“Đây…” Vừa rồi anh giơ tay lên để biểu thị anh ở đây rồi, nhưng cô không nhìn thấy nên đành phải cất tiếng.
Cô mở mắt xoay đầu nhìn sang, anh đang ngồi xem giấy tờ trong gian phòng khách nhỏ, đằng sau là bóng yêu tinh cây dập dờn, tầng tầng lớp lớp đen thui như thế không phải là yêu tinh cây thì còn là gì nữa: “Trời mưa hả...” Trời tối quá.
“Chắc là vậy.”
“Đóng cửa lại đi, lạnh cóng rồi...”
Không thế thì em đâu có chịu tỉnh, Hà Mộc An bỏ giấy tờ trong tay xuống đứng lên đóng cửa: “Thượng Thượng chơi ở bên kia không về nữa.”
“Ừm.” Cô vẫn nằm trong tấm chăn lụa mềm nhẹ, không hề3có ý định thức dậy.
Anh nhìn cô rồi lại tiếp tục ngồi đọc giấy tờ.
Hạ Diệu Diệu nằm một mình thấy quá buồn chán nhưng lại không muốn rời giường, chán quá thì làm gì đây, phải tìm việc gì đó thú vị để làm thôi: “Hà Mộc An... Hà Mộc An... Hà Mộc An...”
“Ừ?...”
Hạ Diệu Diệu cảm thấy thú vị rồi thì sẽ im lặng thôi.
Hà Mộc An chờ một lúc nhưng chẳng chờ được câu tiếp theo thế là lại cúi đầu tiếp tục việc đang dang dở.
“Hà Mộc An... Hà Mộc An... Hà Mộc An...”
Anh lại ngẩng đầu lên một lần nữa.
Anh híp mắt cười với cô, cô lại yên lặng rồi.
Anh nhìn cô thêm một lúc nữa, rồi tiếp1tục đọc tài liệu.
“Hà Mộc An… Hà Mộc…”
Hà Mộc An ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm.
Cô mau chóng chỉ lên đầu của mình: “Đầu em hơi đau, anh giúp em xoa bóp đi.”
Hà Mộc An dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn biểu cảm tự luyến của cô, cầm điện thoại lên: “Để anh gọi cho bác sĩ.”
Hạ Diệu Diệu rất bình tĩnh, tiếp tục làm nũng: “Nếu là một bác sĩ nam thì em muốn mát xa toàn thân, nếu là bác sĩ nữ thì không cần đến nữa đâu.”
Hà Mộc An bỏ điện thoại xuống, để mặc cô.
Cô bĩu môi, chẳng vui gì cả, đúng là chẳng có gì vui, xoa cho cô vài cái thì đã sao, Hà Mộc An không9hiểu phong tình gì hết, anh đã ngồi trong phòng ngủ để làm việc, chứng tỏ công việc không quá quan trọng, đã không quan trọng thì dẹp qua một bên để ở bên cô không được à, chẳng quan tâm cô gì cả.
Kể cả anh có quan tâm thì chắc cũng chẳng quan tâm được bao nhiêu!
Cô tự nhiên thấy thật là nhạt nhẽo, những trò kiểu như thế này phải có người phối hợp thì mới chơi tiếp được, khi không có ai phối hợp cùng thì sẽ tự cảm thấy bản thân mình thật ấu trĩ ngốc nghếc.
Giờ cô đang thấy mình thật vô vi,̣ vậy nên cô đá chăn ra, ngồi dậy khoác áo ngủ vào đi xuống lầu.
Chờ3đến khi cô đóng cửa rồi thì Hà Mộc An mới phát hiện ra hành động kia, vội vàng ngó qua, mờ mịt không hiểu sao cô lại dậy sớm thế, bình thường ngày nghỉ, phải tận 10 giờ cô mới dậy, vậy mà hôm nay mới 9 giờ hơn đã dậy rồi. Nhưng dậy thì dậy thôi, Hà Mộc An tiếp tục xem tài liệu của mình.
Cô xuống dưới lầu rồi ăn bữa sáng qua loa, phòng nhiều hơn thì tốt rồi, sáng nay cô phải tắm ở phòng con gái, da đầu vốn không đau lắm giờ lại thấy không được thoải mái, cô nhìn đồng hồ rồi gọi cho Đồng Đồng: “Có thời gian không, spa đi.”
“Có, có.”
“Hai giờ sau3gặp nhé.” Hạ Diệu Diệu tự gọi xe đi.
Khi Hà Mộc An xuống lầu tìm người đã là hơn một tiếng sau rồi, người chắc đã vào trong thành phố rồi, anh đi một vòng khắp nhà mà không tìm thấy, hỏi quản gia mới biết cô đã đi ra ngoài. Sắc mặt anh không được dễ chịu cho lắm, trước đây anh muốn cô đi từ đây vào thành phố, cô còn không chịu đi, giờ tự mình đi thì lại không chê xa nữa.
Hà Mộc An bất mãn lầm bầm trong bụng, ngồi trong phòng khách giận dỗi. Người làm vốn định bước lên hỏi ông chủ muốn ăn gì, thấy thế lại rụt người lại.
Chỉ là không phối hợp với cô thôi mà, cô nóng tính đến mức nào chứ! Đi rồi vẫn phải tự mình quay lại, cả đi cả về hơn 4 tiếng đồng hồ, người mệt lại không phải là anh!
Anh đứng lên muốn quay vào phòng sách, nghĩ thế nào mà lại gọi điện cho quản gia Mễ, để một lát nữa ông ấy cho người đi đón phu nhân.
Có lẽ cần vài ngày để một người thích ứng với việc chịu khổ, cho dù tư tưởng đã thích ứng rồi thì cơ thể cũng cần nhiều thời gian hơn. Công việc lao động chân tay hay lao động kỹ thuật nặng nhọc không phải là việc có thể quen trong ngày một ngày hai.
Nhưng để học cách hưởng thụ thì không như thế, Hạ Diệu Diệu nằm hưởng thụ kỹ thuật của thầy mát xa, dễ chịu đến mức cô mơ màng muốn ngủ đi luôn.
Không hổ danh là tay nghề trong cung, không nói đến có bao nhiêu tác dụng trị liệu, chỉ nói đến sự thoải mái thôi thì cũng đủ để tán thưởng rồi.
Khổng Đồng Đồng nhắm hờ mắt, nằm ở bên cạnh: “Cậu đấy, đang mang thai nên những việc có thể làm đã ít nay lại càng ít, mình lại còn không được dùng tinh dầu giống cậu, đầu cũng sắp đau như cậu rồi, đúng là xót cho tiền cho cậu quá mà.”
“Cảm giác thế nào, tóc của cậu bị mắc lại à!”
Cô gái nhỏ đang mát xa tóc cười hi hi.
Khổng Đồng Đồng không có lời nào để đáp lại, lực của người phục vụ rất vừa vặn, da đầu được mát xa rất dễ chịu thoải mái, chỉ là cô muốn nói chuyện phiếm với Hạ Diệu Diệu vài câu thôi.
Cô gái nhỏ tiếp vui vẻ tiếp lời: “Chị à, em nói có khi chị không tin, nhưng từ nhỏ em đã bắt đầu học cái này rồi, bà cụ nói với em là, các bà đều là người hầu trong cung chuyên hầu hạ cho các tiểu quý nhân, các chủ tử đều không phải là những người dễ hầu hạ, khi tức giận lên thì không màng đến cả thanh danh của mình, bị người trên ức hiếp lại quay về lại trút giận lên kẻ dưới, cho nên các cụ không thể để xảy ra dù chỉ một chút sơ sót, tay nghề mát xa đầu này là phải khiến cho trăm nghìn sợi tóc không rụng một sợi nào, không trải qua trăm ngàn lần rèn luyện thì chưa đủ tư cách để hầu hạ hoàng hậu đâu, tay nghề của em còn kém, chỉ đủ để hầu hạ các vị công chúa điện hạ như các chị, chị không chê em chứ?”
Khổng Đồng Đồng cười to: “Cậu nghe đi, mồm miệng mới khéo làm sao, đúng là khiến người ta yêu thích, nếu như chị mà là chủ tử của em, chị sẽ nạp em đầu tiên.”
“Đa tạ chủ tử ân thưởng.” Cô gái cười, mắt cong cong nhìn đến là thích.
“Nào ái phi, giới thiệu xem chỗ này của các em có những nhà hàng nào ngon.”
“Vâng, thưa điện hạ.” Cô gái nhỏ rất nhiệt tình giới thiệu hết ưu điểm của ba nhà hàng ở đây, còn giới thiệu thêm vài quán trà chiều, và một câu lạc bộ xa hoa khác.”
Chẳng cần nghĩ cũng biết cô ấy có liên quan với câu lạc bộ mà cô ấy giới thiệu cuối cùng, nhưng lời của cô ấy lại khiến người ta có thiện cảm.
“Nếu có thời gian chắc chắn sẽ đến.”
Nhưng tất nhiên cả hai người không đến những chỗ cô ấy giới thiệu mà tìm bừa một nhà hàng ở dưới ăn bữa cơm rồi cùng nhau đi dạo trung tâm thương mại.
“Chắc không trùng hợp đến nỗi lại gặp Đào Thành Phong nữa chứ.”
Khổng Đồng Đồng đang uống canh thịt: “Sao tự nhiên lại nhắc anh ta, lần trước không phải đã nói rồi sao.”
Hạ Diệu Diệu bỏ thìa xuống nhìn cô: “Lần trước là tớ muốn để lại mặt mũi cho cậu, cái gì mà trùng hợp chứ! Vậy sau khi trùng hợp gặp mặt rồi thì sao, cậu cũng đều nghe hết còn gì, nếu không làm sao cậu biết được anh ta phàn nàn về Lộ Hi Ngọc, biết anh ta đã hối hận.”
Khổng Đồng Đồng uống một ngụm nước hoa quả không phản bác lại, đúng là cô đã nghe, cô còn cho anh ta biết rằng thà cô chọn một ông chú già còn hơn là chọn anh ta, đừng có đánh cao bản thân mình quá.
Hạ Diệu Diệu thấy cô như thế thì rất muốn cho cô một trận, quan tâm anh ta làm gì, loại đàn ông này vừa nhìn đã biết không đáng tin, một lời cũng không thể tin, vậy mà còn nghe, còn tổng kết ra một vài điểm buồn cười trong đó, đúng là thần kỳ quá.
Khổng Đồng Đồng thấy dáng vẻ không tin của Diệu Diệu, liền vội vàng khẳng định: “Tớ không có gì với anh ta cả, thật đấy!”
“Những điều nên nghe hay không nên nghe cậu đều nghe hết rồi mà còn dám nói không có, phạm vi không có của cậu đúng là rộng quá mà!”
“Thế đấy, đáng đời anh ta tự nhiên lại tìm đến đến tớ chuốc không vui, tại sao tớ lại không phối hợp chứ, anh ta cứ tưởng mình có sức hấp dẫn ghê gớm lắm, thật ra chẳng là cái thá gì cả...”
“Ối giời cậu cho tớ xin, đừng ở đó mà dông dài nữa, ở trong mắt anh ta hiện giờ, cậu đã là con cá mắc câu, là một đối tượng có thể tán tỉnh.”
“Tớ...” Khổng Đổng Đồng đang muốn nói gì đó, thì có một người khiến người ta nảy ra ý nghĩ mình nên đi phẫu thuật thẩm mỹ bước đến. Nhan sắc của người đó khiến các bà vợ phải đố kị mãnh liệt đến mức hận không thể móc mắt chồng mình ra, để anh ta chỉ có thể nhìn mỗi mình mà thôi.
Khổng Đồng Đồng nuốt lại lời muốn nói, nhìn Hạ Diệu Diệu cười đầy thâm ý: Đến rồi đấy, cậu ấy à nói nhiều đạo lý như thế, chuyện này xem cậu tránh thế nào! Hahaha...