Cô đã từng gọi cho anh một bữa sáng tại một tiệm ăn nổi tiếng, rồi trong lúc anh đang ăn, liên tục mắng anh té tát vì chuyện điểm thi quá thấp kéo thành tích của lớp xuống
Nếu anh cãi lại, cô còn có lí: Bà đây đã cho ăn ngon thế này rồi, nói hai câu thì có sao!
Đúng là cho anh một miếng táo ngọt, rồi đánh cho anh một trận, một cách hết sức lộ liễu! Hà Mộc An thận trọng nhìn cô, phân tích xem cô có mục đích gì không tiện nói ra, ví dụ như biết rằng không dễ gì khiến anh chạy cửa sau, muốn tìm cho người họ hàng nào đó một vị trí tốt trong công ty?
Hạ Diệu Diệu cảm thấy bánh trứng không tồi, thật đấy
Nhưng anh không ăn, cứ nhìn3cô làm cái gì
Nhìn cổ đã no mắt rồi à: “Sao không ăn? Không hợp khẩu vị?” “..” Lại còn nhỏ nhẹ như vậy, lẽ nào muốn làm tổng giám đốc?
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên nhìn anh một cách căng thẳng, trước đây cô mặc kệ những thể loại kén chọn đồ ăn thế này, nhưng nghĩ đến dáng vẻ chăm chú làm việc tối qua của anh, và có chút váng vật khi ra khỏi phòng làm việc khi nãy, nhưng lại rất nhanh đã giấu nhẹm đi, cô lại chỉ muốn chôn ngay cái ý nghĩ muốn bỏ đói anh xuống mười tám tầng địa ngục.
Hạ Diệu Diệu vội vàng cắn một miếng bánh, ngon mà nhỉ? “Hay là, anh thử ăn xem?” Trừ khi có mùi vị gì khác lạ mà cô không phát hiện ra.
Hà Mộc An nhìn1dáng vẻ của cô, bỗng nhiên sững sờ, Hạ Diệu Diệu giờ đây nghiêm túc đến nỗi, có lẽ chỉ cần nghe một câu không vừa lòng của anh thôi, là sẽ làm lại cho anh một bữa sáng khác
Hà Mộc An lặng lẽ nhìn cô, cô..
đang..
quan tâm đến anh! Quan tâm rằng liệu anh có hài lòng thật không! Vậy có phải vì trong lòng cô đã có anh, thế nên muốn làm tốt hơn? Hà Mộc An bỗng vô cùng xúc động, trước đây Hạ Diệu Diệu nhà anh chỉ biết phàn nàn, phàn nàn anh không ăn cái này không ăn cái kia, còn không ăn quẩy và sữa đậu nành cô mua, có lúc Hạ Diệu Diệu vội đi đến trường, cô chỉ muốn đào cái hố chôn sống anh cho đỡ rách việc, đúng kiểu “để anh6chết đói cũng đáng đời”, Diệu Diệu..
Diệu Diệu..
Hạ Diệu Diệu nghi ngờ cắn một miếng bánh trứng, có lẽ cái dạ dày thường dân của cô không phát hiện ra được, đành phải mở mồm hỏi thẳng: “Không hợp khẩu vị thật à?”
Hà Mộc An bỗng nhiên cúi đầu xuống vội vàng cắn lấy miếng bánh mà cô vừa cuộn lại, hết sức cảm động, anh cảm thấy Diệu Diệu nhà anh đã khác rồi, đã biết nghĩ đến anh, không thấy anh phiền phức nữa, không cho rằng anh kén chọn nữa, đã biết đứng trên lập trường của anh để nghĩ cho anh
Nhưng anh lại không muốn thừa nhận, cô thay đổi thế này có lẽ lại là vì một người đàn ông khác.
Hà Mộc An bỗng nhiên thấy rất căm thù Cao Trạm Vần, cứ như chỉ muốn bóp4chết anh ta không bằng, rồi lại bực mình với cô vì để cho người đàn ông khác hưởng thụ sự dịu dàng này
Ngày nào cũng ăn ngon thế này, sao không nghẹn chết đi chứ!
Mong muốn chiếm hữu của một người đàn ông rất mạnh mẽ, nó khiến cho lòng tự trọng của Hà Mộc An lập tức sụp đổ, khi có những nguy cơ ẩn náu như vậy, Hà Mộc An không kiềm chế được sự nóng nảy của bản thân.
Bình thường, khi tâm trạng không tốt, anh sẽ chẳng hơi đâu mà để ý đến cảm giác của bất cứ ai, mà có thể vật ngay mấy thứ đồ ăn trước mặt vào thùng rác, nhìn những người và những thứ khiến anh không hài lòng bằng một khuôn mặt đằng đằng sát khí, đến khi nào “người phải3xin lỗi, vật phải cút hết” thì mới thôi.
Nói trắng ra là, anh không hài lòng với sự thật rằng Hạ Diệu Diệu đã từng có người khác, đã từng có mắt như mù.
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên nhìn anh cười, xẻ vào đĩa cho anh một quả trứng ốp lết, rót cho anh một cốc sữa, ăn đi.
Hà Mộc An bị nụ cười ấy làm cho sững người trong phút chốc, anh nhìn bàn ăn trước mặt, nhìn người phụ nữa đã ngoài ba mươi đang ngồi đó, không còn năng động hoạt bát như hồi còn trẻ, ngày ấy không cần trang điểm cũng chẳng để lộ ra chút lỗ chân lông nào, ngày ấy dù không xinh đẹp vẫn tràn đầy sức sống..
thế nên nghĩ đến sau này có phải một mình nuôi con, một mình sinh sống ở một thành phố lạ, phải trưởng thành theo cách không hề muốn, phải tự mình gánh vác mọi trách nhiệm, một mình..
Trong hoàn cảnh vất vả như vậy, bị những người đàn ông bậy bạ khác làm cho u mê, cũng không phải lỗi của cô.
“Có phải anh lại đang coi thường em không?” Hạ Diệu Diệu cắn đầu đũa, sự cảm động vì anh đã thức suốt đêm làm việc không còn mấy, chỉ còn lại sự nhẫn nại cũng sắp cạn kiệt đến nơi
“...” Hà Mộc An cúi đầu ăn cơm.
Hạ Diệu Diệu vốn dĩ muốn phàn nàn vài câu, để bõ công sự nhẫn nhịn lâu như vậy, sao anh cứ nhất định phải chắc chắn địa vị bá chủ của mình trong nhà mới được, nhưng nghĩ đến việc tối qua anh vất vả như vậy, cô cũng cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
“Chào buổi sáng, Giám đốc Hạ.” “Chào buổi sáng, Giám đốc Hạ”
Hạ Diệu Diệu mặc một chiếc váy liền đỏ xen vàng, thắt eo thon gọn, khoác một chiếc túi nhỏ, tự tin bắt đầu công việc của một ngày mới
ở đây, trừ Phạm Tiểu ra, không ai biết được cô đã cưới ai, không ai dám bàn tán về cuộc sống sau hôn nhân của cô, không ai dám nói cô không xứng với anh
Nhưng, bọn họ cũng không dám nói những thứ vớ vẩn xung quanh cô.
Bởi vì cô là Giám đốc Hạ, là cánh tay thứ hai của văn phòng.
Hạ Diệu Diệu đẩy cửa cánh cửa văn phòng mình ra, mười mấy con ma nơ canh đổ khắp nơi trong phòng, nhìn chẳng khác gì một cuộc án mạng, những tấm vải phủ trên cũng nhàu nhĩ bừa bộn: “Tiểu Trương! Tiểu Trương! Cô giải thích cho tôi xem nào, chuyện gì thế này hả! Không phải tôi đã bảo rồi, dùng xong rồi lập tức cất vào kho, tại sao lại như này, muốn trừ tiền lương có phải không!” “Giám đốc Hạ, xin lỗi chị, em..
em quên mất...” Phạm Tiểu bước đi trên một đôi giày cao gót đỏ mười hai phân, cầm một chiếc túi xách đính kim cương cũng màu đỏ, chiếc túi nhỏ nhắn tinh xảo được cầm bởi đôi bàn tay làm nail đỏ tươi, thứ màu lộng lẫy tươi sáng, bỗng vì có mà trở nên sexy quyến rũ, lại vẫn rất đỗi khiêm nhường hấp dẫn.
Phạm Tiểu lười nhác dựa vào cánh cửa: “Sáng sớm ra đã nghe thấy tiếng Giám đốc Hạ quát to thế, chắc tối qua chưa được thoả mãn hả?”
“Không trêu chọc em nữa, mấy thứ này là chị cố tình bảo bọn họ quên ở đấy, em nhìn cái văn phòng quá đỗi ngăn nắp của em xem, là một nhà thiết kế có cá tính có tham vọng, mà văn phòng lại giống như làm hành chính vậy, chẳng có chút cảm giác nghệ thuật ngẫu hứng nào cả, chị làm thế này là để em thích nghi một chút
Được rồi, các em gái, mau chóng dọn dẹp sạch sẽ phòng của Giám đốc Hạ giúp tôi, không thì Giám đốc Hạ sẽ tiếp tục quát tháo tiếp đấy.”
“Sư phụ..” “Suyt, cho em ba phút thu xếp, đi cùng chị đến một buổi trình diễn thời trang.” Nói rồi nhấc cô đôi giày cao gót yểu điệu lên, biến mất nơi cửa ra vào.
Không khí trong cánh gà hết sức căng thẳng bận rộn, dưới ánh đèn đỏ, các trợ lí đang không ngừng thúc giục, chuyên gia trang điểm đang đổi màu môi cho người mẫu, và những nhà thiết kế đang không ngớt miệng than vãn, “chết tôi rồi, chết tôi rồi”, rồi từng nhóm, từng nhóm người mẫu đi vào
Màu tuyết trắng, màu đồng cổ, màu tiểu mạch, màu bánh mì, màu sữa, màu vải, lướt qua rồi lại biến mất.
Rồi lại một đội người mẫu nữa vừa xuống khỏi sân khấu.
Phạm Tiểu nhắm đúng mục tiêu, đi vào phòng thay đổi thứ nhất, lân la đến gần một nhà thiết kế nói giọng địa phương, còn vờ như vô tình chạm phải bắp tay người mẫu đang thay đồ bên cạnh: “Để lại phương thức liên hệ đi, soái ca.”
Chàng người mẫu liếc nhìn cô rồi mau chóng mặc quần áo, từ một thân hình vạm vỡ bỗng chốc trở thành một người đàn ông thành công thời thượng, giọng điệu hết sức lạnh lùng: “Mời cô nói chuyện với quản lý của tôi.” Rồi khó chịu lạnh lùng quay đi, bước lên sân khấu, theo sau đó là tiếng hò reo vang dội của đám đông.
Phạm Tiểu lập tức trở nên nghiêm túc, quay người nói với Diệu Diệu: “Người mẫu nổi tiếng thế giới, có thể thể hiện được 80% phong cách của nhà thiết kế, làm cho giá trị của bộ trang phục được nâng lên gấp mấy lần.” Hạ Diệu Diệu vội vàng ghi lại: “Nhưng chúng ta có thiết kế thời trang đâu.” Phạm Tiểu ấn vào đầu cô: “Ngốc quá, đi, ra chỗ kia, xin số điện thoại của người ngồi cạnh tấm cửa kính thứ hai đó.” Hạ Diệu Diệu liếc nhìn Phạm Tiểu, không hiểu ý sư phụ, việc này thì có gì là khó, với kinh nghiệm, địa vị của cô, và thực lực của công ty đằng sau, thì có được số điện thoại của người mẫu chỉ dễ như trở bàn tay
Hạ Diệu Diệu đón lấy chiếc danh thiếp mà “cậu bé” đưa cho, ánh mắt bỗng sáng rực lên, Phạm Tiếu vẫy cô, để điện thoại xuống mỉm cười, rồi đăng lên Wechat: Show mới đầy tiềm năng của mùa Thu này, chúng ta cùng nhau chờ đợi
Người mẫu mới vào nghề đó có người anh trai là đại minh tinh.
Hà Mộc An thật sự chẳng lướt Wechat bao giờ, nếu không phải thời gian trước, Hạ Diệu Diệu thường xuyên nhắn tin cho anh, thì có lẽ anh đã quên mất cả tài khoản mạng xã hội của mình rồi.
“Chúng ta bỏ qua giá trị hợp đồng thành công ở hải ngoại, đừng có lúc nào cũng chỉ nhắm đến giá trị hợp đồng bao nhiêu, chúng ta là doanh nghiệp mới chắc? Chúng ta vừa mới thành lập sao? Năm nay, điều chúng ta theo đuổi là phong cách! Là sự đột phá cá nhân! Là sự thể hiện năng lực của chúng ta, đây là năng lực thể hiện mà các người muốn cho tôi thấy đấy à? Đây chính là những thứ mà ngày nào các người cũng nghĩ à, bậc thang vướng chân các người, các người cũng không nghĩ đến được câu trượt đúng không! Vị chủ tịch gần sáu mươi tuổi gõ lên mặt bàn, chỉ muốn gặp hết những cái đầu cứng nhắc ấy đi.
Hà Mộc An ngồi ở vị trí cuối cùng, nội dung chính của cuộc họp đã kết thúc, nhưng Lam Kiện Dũng lúc nào cũng muốn quát tháo cấp dưới, chắc chắn là phải mắng vài câu cho đã.
“Nhìn tôi như thể làm gì? Chẳng phải không nghĩ ra sao? Không phục đúng không! Mách tội với ngài Hà đang ngồi kia kìa! Mách tội ngay bây giờ đi! Nếu thấy tôi nói không đúng, tôi sẽ cúi đầu ngay ở đây cho xem
Công nghệ tương lai mà chúng ta xây dựng nên là tự động hoàn toàn, thời đại không đợi ai, nhưng tự động hoàn toàn là để phục vụ cho nhân loại, được lắm, đây là thứ khống chế tự động hoàn toàn mà các người thiết kế cho chúng tôi đúng không?”
“Sao các người không lắp cánh vào cho tâm hồn đi, rồi bây giờ bay ra khỏi đó chỉ cho tôi xem nào.”
Hà Mộc An cúi đầu lướt Wechat.