Khổng Đồng Đồng lại tiếp tục bóc một con tôm, vừa dùng ánh mắt ngây thơi vô tội nhìn cô: “Chẳng lẽ tớ không phải là trẻ con sao? Tớ chưa kết hôn chưa có con, cách nghĩ của tớ vẫn là cách nghĩ của thiếu nữ mà.” Nói xong cô còn kèm thêm cái chớp mắt, nhìn một lượt những người đã lập gia đình đã có con ở đây, hình như cô đã gây vô số thù hận rồi.
Trương Tân Xảo mặc kệ, không phí sức lườm lại.
Hạ Diệu Diệu bội phục, chẳng trách bây giờ vẫn loanh quanh vấn đề của lão Thiệu. Về chuyện liên quan đến lão Thiệu này, dù Đồng Đồng là bạn tốt nhưng cô vẫn phải nói, cô ấy quá không quyết đoán, lúc nào cũng băn khoăn do dự, thể3loại đàn ông mà đến việc đường ống thoát nước nhà vợ trước cũng quan tâm thì có gì là tốt chứ!
Mà thôi, Hạ Diệu Diệu vẫn cảm thấy Khổng Đồng Đồng vẫn tốt lắm: “Được rồi, cậu là trẻ nhất, được chưa.”
“Đào Thành Phong không tiếp tục quấy rầy cậu nữa chứ.” Chu Tử Ngọc lau miệng, ngồi dựa vào ghế, no quá không thể nhét nổi nữa.
Trương Tân Xảo không hiểu nhìn sang, chuyện gì vậy?: “Đào Thành Phong? Là Đào Thành Phong đó hả?” Tự dưng lại nói đến nhân vật ngày xửa thời xưa này.
Hạ Diệu Diệu cũng chỉ biết một chút, chỉ một chút mà thôi. Con người gã Đào Thành Phong này thấy cuộc sống Khổng Đồng Đồng không được tốt lắm, liền nhắn tin tán tỉnh cô ấy. Cô cứ tưởng1Đồng Đồng từ chối người ta là xong chuyện, nào ngờ cô nàng này vẫn còn liên hệ với người ta.
Chu Tử Ngọc gật đầu với các chị em, vì cô là đồng nghiệp với Lộ Hi Ngọc, tin tức giật gân đây, Lộ Hi Ngọc về trường làm giáo viên vũ đạo rồi!
Khổng Đồng Đồng chẳng còn tâm trạng để ăn uống nữa, sau lần từ chối Đào Thành Phong, anh ta vẫn tìm đến cô để quấy rầy, không mặt dày như lần đầu tiên nữa, chỉ nói anh ta rất hối hận vì ở bên Lộ Hi Ngọc, hối hận khi xưa đã phản bội cô, còn nói anh ta vẫn yêu cô, lần trước nói những lời khó nghe là vì thấy cô không biết coi trọng bản thân mà tìm một lão già, không9kìm được nên mới lỡ lời, tóm lại là aizz...
Phiền quá, phiền quá đi, cô không biết làm thế nào để chống cự lại dáng vẻ đáng thương của đàn ông, thật sự là…
Hạ Diệu Diệu cắn đũa nhìn Đồng Đồng: “Anh ta kết hôn chưa?” Lộ Hi Ngọc không phải là Đồng Đồng, đây không phải là người phụ nữ dễ đối phó.
“Kết… kết hôn rồi thì phải…” Ai mà biết được! Đào Thành Phong nói chuyện luôn lan man dài dòng chả có trọng tâm gì cả.
“Kết hôn rồi.” Chu Tử Ngọc khẳng định chắc nịch.
Trương Tân Xảo cúi đầu tiếp tục ăn.
Hạ Diệu Diệu cũng cúi đầu, giả vờ ăn.
Chu Tử Ngọc cười xì một cái, tóm lại là như vậy đó.
Khổng Đồng Đồng nói luôn vào: “Không phải như vậy đâu, tớ không hề có3ý muốn tiến tới với anh ta, tớ đâu phải là động vật nhai lại, chỉ là… chỉ là, tóm lại không phải như các cậu nghĩ đâu…”
“Vậy thì là như thế nào?”
“Chỉ là cuộc sống của anh ấy không được tốt lắm, muốn than thở một chút thôi.”
“Than thở cũng không đến lượt than thở với cậu, thế mà cậu còn nghe anh ta nói cơ đấy! Không phải cậu rất vui vì người đàn ông đã vứt bỏ cậu không có kết cục tốt đẹp sao, hồi đó anh ta không chọn người dịu dàng lương thiện như cậu là do anh ta có mắt như mù!” Trương Tân Xảo nói không kiêng nể.
“Còn cả Lộ Hi Ngọc nữa, khi ấy cướp anh ta từ tay cậu, giờ anh ta lại chủ động quay lại tìm cậu,3có phải cảm thấy Lộ Hi Ngọc thua rất thê thảm không!” Hạ Diệu Diệu nói thẳng.
“Tớ nói cậu nghe, đừng có mà ngốc nữa, cứ như vậy sẽ để cho tên Đào Thành Phong được lợi, mà vợ anh ta lại chẳng để ý, chỉ coi như chồng cô ta được ngủ miễn phí với một con ngốc thôi.”
Khổng Đồng Đồng muốn lên cơn rồi, lời Chu Tử Ngọc nói chưa bao giờ là dễ nghe cả: “Tớ không có! Sao lại có thể chứ! Tớ ngốc như vậy sao! Chỉ gặp mặt anh ta có hai lần thôi!”
“Hai lần còn chưa đủ nhiều à!”
Hạ Diệu Diệu nhắc nhở: “Mối tình đầu hả? Anh ta là mối tình đầu của cậu?” Cái gọi là mối tình đầu này, thật sự rất khó nói, Hạ Diệu Diệu uống một ngụm sữa.
Khổng Đồng Đồng rất phiền lòng, Đào Thành Phong đã từng có ý nghĩ như thế nào đối với cô chỉ có một mình cô biết, điều kiện mọi mặt của cô đều không tốt, thành tích không bằng Tân Xảo, da mặt lại không dày như lớp trưởng.
Cô chính là người có gia cảnh không tốt, học hành dù có cố gắng như thế nào cũng không đạt được thành tích gì đáng kể.
Lúc ấy cô cực khổ học ngày học đêm, nỗ lực để bằng với bạn cùng phòng, kể cả chỉ là thành tích môn thể dục tốt được như Chu Tử Ngọc cũng được, vậy mà cũng không làm nổi!
Khi cô cảm thấy thế giới là một mảng đen tối, cảm thấy bản thân dù nỗ lực thế nào cũng không thể khá hơn mà chỉ thành trò cười thì một con người ưu tú về mọi mặt như Đào Thành Phong xuất hiện, anh ta nói cô là đồ ngốc, thời gian đó cô cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc, cô phát hiện hóa ra trong mắt người khác cô cũng có thể đáng yêu và ưu tú đến vậy.
Cô được Đào Thành Phong coi như một phần không thể thiếu, anh ta giúp cô từ cô bé lọ lem trở thành công chúa, cô thật sự cảm thấy mình đã trở thành nhân vật chính. Được một người có gia thế tốt, thành tích học tập tốt, lại đa tài đa nghệ như anh ta thích, những ấm ức mà cô phải chịu hai mươi năm trước đó coi như đã được bù đắp.
Sau đó, hiện thực lại giáng cho cô một cú thật nặng, gần như đã đánh tan hết những mộng tưởng đẹp đẽ của cô, trong nháy mắt kéo cô từ hạnh phúc đến vực thẳm khổ đau.
Không phải muốn nghĩ thoáng ra là nghĩ thoáng ngay được, nỗi đau của cô khi đó chỉ cần đứng nhìn thôi người khác cũng có thể cảm nhận được.
Nhưng cô cũng hiểu rõ họ chẳng giúp gì được cho mình trong chuyện này cả, những người chưa từng được nếm vị ngọt đều sẽ rất nhanh chóng chấp nhận hiện thực, cô đã chấp nhận rồi, ngoài chấp nhận ra thì cũng chẳng còn cách nào khác.
Gia thế Đào Thành Phong tốt như vậy, khi ở bên nhau, anh lại đối xử với cô lại dịu dàng đến thế, chưa bao giờ nổi giận với cô, sau đó có một lần cô vô tình chứng kiến Đào Thành Phong và Lộ Hi Ngọc cãi nhau, hai người họ hình như rất hay cãi vã. Lộ Hi Ngọc Ngọc không bao giờ chịu kém cạnh, Đào Thành Phong cũng vì thế mà hình thành thói xấu đó.
Thật ra, còn có một chuyện mà chưa ai biết, khi vừa lên năm bốn đại học, Đào Thành Phong và Lộ Hi Ngọc cãi nhau, tâm trạng Đào Thành Phong không tốt nên tìm cô nói chuyện, chỉ có một lần đó thôi, duy nhất một lần, lúc ấy đầu óc cô đã mất đi sự tỉnh táo rồi!
Nhưng giờ đã khác, cô không còn là một cô gái nhỏ với tính tình trẻ con nữa! Đương nhiên sẽ không ngốc như ngày xưa, hiện tại cô không còn một chút tình cảm nào đối vời Đào Thành Phong cả, một người không có chính kiến như anh ta không thể nào khiến cô rung động được nữa!
Người cô quan tâm nhất hiện giờ là lão Thiệu, so sánh với cái người đứng núi này trông núi nọ như Đào Thành Phong đúng thật là…”Tớ đâu có ngốc! Hai lần đó đều là ngẫu nhiên thôi.” Cô thật sự chẳng muốn dính dáng gì đến Đào Thành Phong nữa.
“Hi vọng Lộ Hi Ngọc cũng nghĩ như vậy.” Trương Tân Xảo nói xong tất cả mọi người đều rơi vào im lặng.
Những chuyện này rất dễ bị suy đoán theo hướng xấu, bạn không phải người thứ ba nhưng lại bị người ta nói thành người thứ ba, hơn nữa trong trường hợp này bạn còn là “người xưa” của người ta nữa.
Nếu như Hà Mộc An đi bàn chuyện làm ăn với Phất Y, để xem Hạ Diệu Diệu có cắn chết anh ta không. Những tình huống dễ gây hiểu lầm như vậy vẫn nên tránh đi thì hơn.
“Không phải chứ! Thái độ của các cậu là gì vậy! Mình đâu có làm gì đâu!” Cô… cô… Khổng Đồng Đồng nghẹn lời.
“Đây hình như là lời thoại của những cô nàng ngây thơ thì phải.” Chu Tử Ngọc duỗi chân nhìn Khổng Đồng Đồng đang sốt sắng mà cười đầy thâm ý.
“Tớ vốn là một cô gái ngây thơ vô tội được không hả!” Chu Tử Ngọc cười cũng vô dụng thôi, cô không thích anh ta, cái loại đàn ông hèn nhát như anh ta không phải là gu hiện tại của cô!
“Người ta tìm đến cậu hai lần, hai lần đấy.” Chu Tử Ngọc cười nhắc nhở.
Trương Tân Xảo nhấn mạnh lại: “Vẫn là câu nói đó, chỉ cần Lộ Hi Ngọc cũng nghĩ vậy là được.”
“Ai cần quan tâm con tiện nhân đó nghĩ gì chứ, cho cô ta tức chết luôn, đáng đời!” Dù hiện giờ cô không thích Đào Thành Phong như thế nào, nhưng con tiện nhân đó chính là người đã phá hủy mối tình đầu của cô, kể cả cô ta có chết cô cũng không thèm chớp mắt một cái!
Cả ba người đều có thể hiểu được cách nghĩ của Đồng Đồng, dù Đồng Đồng nhân lúc Lộ Hi Ngọc đang khó khăn mà đạp cô ta một cái thì họ vẫn thông cảm cho suy nghĩ muốn báo thù của cô ấy.
Chỉ có điều, nói như thế nào được nhỉ, những chuyện như thế này tốt nhất là không nên tham gia vào, chỉ cần đứng ngoài nhìn đối phương rơi vào thảm cảnh là được, không cần thiết phải làm bẩn tay chính mình.
Ba người bọn cô, một người đã bước vào cuộc sống hôn nhân, một người thì sắp bước vào đó, một người thì đang tích cực hướng tới mục tiêu ấy. Cho nên khi nhìn nhận vấn đề liên quan đến hôn nhân thì các cô đều cho rằng, nếu người ta đã kết hôn rồi thì có thể tránh xa bao nhiêu thì nên tránh xa bấy nhiêu, nếu không sẽ chẳng có kết quả gì tốt đẹp.
“Sao các cậu lại nhìn tớ như vậy?”
“...” Muốn dạy dỗ cậu chứ sao, hiện tại đang nghiên cứu xem cậu tức giận đến mức nào, nếu không quá giận thì phải lên lớp cho cậu một trận.
“Yên tâm đi, cô ta có chết cũng là do cô ta tự chuốc lấy, tớ sẽ không làm bẩn tay mình, các tình yêu cứ yên tâm nhé, vì một tên nhu nhược chả ra gì như anh ta, không đáng!”
“Bingo! Đúng là chị em tốt!… Không nói nữa, ông xã nhà mình đến đón rồi…”
Trương Tân Xảo lập tức nghển cổ: “Hà Mộc An là keo dính à, sao lúc nào cũng dính lấy cậu thế.”
“Anh ấy tan làm, tiện đường đi ngang qua luôn.”
“Buổi tối 10 giờ mới tan làm hả?”
“An An nhà tớ yêu công việc như vậy đấy.” Hạ Diệu Diệu đẩy ghế về chỗ cũ, cẩn thận nói lời tạm biệt với mọi người rồi chuồn luôn.
“Lúc nãy còn thắc mắc sao cậu ấy lại đi thanh toán sớm thế, chắc là từ lúc ấy đã muốn đi về rồi.”
...