Nhưng có một giọt nước mắt vẫn cứ không nghe lời mà rơi xuống
Hạ Diệu Diệu vội vơ lấy khăn giấy trên bàn lau đi, nhìn vào gương chắc chắn không còn dấu vết của nước mắt thì mới hít sâu một hơi, cầm lấy chiếc lược trên bàn chải lại mái tóc để trông có tinh thần hơn.
Hà Mộc An đẩy cửa đi vào, nhìn thấy bóng lưng cô đang ngồi trước bàn trang điểm, ẩn hiện dưới lớp lụa mỏng là bờ vai đầy đặn của cô, chỗ bả vai có thêu một đóa mẫu đơn nho nhỏ, tuy nhỏ nhưng nở rực rỡ tầng tầng lớp lớp, át hết đi những vì sao tí hon điểm xuyết, thu hút hết mọi ánh nhìn, phần eo là một khe suối nhỏ chạy quanh ánh lên màu sắc núi non trập trùng.
Trừ đêm tân hôn cô mặc phượng3bào ra thì cô chưa từng để tâm chau truốt mặc đẹp bao giờ, cô luôn là người đơn giản thích cảm giác thoải mái của vải bông, không theo đuổi sự màu mè, gặp gì thì chọn nấy, chỉ cần đáp ứng tiêu chí thoải mái và đẹp là được, nhưng khi cô mặc lễ phục thì giá trị bộ đổ như được tăng lên, đẹp không thể rời mắt
Ánh mắt Hà Mộc An trượt dần lên trên, dây chiếc áo đang được buộc trên cổ cô, phần dây còn lại rủ xuống đến tận bên hông, như là chỉ cần bước qua đó, nhẹ nhàng kéo một cái thì cả bộ đồ với chất liệu tuyệt vời đó sẽ rơi hết xuống đất...rơi hết xuống đất...
Mắt anh tối lại.
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu lên, nhìn anh rồi cười với anh qua gương, Hà An
Một người phong thái1ngời ngời như anh mà đã rất nhiều lần nhặt lại những thứ đồ mà bản thân ghét bỏ cất để một chỗ, hẳn là khi đó anh sẽ bóp mũi, thẩm mắng trong bụng: Một đống rác rưởi, sao mình lại phải nhặt lại, tại sao chứ!
Nụ cười của Hạ Diệu Diệu càng thêm dịu dàng.
Hà Mộc An hoảng hốt nhìn nụ cười đó, dục vọng dâng lên cuồn cuộn, lấn át cả ý thức
Trong gương, rõ ràng là không có gì thay đổi, nhưng chỉ với một nụ cười đầy yêu khi đó thôi tất cả đã trở nên điên đảo
Sắc mặt Hà Mộc An âm trầm, anh cố gắng kìm nén dục niệm đang sắp thoát ra
Anh rất không hài lòng, trời còn chưa tối, Thượng Thượng còn chưa ngủ, cô thế này...
Hạ Diệu Diệu cười, cười những cãi vã trước khi chia tay ngày trước,8giờ nhìn lại tất cả thật là ấu trĩ.
Hà Mộc An nhìn khắp bốn phía rồi ấn nút, hai chiếc rèm cửa sổ đổi diện từ từ khép lại.
Hạ Diệu Diệu nghi hoặc nhìn anh: “Anh làm gì vậy?”
Hà Mộc An nhìn cô: “Em nói xem, sao anh biết được? Nguyên nhân đâu phải do anh.”
Hạ Diệu Diệu hiểu ra, cô ngoác miệng cười suýt sặc, dáng vẻ của anh đúng thật là: “Anh..
anh..
thật là thú vị quá, anh đang nghĩ gì thể..
ha ha ha..
ban ngày ban mặt, không phải là anh muốn đấy chứ...”
Sắc mặt anh lại tối thêm, anh âm trầm nhìn cô, cảm thấy lòng tự tôn bị đâm cả ngàn nhát, anh là loại người đó sao? Còn cười! Không nhìn thấy anh đang không biết giấu mặt vào đâu hay sao?
Hạ Diệu Diệu thấy anh như thế thì cười càng vui vẻ hơn, ngày9xưa anh cũng như thế này, buồn cười chết mất
Hà Mộc An nhìn cô chằm chằm: Cô ăn mặc hệt như yêu tinh như thế, còn dám đi nói người khác! Hạ Diệu Diệu cười không dùng được, mặt hơi đỏ, mi mắt hơi run rẩy, chớp đôi mắt không to không nhỏ, cười rạng rỡ nhìn anh
Hà Mộc An mắng một câu rồi cởi bỏ quần áo trên người quăng xuống đất, bước nhanh sang phía cô, bế cô ném lên giường, cười phải không? Chọc ghẹo anh phải không! Để xem lát nữa ai mới là người có ý đồ xấu!
Hà Mộc An dùng trán anh chạm lên trán cô, thuận thể hôn xuống, còn dám nói là không chọc ghẹo anh hay không...
Anh là đổ thần kinh, dùng đầu đập vào em! Đá anh...
Sau đó Hạ Diệu Diệu chủ động ôm lấy cổ anh, khiến anh7phải lăn từ trên giường xuống dưới giường rồi lại từ dưới giường lên trên giường: Anh thấy hay lắm hả! Hay lắm phải không? Có muốn làm lại lần nữa không! Hà Mộc An kéo chăn lên cho người không thèm để ý đến cô, vị trí trên vai bị cô cắn một phát rất đau, cô dám dùng hết sức để cắn, người anh có cứng thể nào thì vẫn làm từ xương thịt, anh đau đến mức không muốn nói chuyện nữa.
Hạ Diệu Diệu quan tâm xoa giúp anh, nghĩ đến lúc nãy cô thấy ức lắm, cô cực kỳ muốn cắn chết anh nên nhất thời không khống chế được lực cắn: “Anh đừng giận nữa, bình thường em cũng rất muốn cắn Thượng Thượng, đó là bởi vì anh đáng yêu quá.” Không nói còn đỡ, cô vừa nói xong Hà Mộc An lại dứt khoát lật người lấy chăn mỏng che người lại không nhìn cô: Anh là con trai của em chắc! Hạ Diệu Diệu nằm bò trên vai anh lấy lòng, dỗ ngọt: “Được rồi, trước đây khi anh cắn em, em đâu có tức giận đâu, anh thật là nhỏ nhen.”
Có lần nào anh cắn em mà không bị em đá xuống giường đâu! Còn ra tay rất nặng nữa, hoàn toàn không phải là cách đối xử với bạn trai! Hạ Diệu Diệu lay người anh: “Thôi nào, thôi mà.” Chiếc áo vừa mới khoác lên lại trượt xuống, cô với tay kéo lại: “Anh giận thật à! Chỉ có tí chuyện nhỏ thể này, anh nhìn đi, chỉ ra có chút xíu, chỉ chút xíu máu thôi...” Hà Mộc An bất ngờ bỏ chăn ra, nhìn thẳng cô: “Khi nói em có thấy chột dạ không! Ngày mai anh phải đi kiểm tra suối nước nóng! Em đã ba mấy tuổi rồi, là một phụ nữ thời đại mới có lý tưởng, em nên tập trung sức lực vào công việc và nâng cao giá trị bản thân, không nên lúc nào cũng chỉ biết đến chồng, con, giường, bếp em hiểu chưa?” Hạ Diệu Diệu không hiểu nhìn anh, có điều: “Nhắc đến bếp em nhớ lại rồi.” Cô ngồi dậy khỏi người anh: “Có phải anh đã xây riêng một gian bếp không?”
Hà Mộc An đang dạy vợ tự nhiên cũng người lại, trong chớp mắt tất cả sự thoải mái bỗng chốc tiêu tan, giống hệt như con rồng bị người ta cướp mất bảo ngọc, cảnh giác nhìn cô.
“Nhìn em làm gì!”
Anh không hiểu ý cô là gì
Hạ Diệu Diệu bỗng nhiên hơi lúng túng, tránh ánh mắt của anh, đàn ông ai cũng ưa sĩ diện, cô như vậy giống như là đang thăm dò bí mật của người khác nên tự thấy ngại trước: “Thì là...” Hà Mộc An thầy cô nhấp nhổm không tự nhiên như vậy, chút không thoải mái của bản thân đã được hóa giải, kiểu như thấy người khác khổ sở tự nhiên lại thấy chút ít khổ sở của mình chẳng là gì cả, lạ thật đấy
Hà Mộc An thấy dáng vẻ vặn vẹo muốn nói nhưng không biết nói thế nào của cô thì mỉm cười ôn hòa, nụ cười như núi đổ băng tan, đẹp vô cùng.
Hạ Diệu Diệu nhìn chằm chằm vào đó,
Anh cảm nhận được sự dè dặt của cô, sự không thoải mái khi điều bí mật cất giấu trong lòng bị đưa ra ánh sáng dần dần tan đi, ngược lại anh cảm thấy không quá khó để nói ra thành lời, Diệu Diệu có thích nâng cao vị thế của mình thể nào đi nữa thì trong xương cốt vẫn là một người rất truyền thống, mồm miệng nói ra những lời ép buộc người khác, nhưng ánh mắt lại tránh đi, lời nói cũng ôn hòa không quá sắc bén, luôn luôn giữ lại chút mềm yếu trong con người.
Khi đối diện với cô, anh cảm thấy được thả lỏng.
Hà Mộc An vươn tay ra ngoài kéo cô vào lòng, có những lời nói ra rất tự nhiên: “Chuyện đó thật ra không phải anh không để ý như trong tưởng tượng của em...” Trong số ít lần mà anh gặp phải thất bại, trong đó có việc anh bị đá, ai cũng cho rằng anh có thể tùy chọn bất cứ một người phụ nữ nào, lúc anh còn tự đánh giá cao bản thân, cho rằng mình muốn như thế nào thì như thế đó, nhưng cuối cùng anh lại bị đá
Vì mặt mũi sĩ diện nên anh tự lừa mình dối người, không cho ai biết, giờ nghĩ lại cũng không hiểu tại sao mình làm vậy, chỉ có thể giải thích bằng một từ: tuổi trẻ
Giọng anh càng thêm bình tĩnh: “Anh nghĩ, nếu như anh biết nấu cơm, biết làm việc nhà, thì lúc đó hai chúng ta có lẽ sẽ không đi đến bước đường ấy; nếu như anh có thể làm tốt hơn một chút, làm nhiều hơn một chút thì em có thể sẽ giống như những lần trước quay đầu lại, vẫn đứng bên cạnh anh, nói với anh rằng em sai rồi, em trách oan anh rồi, sau đó sẽ cầu xin được ở lại bên anh...” Vốn dĩ Hạ Diệu Diệu đang rất cảm động rất ngượng ngùng nhưng cái gì mà “Cầu xin được ở lại bên anh” chứ! Cô là người lớn không chấp nhặt sai lầm của tiểu nhân, không thèm giở tính khi bạn gái với anh nhé! Hà Mộc An nhẹ nhàng ma sát cánh tay cô: “Đã nhiều năm rồi, khi anh có việc hay rảnh rỗi đều đi vào trong đó đứng một lúc, tự nói với bản thân mình rằng, mình vẫn còn nhiều thiếu sót, đừng quá tự cao tự đại không để gì vào mắt
Bất luận người khác coi trọng mày như thế nào thì nói cho cùng mày vẫn là một con người bình thường, thậm chí đã từng kiêu ngạo đến mức đánh mất đi thứ vô cùng quan trọng.
Hạ Diệu Diệu có người lại, vùi mặt vào cánh tay anh
Hà Mộc An đột nhiên nói tiếp: “Vậy nên em thấy đó, Hòa Mộc vẫn phát triển từng ngày.” Tất cả mọi cảm xúc của Hạ Diệu Diệu đột ngột phanh lại, nước mắt ở khóe mắt hận không thể nuốt vào lại, cô buồn bã nhìn anh, mọi việc chẳng liên quan đến cô! Hà Mộc An nhìn cô tức giận nhưng khóe mắt vẫn đỏ thì bật cười thành tiếng
Hạ Diệu Diệu tức lắm, cô nhào người qua cắn lên môi anh, ôm hết tất cả của anh vào lòng..
“..
Ừm..
thôi nào..
còn chưa nói chúc ngủ ngon với Thượng Thượng mà...” Hà Mộc An nói.
Người trên đó đâu phải là em, em đâu biết được
Hạ Diệu Diệu thở dốc, tóc tai tán loạn, trông cô giờ như một bức họa đẹp đẽ
“..
Diệu Diệu, em cứ như vậy không hay đâu...” Làm người phải biết tiết chế, Hà Mộc An vùi đầu vào cổ cô“..
ừm...” Vậy sao anh còn chưa đi, mở cửa rẽ trái, không tiễn
“Hà Mộc An! Anh làm em đau rồi!” “Diệu Diệu...” “Ừ...”Mệt quá, không muốn động đậy một chút nào
“Diệu Diệu...” “Um...”
“Diệu Diệu...”