..
Không hiểu tốt ở chỗ nào.
Hạ Diệu Diệu vỗ vào người anh, biết anh là nhà tư bản có kẻ hầu người hạ quen rồi, hơn nữa trước đây đã từng có tiền lệ: “Nếu anh muốn mời vài người giúp việc cũng được..
nhưng nói trước nhé, chỗ em mưa không to, ba phòng ngủ một phòng khách, không nhét nổi bảy tám người giúp việc đâu, môi trường làm việc cũng không được tốt như núi Hà Quang.”
“Bây giờ em nấu cơm cũng ổn, hì hì, không phải em không thích chỗ anh nhiều người quá, mà núi Hà Quang cách chỗ làm của em rất xa, từ ngoại thành lái xe vào trung tâm phải mất hai giờ đồng hồ, thể sáng ra3mấy giờ em đã phải dậy rồi, chiều năm rưỡi tan làm, nếu tắc đường, thì chắc chắn giờ em cũng không về được đến nhà, đa số thời gian trong ngày của em là ở trên đường, thế nên em quyết định không thể ở núi Hà Quang được, anh nói có phải không?”
“Tiền mua nhà, lấy ra một phần từ tiền bảy nghìn vạn mà chú Hà đưa cho em, lúc đó em cũng không nghĩ gì nhiều, chú ấy đưa thì cầm, nếu như có gì không thỏa đáng, thì em trả lại cho chú ấy.”
Tức là không có gì không thoả đáng: “Nhà cách công ty anh cũng không xa, anh đến ở cũng tiện...” Sống cùng nhau mà, phải có1thành ý: “Nếu anh có địa điểm nào tốt hơn, thì em cũng có thể đi xem được.” Cô không còn như hồi đi học, nhất định phải bắt anh sống ở chỗ mà cô cảm thấy hài lòng.
..
Hà Mộc An vẫn nhắm mắt như cũ.
Hạ Diệu Diệu gật đầu, rồi lại liếc nhìn anh thêm một lần nữa, lúc này, trong lòng cô lại thấy vui, Hà Mộc An tốt nhất đừng nói nhiều, cứ mở mồm ra là không chừng có chuyện gì đó không tốt, quả nhiên là vậy, vài lần cất tiếng đều như vậy, còn lúc nãy nữa, chẳng phải không có việc gì tốt đẹp đó sao, nghĩ cũng thật buồn cười.
Hà Mộc An bỗng mở mắt ra, vẫn6giữ cái cốt cách có phần ngạo nghễ, “bắt quả tang” cô: “Cười cái gì?”
Hạ Diệu Diệu hơi giật mình, anh trừng mắt nhìn em làm gì: “Thì thấy anh rất hay ho.”
Hà Mộc An ngỡ ngàng, anh có điểm nào khiến người ta cảm thấy hay ho, anh có liên quan gì đến cái gọi là “hay ho”! Đây là từ mang ý nghĩa tốt hay xấu
Uy tín của anh vẫn cần phải giữ.
Hà Mộc An dựa vào đùi cô, từ từ ngồi thẳng người dậy, rồi từ từ rời tay khỏi đùi cô.
Hạ Diệu Diệu cử động thân trái đang hơi tế.
Sắc mặt Hà Mộc An bỗng sầm lại, chẳng phải chỉ dựa một chút thôi sao! Không vui à, sao không đợi4đến lúc anh đi rồi hãy tỏ ra, anh nặng đến mức đè chết cô mất, lúc này cô còn không được hít một hơi thật sâu, cho đời ấm áp trở lại! Nhìn thể nào cũng khiến người ta không hài lòng!
Hạ Diệu Diệu ngồi im, con người này lại giở chứng gì thể không biết: “Nhà họ Tiền tặng em ba mươi phần trăm cổ phần, sau này em muốn trả lại anh ta, dù sao cũng không nên lấy đồ của người khác, bây giờ liệu có nên đợi Thượng Thượng lớn rồi tự nó quyết định không.” “Chuyện này tự em quyết định
Chỉ chủ nhà mới có quyền quyết định, không thì loạn mất.” “Vậy à.” Hạ Diệu Diệu nhíu mày,3chuyện quan trọng thế này mà bảo cô quyết định, Hạ Diệu Diệu nhìn đồng hồ: “Mấy giờ anh bay?”
Hà Mộc An nhìn cô.
Hạ Diệu Diệu nhìn lại, sao? Mấy giờ bay?
Không thích chủ đề này, vậy nể tình quầng thâm trên mắt anh, cô sẽ đổi chủ đề khác: “Em đã chọn vài thứ đồ nội thất rồi, không phải màu đen, không biết anh có thích không?”
“Màu gì?”
Hạ Diệu Diệu lấy điện thoại ra: “Cho em một cái tài khoản mạng xã hội của anh, tí nữa em gửi cho, dù sao cũng sống cùng nhau, không thể đều chọn những thứ em thích, em sẽ cho anh một cơ hội, đúng rồi, em còn chọn một chiếc rèm cửa rất đẹp hình vườn hoa, anh không biết nhìn hình trên đó khiến người ta muốn đi trồng hoa thể nào đâu, em gửi cho anh nhé.
Em còn chọn cho Thượng Thượng một chiếc rèm cửa thêu bông hoa nhỏ, lúc đó nhìn rất đẹp, nhưng giờ lại thấy không hợp lắm, em định làm thành chiếc khăn trải bàn ăn, còn bảo người gấp một bên lại, em không nghĩ rằng anh sẽ đến, nên nếp gấp không thành hình vuông vức, nhưng nhìn rất đáng yêu.
Anh thích ga trải giường màu gì, em sẽ chuẩn bị cho anh một bộ
Nhưng nói trước là bỏ qua mà đen xám đơn điệu, nhìn thấy buồn thảm lắm, anh thích kiểu gì, tí nữa gửi cho em.
Anh có yêu cầu gì về những hãng đồ dùng cá nhân không? Em nói chuyện trực tiếp với anh hay tìm gặp thư kí của anh, em nói cho anh biết, chỉ là chuyện một câu nói thôi, bây giờ em còn chưa bắt đầu trang trí nhà cửa, chỉ mới trải một lớp nền nhà, sơn tường, tất cả đều đang trong giai đoạn lắp đặt, sau này em gửi hết những thứ em chọn cho anh, anh xem xem.”
Đúng rồi, em chưa chọn bồn tắm, em không thích ngâm nước, lại còn chiếm diện tích, em rất không thích cứ ngồi trong nhà tắm mãi không ra, anh thường xuyên ở lâu trong đó
Bồn cầu em đã chọn hình con mèo nhỏ chất liệu sứ trắng, vốn dĩ muốn cho con gái, còn trả tiền đặt cọc rồi, nếu anh không thích thì gửi cho em cái mà anh thích, nếu không có lựa chọn gì đặc biệt thì em cho anh..
haizz..
Sao anh đã xuống xe, em còn chưa nói xong.”
Hà Mộc An cảm thấy tại mình sắp nổ tung đến nơi, cho dù đã trải qua bao nhiêu lần rồi, anh vẫn không chịu đựng được, anh rất bận, không có thời gian nghe cô liến thoắng
Cứ nói đến những chuyện mình thích, là cô lại nói những thứ vô ích nhiều hơn những điều có giá trị thực tế, cứ thế liến thoắng liên mồm không thôi, cứ như ai cũng có thời gian ngồi nghe mấy lời đó của cô vậy.
Hà Mộc An quay người đi, đóng cửa lại trước ánh nhìn trách móc của cô, rồi đi thẳng vào sân bay, với sự tháp tùng của thuộc hạ.
Hạ Diệu Diệu nhìn về hướng anh đi, giận dỗi, con người này thật kì dị, không nghe thì thôi, ai thèm đếm xỉa đến ý kiến của anh, tôn trọng anh nên mới hỏi, anh không nói càng tốt, cô muốn làm gì thì làm: “Tài xế, đi thôi.”
Xe khởi động chưa đầy ba phút, tài khoản mạng xã hội của Hạ Diệu Diệu có tin nhắn gửi đến: “Hoà Mèo - gia đình”, đã thông qua lời mời kết bạn của bạn.
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên nảy sinh những tâm trạng hết sức phức tạp, cô vẫn về điện thoại trong tay, không ngờ tên tài khoản vẫn là cái tên mà hồi trước cô đặt, cái tên “An An là nam kinh tế áp dụng*” thời đại học của cô không biết sớm đã bị ai thu lại dùng mất rồi.
(*) Nam kinh tế áp dụng chỉ một kiểu người với các đặc điểm: kiểu tóc truyền thống, không quá đẹp trai, cao 172 - 182cm, cân nặng 65- 85kg, tính cách ôn hòa, nộp tiền lương cho vợ; không hút thuốc, không uống rượu, không tắt máy, không chơi cá cược, không có hồng nhan tri kỷ, tiền lương 2000 - 10000 tệ, có khả năng trả khoản tiền mua nhà đầu tiên, thông thường tham gia vào các lĩnh vực giáo dục, IT, máy móc chế tạo, kỹ thuật.
Thời gian như bỗng quay trở lại, những kí ức dội ngược trở về.
“Chị ơi, ban công nhà chị có phải quá nhỏ không, anh rể ngồi đây uống cà phê làm sao có thể duỗi chân ra được? Hạ Tiểu Ngư mặc một chiếc váy liền màu tím, tâm trạng sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều rồi, thật lòng lo lắng cho cái ban công chỉ rộng gấp đôi chiều cao của anh rể.”
Cẩn thận đấy, đừng va vào chậu cây
Hạ Diệu Diệu bề một chậu hoa cuối cùng đặt vào chỗ trống duy nhất còn lại trên chiếc giá sắt: “Em nhìn ban công nhà mẹ quen rồi, ở đây đã to lắm rồi, đây là khu chung cư cao cấp, nhà này rộng một trăm bảy mươi lăm mét vuông, ban công thể là to lắm rồi.” To thể rồi còn muốn thế nào nữa.
Hạ Diệu Diệu buộc tạp dề vào, đội mũ lên, di chuyển những chậu hoa vào vị trí có ánh sáng tốt nhất ngoài ban công, rồi cầm điện thoại lên, chụp ảnh chậu hoa Canna tươi đẹp của mình, gửi đi..
Ban công đã ok!
Hạ Diệu Diệu rút điện thoại về, quay đầu đi sắp xếp đồ điện vừa gửi đến ngoài phòng khách, căn nhà đã được bố trí xong xuôi, chỉ còn lại vài đồ nội thất phải để vào chỗ, Hạ Diệu Diệu chỉ huy công ty lắp đặt để chiếc sofa vào vị trí hợp lí, tủ lạnh để vào nhà bếp.
Căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông này, nền nhà cô dùng đá Đại Lý đơn giản, sơn tường màu trắng giản đơn, nóc nhà có lắp đèn trần
Đây là những thứ được mua bằng tiền lương mà cô tích góp bao nhiêu năm nay, cô thích cái cảm giác thuộc về mình như thế này
Sofa vẫn chưa bóc giấy bọc, được làm bằng chất liệu da thật, kết hợp với vải nghệ thuật, màu xanh da trời nhìn rất ấm áp, bàn trà là do Hà Mộc An chọn, màu đen tuyền, không hợp với chiếc sofa của cô, thế nên Hạ Diệu Diệu mua một chiếc khăn trải bàn xanh lam in hoa trải lên đó, rồi tự tin rằng mình thông minh tuyệt đỉnh.
Trí thông minh hoàn toàn vượt qua Hà Mộc An.
Hạ Diệu Diệu vừa cho người đặt tủ lạnh vào đúng chỗ, điện thoại bỗng có tin nhắn: “Em chắc chắn đây là hoa Canna?” Đương nhiên, Hạ Diệu Diệu gửi tin nhắn đi, thu điện thoại lại, rồi nhắc nhở bọn họ nhẹ tay thôi, đây là chiếc tủ lạnh cô chọn mãi mới được
Thật ra đây là chiếc cô chọn ở nhà đầu tiên, cũng không biết sau đây cô xem thêm mấy nhà nữa làm gì, cuối cùng vẫn chọn chiếc đầu tiên
Đúng là não bị lừa đá
“Chuối rẻ quạt, thực vật sống ở vùng rừng rậm nhiệt đới, em cứ nuối đi, không biết chừng có thể sống sót được ở vùng cận nhiệt đới đó, rồi lại thành ra một giống hoa khác chưa từng có trên đời.”
Đây là đang châm biếm cô không biết chọn đúng không, Hạ Diệu Diệu không vui đi đến trước chậu hoa Canna của mình, chăm chú nhìn nó, nhìn thể nào cũng không nhìn ra, trước đây cô không thích trồng hoa
Hơn nữa, đây là do người bán hoa gợi ý, sao lại có thể không phải là hoa Canna
Chuối rẻ quạt là cái gì? Anh nhìn thấy rồi chắc?