Hà An đưa mắt nhìn về Hạ Diệu Diệu, thấy cô đang cúi đầu, bàn tay hí hoáy cầm bút, chuyển hết dòng này đến dòng khác, ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng.
“... Cậu thấy có buồn cười không! Thật không thể tin nổi!”
Hà An ấn nút tai nghe, đoạn đối thoại sau lọt vào tai anh.
“Hạ Diệu Diệu, tớ có chuyện này muốn bàn với cậu.” Vương Niệm Tư mặc chiếc váy dài màu xanh nõn chuối, cột tóc đuôi ngựa, mỉm cười tự tin đứng trước mặt Hạ Diệu Diệu. Khi cô cúi người xuống, mái tóc dài vắt sang một bên vai, ngọt ngào đáng yêu, thanh thoát trang nhã. Hạ Diệu Diệu vội vàng kéo cô ngồi xuống: “Có gì mà bàn với không bàn, việc gì thế?”
Vương Niệm Tư tinh nghịch nháy mắt, cúi2đầu xuống, nhẹ nhàng nói: “Tớ và Thẩm Tuyết muốn dọn về ở.” “Chuyện tốt mà!” Đó có phải là nhà tôi đâu, chúng tôi cũng phải bỏ tiền ra, muốn ở đâu thì ở, chúng tôi không bàn bạc nổi. “Là thế này, bọn tớ muốn lắp trên đầu giường mỗi đứa một cái điều hòa nhỏ, sợ làm ồn đến các cậu, thế nên muốn nói với các cậu một tiếng. Điều hòa của tớ và Thẩm Tuyết cũng khá tốn điện, thế nên tiền điện quý này của ký túc, tới và Thấm Tuyết sẽ đóng nhiều hơn.” Cái này không tranh giành với các cậu, mặc dù điều hòa cũng khó mà không thổi được đến chỗ bọn họ, nhưng chuyện này, hehe: “Không biết ký túc cũ bên này có lắp được không, chắc quản lý8ký túc sẽ không thích đâu.” “Chúng tớ đã hỏi rồi, vì là kiểu nhỏ, công suất thấp, nên chắc không vấn đề gì.”
Hai người đã hỏi rồi, quản lý ký túc không nói gì thì cô còn dám có ý kiến gì: “Thế thì tốt, bình thường quản lý ký túc dữ thể, đến nấu mì ăn liền còn không cho, lúc nào các cậu chuyển về, bọn tớ đi giúp.” Khách khí tí mà.
“Không cần đâu, tớ đã tìm công ty chuyển nhà rồi.” Vương Niệm Tư cười tươi như hoa: “Đều là con gái.”
Hạ Diệu Diệu cười.
“Vậy tớ đi đây, về sau nhớ quan tâm nhau nhé.”
Hạ Diệu Diệu tiếp tục cúi đầu ghi chép, thêm người vào ở không phải chuyện do một mình cô quyết định. Vương Phong Long bỗng nhiên vỗ vai Hà An, ánh6mắt tinh ranh từ nãy tới giờ chưa từng rời khỏi Vương Niệm Tư: “Người anh em, em dâu thân với Vương Niệm Tư?”
Tiền Quân dựa người về đằng sau: “Nghe nói bọn họ ở cùng một phòng ký túc, có điều Vương Niệm Tư và Thẩm Tuyết bình thường ở khu ký túc xá mới.” “Thằng nhóc này biết không ít nhỉ.”
“Chỉ cần là mỹ nữ, em đều biết hết.” Vương Phong Long nhìn Hà An, có ý định nghiêm túc: “Chúng ta có phải là anh em tốt không?”
“Bọn tôi đều độc thân, cậu nhẫn tâm để bọn độc thân này nhìn cậu ngày ngày tay trong tay hạnh phúc hay sao, hay là mình tổ chức tiệc giao lưu ký túc đi!” Câu nói cuối cùng đi kèm điệu cười cực kỳ lưu manh. Tiền Quân mắt sáng3lên, sao mình không nghĩ ra nhỉ. Anh ta lập tức quay người lại: “Tiệc giao lưu ký túc nghe không được hay lắm, cứ nói đến đây mời toàn thể phòng chị dâu đi ăn cơm, bày tỏ tấm lòng của bên nhà trai, thế nào?” “Được, thằng nhỏ này được đấy.” “Hà An, cậu thấy thế nào.” Chẳng ra sao hết.
Kết thúc một ngày làm việc bận rộn, dưới ánh trăng đêm sáng tỏ, cùng bạn trai đi dạo là một chuyện rất lãng mạn, rất thi vị, giống như món ăn nhạt toẹt tự nhiên được rắc thêm ít muối, bỗng đậm đà hơn hẳn. Đợi đến khi đã kết hôn rồi, Hạ Diệu Diệu vẫn muốn thể này, dù bận đến đâu vẫn dành chút thời gian vun vén tình cảm, chứng minh rằng tình yêu không5bị phôi phai: “Anh nói xem, sau này cưới nhau rồi, chúng mình còn có nhã hứng ra ngoài đi dạo thế này không.”
Hạ Diệu Diệu nắm lấy bàn tay Hà An, dựa đầu vào vai anh, đi theo anh mà chẳng cần nhìn đường nhìn lối, cứ để mặc cho những mộng mơ bay khắp trời: “Nghe nói những cặp đôi cưới nhau rồi rất ít khi ra ngoài xem phim, đi dạo nữa, ngày nào cũng rung rúc ở nhà, béo tròn lên...”
Hạ Diệu Diệu cười một mình: “An An, em không tưởng tượng nổi cái bụng anh phát tướng trông sẽ như thế nào, phát phì tuổi trung niên.” Hạ Diệu Diệu tưởng tượng, lại càng cười vui vẻ hơn: “Lúc đó mà anh vẫn làm mặt nghiêm thì chắc buồn cười lắm, giống như, giống như con khỉ nhặt được hạt vừng, đánh mất sợi dây chuyền của Mathidle.”
“Có điều, cho dù anh phát phì, em vẫn cứ thích anh” Cô áp má mình vào mu bàn tay anh, ánh mắt rạng ngời: “An An, chúng mình sống ở một nơi xung quanh đều là người, chúng mình không thể không giao lưu với bọn họ, làm quen với nhau, trở thành bạn, cùng nhau vui đùa, cùng nhau nói xấu người khác, như những chiến hữu cùng kẻ thù.”
Đúng là hai kẻ phản phản nhân loại: “...” “Vương Phong Long nói anh muốn mời ký túc bọn em ăn cơm, quá tốt.” Hạ Diệu Diệu nép lại gần Hà An, cười mãn nguyện: “An An, cảm ơn anh, nhưng em không ki bo thế đâu, tiền thì tiêu rồi, hơn nữa anh cần tiếp xúc nhiều hơn với ký túc xá bọn em. Em thấy ba người ấy đều không tồi, nhưng đừng chơi mấy cái trò Anh Hùng, Quái Vật với Tiền Quân, chỉ tổ lãng phí thời gian. Lần này anh đã ổn tập chưa đấy, có biết trọng điểm ở đâu không, bạn trai em không được đạt điểm quá thấp đâu đấy.”
“Đúng rồi, Vương Niệm Tư và Thẩm Tuyết chuyển về rồi, nếu đi ăn cơm, thì sẽ thêm hai người bọn họ, có điều... em nghĩ bọn họ sẽ không đi đâu.” Không tưởng tượng nổi cảnh Vương Niệm Tư mặc đồ hàng hiện đi đến quán ăn bình dân: “Nhưng vẫn phải mời”, khách khí chút vẫn cần thiết.
“Chúng mình đi đâu ăn nhỉ? Quán lẩu gà bên cạnh trường? Không được, không được, chỗ đấy quá nóng; Tôm Hùm Đất? Càng không được, đắt quá! Một đĩa thôi cũng đủ khóc ròng rồi; hay là, ăn ở Bách Giáo Viên, chỗ bọn họ đều là những món ăn gia đình, sủi cảo cũng không đắt, quan trọng là dễ ăn no, có phòng riêng, cực kỳ phù hợp.” Cứ quyết định như vậy đi.
Hạ Diệu Diệu nói xong, đau lòng bấu ngón tay thành nốt trên cánh tay Hà An: “A, tại sao yêu nhau cũng phải tiêu tiền, mặc dù là tiền của anh, nhưng em cũng rất xót, xót quá đi, xót chết đi mất.” Hà An giữ chặt cánh tay, không để cô ngã xuống.
Nhưng chỉ một giây sau, Hạ Diệu Diệu đã lại lên tinh thần, cười tươi rạng rỡ: “An An, nếu như sau này em phát phì, anh có còn thích em nữa không?” Ví dụ như béo tròn, ví dụ như bị ốm... ví dụ... dù sao nguyên nhân thì nhiều lắm.
Hạ Diệu Diệu cũng không hy vọng “anh câm” nhà mình trả lời: “Tối qua em tặng anh...”
* Thích.”
Hạ Diệu Diệu bất ngờ sững người lại, rồi cười vang nép vào người anh, điệu đà nũng nịu: “An An, An An...”
Hà An ôm lấy eo người yêu mình, nhìn cô dịu dàng âu yếm.