Nỗi tủi thân trong mắt Lâu Hữu Dạ bỗng chốc bị thay thế bởi sự nhục nhã, cô ta biết rằng cô ta sai rồi, cô ta biết mình đã chọc tức phu nhân, càng biết rằng phu nhân không phải người độ lượng, chỉ có thể trách cô ta đen đủi, đá phải tường sắt, không thể trách ai khác.
“Phu nhân, là em không tốt, là em tự cao tự đại, tưởng phu nhân hiền lành dễ bắt nạt, đề ra yêu cầu quá đáng, là em vô văn hoá..
phu nhân tha cho em..
em sai rồi..
em biết em sai ở đâu rồi, phu nhân mắng em là đúng, phu nhân nói đều là đúng cả...” Lòng kiêu hãnh tự tôn tan vỡ, lần đầu tiên bị hạ nhục thế này, nhưng vì ngài ấy và phu nhân, cô ta có thể chấp nhận được, bởi vì đối phương3quyền cao chức trọng, bởi vì theo địa vị, bởi vì đối phương không tha cho cô ta, đến cả sự phản kháng cô ta cũng không dám nghĩ đến...
Lâu Hữu Dạ khóc, rất nhục nhã, cô ta hi vọng rằng sẽ không có người thứ hai biết điều này..
“Em có dụng ý khác, em nhòm ngó ngài ấy...” “Phu nhân!” Lâu Hữu Dạ bỗng nhiên kinh ngạc hét toáng lên! Điều động tất cả mọi tế bào né khỏi chiếc ghế mà ngài Hà đang đập xuống đầu mình! Rầm..
chiếc ghế vỡ tan! Lâu Hữu Dạ cầm điện thoại hét toáng lên! Tiếng hét như đâm thủng màng nhĩ Hạ Diệu Diệu, sự hoảng sợ ấy như lan đến tất cả mọi tế bào trên người cô
Hạ Diệu Diệu vội vàng nắm chặt lấy điện thoại, thậm chí quên cả cơn tức giận trong lòng mình: “Bình tĩnh..
bình1tĩnh...” Hà Mộc Anh không bực lên đã rất đáng sợ rồi, trời mới biết khi cô và Lâu Hữu Dạ đang thách thức lòng tự tôn của anh, anh có muốn xé cô ta thành trăm mảnh hay không?
Mặc dù cố không muốn tốt cho Lâu Hữu Dạ, nhưng, nhưng thật sự sợ Hà Mộc An vì chuyện đó mà giết chết cô ta, phải ngồi tù thì biết làm sao! Làm sao!
Rầm!
Á! Một tiếng hét càng kinh hoàng vang lên, Hạ Diệu Diệu cảm thấy cô ta nhất định là đã bị thương rồi, chắc chắn là thể: “Mau chạy đi! Vứt điện thoại xuống chạy mau! Còn đứng đơ ra đây làm gì!”
Lâu Hữu Dạ như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, sợ đến mức không nhìn ra đường, va đầu vào tường lại quay lại, vứt điện thoại xuống, vội vàng chạy đi, lăn xuống vài6bậc cầu thang, chỉ mong sao mau rời khỏi người đàn ông đang nổi cơn thịnh nộ ấy
Hạ Diệu Diệu căng thẳng im lặng, có lẽ nào anh sẽ mắng cả mình, có lẽ nào? Nhưng nghĩ lại thì không đúng, người làm sai lại không phải cô, mắng thì mắng! Bạo lực gia đình không có gì để bàn, cùng lắm thì không sống với nhau nữa! Tất cả họ hàng đến trách cứ cô cũng không sao, Hà Mộc An thử đánh cô một cái xem: “...”
Hà Mộc An đeo găng tay vào, cầm điện thoại dưới đất lên, rồi lại bọc điện thoại lại, để điện thoại bên tai: “Đánh cô ta thay cho em rồi đấy, đừng giận nữa, có được không...”
“...” Hạ Diệu Diệu căng thẳng, sợ cái gì, cả khu chung cư ấy chẳng có ai là địch thủ của cô, xét về4việc gân cổ lên mắng người ta, thì cô tốt nghiệp cấp ba xong đã lấy bằng rồi! Hà Mộc An ở trình độ nào cơ chứ!
Hơi thở lặng lẽ truyền qua hai đầu dây, cố gắng an ủi tâm trạng đang giằng xé của Hạ Diệu Diệu, cùng với sự im lặng dần qua đi, tâm trạng cô dần bình tĩnh trở lại, đến cả cơn tức giận khi đối đáp với Lâu Hữu Dạ cũng không còn nữa...
Hạ Diệu Diệu trầm tư, năm phút sau, cô không biết tại sao mình lại ở đây mà trầm ngâm với Hà Mộc An! Hà Mộc An thở phào, kĩ thuật đàm phán của anh mặc dù hơn vợ, nhưng, đó là kĩ năng sinh tồn anh đã học: “Về chuyện Lâu Hữu Dạ, đúng là anh có mắt như mù..
em có thể lấy đó làm chuyện cười chế nhạo3anh, anh..
cho phép em chế giễu anh vì chuyện này.”
Cho phép! “...”Hạ Diệu Diệu trầm ngâm, khốn kiếp! Có những người lúc xin lỗi, rõ ràng đang đứng trên cao, nhưng mình vẫn cảm thấy rất có thành ý, cô cười lạnh lùng.
Hà Mộc An nhìn điện thoại, lần đàm phán này thất bại? Quả nhiên phụ nữ là sinh vật không thể dùng lí trí để đo lường? Hà Mộc An hạ thấp giọng: “Thật sự chưa cho cô ta bước qua cửa nhà...” Anh bảo thư kí Thích mua lại hai căn nhà bên cạnh quả thật đúng đắn, những chuyện mất mặt thế này, cứ thoải mái mà làm
“Không cho cô ta bước qua cửa nhà, nên em phải cảm ơn anh?”
“...” Hà Mộc An cúi đầu trầm ngâm
“Về sau còn có chuyện thế này nữa không?”
Hà Mộc An lập tức ngẩng đầu lên, ánh nhìn kiên định: “Không đâu, anh đảm bảo.”
“Anh nói đấy nhé! Nếu còn có lần sau, em sẽ chặt đầu anh với đầu cô ta, xoắn vào với nhau chôn xuống đất.”
Hà Mộc An nhìn lên trần nhà, bỗng nhiên muốn hút điếu thuốc, đúng là vẫn tanh máu như vậy
“Không được ấn chuông cửa nhà em! Em phải dành cả một ngày mới tìm được ngoài chợ, sơn khô, màu đen piano!” Hà Mộc An vẫn muốn hút thuốc: “Tínữa thay cho em một cái mới.”
“Không cho phép cô ta giẫm lên sàn nhà, đó là do em chọn, nhà của em, sàn nhà của em.”