Cao Nhã Mỹ cởi bỏ chiếc cúc ở phần eo, không để quần áo chạm vào da của phu nhân, để làm được điều cũng không hề đơn giản, cũng được coi như một dạng tay nghề khác: “..
Ông chủ mặc dù rất nghiêm khắc nhưng rất tốt bụng, đừng thấy bình thường ngài ấy không hay nói gì nhưng trước nay chưa từng trừng phạt chúng tôi lần nào, giờ chúng tôi già rồi, ở đâu rồi thì cũng sẽ phải nghỉ hưu, vậy mà ngài ấy không ép buộc chúng tôi phải rời đi, còn nuôi ăn nuôi ở, nói thật lòng một năm tôi cũng chẳng may được cho ngài ấy mấy bộ đồ tổng quản Mễ cũng chẳng3lau xe được mấy lần, đa số đều do người dưới làm, nhưng mà ngài ấy vẫn cho chúng tôi ở lại đây, trong thâm tâm chúng tôi luôn cảm kích ngài ấy.”
Bà ta giúp Hạ Diệu Diệu mặc chiếc áo lên người, da của phu nhân rất trắng, bà ta kéo một sợi đai ra lụa ra thắt vào eo của cô: “Vậy nên chúng tôi cũng rất kính trọng phu nhân
Nói chuyện này có hơi chút mạo muội nhưng lúc nãy Dật Thái có đến tìm tôi.”
“...” Cô đã rời khỏi Hồng Đại rất lâu rồi, nếu không phải do dì Cao đột nhiên nhắc đến thì cô cũng quên mất mình đã từng làm việc ở đó.
Giọng bà ta1chậm rãi: “Dật Thái chưa từng phải chịu khổ, làm việc gì cũng muốn đánh nhanh thắng nhanh, coi mình là trung tâm, lúc nào cũng cảm thấy mình là tốt nhất, chẳng hề biết suy nghĩ cho người khác, sau này phu nhân cùng và nó làm việc với nhau, nếu như nó có đắc tội với phu nhân thì xin phu nhân hãy dành chút tâm tư để dạy dỗ, khi cần thiết thì hãy cho nó một bài học để cho nó biết được thế nào là núi cao còn có núi cao hơn, tôi xin mạo muội khẩn cầu phu nhân, phu nhân sẽ không trách tôi chứ.”
“Đâu có...” Hạ Diệu Diệu nhìn mình trong tấm gương sát8đất, giây phút mái tóc dài bung ra trong tay dì Cao, người trong gương lập tức đứng lên, nhìn từ trên cao xuống, cười lặng lẽ
Tay nghề bà ta rất điêu luyện, nói năng cũng đầu vào đấy
Dì Cao cười, bà ta yêu cái đẹp nên có yêu cầu vô cùng khắc nghiệt.
Bà dìu phu nhân ngồi xuống, khẽ chỉnh lại đuôi tóc cho phu nhân, từng vòng từng vòng một, mái tóc bình thường cũng trở nên đẹp đẽ thu hút ánh nhìn: “Ông chủ ấy à, không hay nói chuyện, phu nhân đừng trách chúng tôi quá soi mói, trước đây chúng tôi luôn cảm thấy một người mắt để trên đỉnh đầu như ngài ấy thì trên thế9giới này chắc sẽ không có ai xứng với ngài ấy cả, vì vậy nếu ngài ấy không nói rõ ra thì những người đầu gỗ như chúng tôi cũng không thể ngờ ngài ấy lại nhặt những bộ đồ mà tôi vứt đi gom lại cất trong một chiếc hòm, tôi cứ nghĩ ngài ấy đã thấy được sự cực khổ của nhân gian nên mới vậy, phu nhân thấy tôi có buồn cười không.” Bà vuốt đuôi tóc đã được chải mượt về phía trước, những sợi tóc rủ xuống trước ngực của phu nhân
Con gái nhà ai mà đẹp quá! Hạ Diệu Diệu ngẩn ngơ, anh đã từng làm những việc như vậy?
Dì Cao nhìn cô gái trong gương7hài lòng, có yêu cầu mới có được sự báo đáp
Hơn nữa điều kiện bản thân của phu nhân cũng rất tốt, có khí chất, có những trải nghiệm đặc biệt nên cũng tạo nên khí chất đặc biệt, là một thứ mà tuổi tác già hay trẻ cũng không thể tạo ra được: “Phu nhân xem tội này, lại nhiều lời rồi...”
“Còn tính Dật Thái thì quá hấp tấp, phu nhân cứ việc trách mắng.”
“...” Tôi không dám đâu.
“Tôi thật là, già rồi nên thích càm ràm, phu nhân ngàn vạn lần đừng cho ông chủ biết tôi nói nhiều vậy nhé, ngài ấy biết được cho tôi về quê dưỡng lão thì tôi thảm rồi.”
“Là tay nghề dì Cao cao thâm.” Dì Cao không đáp lại, chỉ cười nho nhã, lặng lẽ lui ra ngoài
Hạ Diệu Diệu ngồi trên ghế nghe tiếng đóng cửa
Hạ Diệu Diệu đến giờ mới ngộ ra ý nghĩ trong những câu nói vòng vèo của bà ấy, hóa ra không phải là để tỏ vẻ gian trá mà là người ta không muốn đối phương và cô phải mất mặt cho nên mới cẩn thận thăm dò hai bên để lại lối đi cho cả hai sau này
Hạ Diệu Diệu mân mê chiếc đai lưng trong vô thức, đại lụa mềm mại trơn láng rủ xuống rồi lại bị cầm lên
Trong phút chốc Hạ Diệu Diệu nhớ lại những phút giây mà hai người còn ở bên nhau, anh không thích nói chuyện, lúc nào cũng rất nghiêm túc, thích nhìn người khác một cách phiến diện làm cho người ta không thích tới gần, dù người khác làm chuyện gì thì hình như anh đều không hài lòng, vì thế mỗi lần giúp anh làm việc, thái độ anh không tốt nên cổ mới nổi giận.
Ví dụ như chuyện đi dạo phố, bạn gom số tiền tiêu vặt trong một tuần lại, cảm thấy như mình đã có được cả thế giới, muốn rủ người bạn thương yêu đi chơi một ngày thật vui vẻ, thế nhưng người ta lại chẳng hứng thú.
Cô khó khăn lắm mới mua được một chiếc áo cho anh, vậy mà anh còn chẳng thèm nhìn một cái, nếu không thì lại không chịu mặc thử vào khiến bạn khó xử trước mặt rất nhiều người
Vậy nên mỗi lần đi dạo với anh tâm trạng cô phải bết bát cả một tuần, cho nên dần dần cũng không đi nữa.
Càng đừng nói đến những thứ đồ khác mà cô từng mua cho anh, muốn anh giúp đỡ làm này nọ, anh chẳng những không chú tâm làm mà còn làm hỏng nữa, không chuyện nào là anh vui vẻ giúp đỡ để hoàn thành cả.
Hồi đó họ luôn cãi nhau, cô chỉ biết quan tâm đến bản thân, chỉ nghĩ đến bản thân phải chịu ấm ức như thế nào, anh thì cứ im ỉm không nói một lời.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện những thứ mà anh từng ghét đó đã đi về đâu, giờ nghĩ lại có lẽ đúng là thật sự không thích, tùy tiện vứt ở một chỗ, dì Cao tưởng là rác nên mới vứt đi, lại bị anh nhìn thấy nhặt lại
Vậy thì, lúc anh nhặt lại đã nghĩ gì? Có phải nghĩ đến đó là những thứ cô cẩn thận chọn cho anh, là tấm lòng của cô dành cho anh, nên đã nhìn nhận và trân trọng chúng