĩ ngợi, nhưng vẫn không nghĩ ra, người vẫn chưa vào cuộc, nghe thấy cũng chỉ để ngoài tai, những thứ đó còn cách cô quá xa, nhưng Hà Mộc An chịu nói với cô những điều này, cô rất cảm kích
Còn một điều nữa mà Hà Mộc An chưa nói ra, anh cũng sẽ không nói ra, rằng khi phu nhân nhà họ Hà không hài lòng với trí tuệ của bất cứ đứa con nào, đối với với một đế quốc to lớn như vậy, nữ chủ nhân cũng sẽ để mất bản thân mình, nhà họ Hà không thiếu những chuyện hoang đường như chọn “phi tần” sinh “quý tử” cho gia chủ.
Đây cũng là ý nghĩa về mặt bản chất của sự tồn tại hai gia tộc Lầu, Ôn
Nhà họ còn phụ trách việc phục vụ cho nhà họ Hà khi họ không vừa lòng người thừa kế của mình
Những đứa trẻ được sinh ra như vậy sẽ tuyệt đối trung thành với Hà phu nhân, Hà Miệt cũng không phải do phu nhân sinh ra, nhưng vẫn luôn sùng bái mẹ cả, bởi vì không có Hà phu nhân năm đó thì sẽ không có ông ta
Danh dự của dòng họ một khi đã được thiết lập nên thì sẽ rất kiên cố, nếu trụ cột trong nhà không đủ năng lực, thì sẽ nghĩ đến việc hi sinh thân mình vì dòng họ
Haizz, những chuyện mà người ngoài cho rằng rất hoang đường này, không nhắc đến thì hơn
Anh dựa người nghỉ ngơi một lúc, con đường sau này còn rất dài
Chiếc xe từ từ dừng lại, bên ngoài đã là sân bay sáng rực đèn điện, những người đi đi lại lại bên ngoài dường như không hề ít đi.
Hạ Diệu Diệu nhìn ra bên ngoài, phát hiện ra rằng đã có người đợi sẵn ở đằng xa, nhưng người bên cạnh mình vẫn cứ ngồi im không nhúc nhích, cô liền lên tiếng: “Đến nơi rồi...” Mọi người đang đợi kia kìa, dậy mau.
Hà Mộc An không nhúc nhích.
Hạ Diệu Diệu nhìn anh khó hiểu, chắc chắn rằng anh chưa ngủ quên, cô cũng không giục nữa, tự mình cũng dựa dùng vào ghế thả lỏng bản thân, cất tiếng chậm rãi: “Em thấy rằng ở trên núi Hà Quang không tiện đi làm, nên đã chọn một căn nhà gần chỗ làm...” Cô vốn dĩ không định nói ra, cảm thấy mình rất biết điều, cưới xong sẽ đem Thượng Thượng ra ngoài sống, để cho anh nhiều không gian hơn, để anh muốn làm gì thì làm, cô chỉ giữ danh phận, tự mình biết điều nhường đường cho hồng nhan tri kỷ của anh.
Bây giờ xem ra, cô đúng là ngu ngốc, thậm chí còn xấu hổ vì ý nghĩ của mình, đối phương muốn sống cùng cô với là một trăm phần trăm thành ý, cô lại muốn qua mắt đối phương thì đúng là không nên, thế nên cô nghĩ đi nghĩ lại rồi cũng nói ra, muốn báo đáp thành ý của anh.