“Mau đến đây, vừa hay chúng ta đang ăn, lại đây cùng ăn nào.”
“Đúng rồi, Đại Vũ mau mở thêm chai rượu ngon, để ba uống với Hà An.”
Bàn ăn nhà họ Hạ ngay lập tức đổi sang một không khí khác hẳn, vị trí ngồi cũng được sắp xếp lại, đầu tiên là ông Hạ, rồi đến bà Hạ, đến con rể rồi con gái lớn.
Những mẩu xương vứt lung tung trên bàn đã được dọn sạch sẽ, vị trí các món ăn cũng được bày lại, mỗi người đều chú ý đến lễ nghi trên bàn ăn của mình, trừ những món bày ngay trước mặt, những món ở xa một chút thì sẽ không động đến.
Hạ Diệu Diệu chọc bát cơm, nhìn những người rất có biết phép tắc trong nhà, nhìn3ba và em trai đang không ngừng mời rượu Hà Mộc An, cảm giác như đang ngồi trên mâm cơm của các đại gia tộc trong phim truyền hình vậy, vừa lạ lẫm vừa vuồn cười, em trai cô với không tới món cá để ở giữa mà nó thích ăn, thế mà vẫn ngồi ăn nghiêm túc, em gái cô thì không ăn thêm miếng sườn nào nữa, đĩa sườn vừa bưng lên được con bé cẩn thận tách xương ra rồi gắp cho ông Hạ.
Hạ Diệu Diệu nhìn không khí vui vẻ của bữa ăn, tất cả đều chỉ là giả dối, đúng là vất vả cho ba mẹ, em trai em gái rồi, cô không kìm được liền phì cười thành tiếng.
Tất cả mọi người đồng thời nhìn về phía cô, chỉ1là mọi người tìm đề tài để nói chuyện với Hà Mộc An rất có áp lực, tự nhiên con gái lớn lại gây ra động tĩnh như thế đương nhiên phải nắm chặt không thể bỏ qua, bữa cơm này đúng là trải qua không dễ dàng gì.
Hạ Diệu Diệu rất hiểu tâm lý của mọi người, nên cũng để mình trở thành tâm điểm cho mọi người bàn tán, rồi âm thầm ra hiệu cho Hà Mộc An bỏ đũa xuống, ba cô toát hết cả mồ hôi ra rồi kìa.
Hà Mộc An cũng biết ý, bỏ ngay đũa xuống.
Một bữa cơm mà Hà Mộc An chưa ăn được mấy miếng, cuối cùng kết thúc trong sự thở phào nhẹ nhõm của mọi người…
...
Hạ Diệu Diệu lau xong đầu, kéo Thượng Thượng đang9ngồi trong bồn tắm ra lau người cho cô bé: “ Còn chơi chưa đủ hả, mau đi ngủ thôi.”
“Con muốn ngủ cùng...” mẹ. Nhưng nghĩ đến ba, cô bé lại thôi: “Con đi tìm bà ngủ.” Cô nhóc liền lon ton chạy đi.
Hạ Diệu Diệu mặc áo ngủ, lau tóc bước ra, thở dài nhìn Hà Mộc An vừa mới bước ra từ phòng tắm trong phòng khách ra, đang nửa đứng nửa dựa vào cửa sổ đọc sách, cô hiểu được ý anh rồi, cô không về nên anh không vui, muốn tỏ ý xin lỗi cô đây mà.
Dù thế nào thì cô nên phối hợp với anh một chút, không thì làm sao khiến con tim lỗ chỗ của anh hài lòng được: “Không phải anh không có thời gian sao, không3có thời gian còn đến đây làm gì.” Cô nói mà không nhìn anh, tùy ý xoa đầu, trong ngữ khí còn hàm chứa ba phần không vui hồi sáng.
Hà Mộc An thấy vậy thì chỉ biết thở dài, bỏ sách xuống, vẻ mặt bất lực: “Lúc sáng anh có việc bận.” Đây coi như là lời giải thích.
“À ra vậy, anh có việc thì cứ bận thôi, hôm nay cô bé mát xa đầu cho em khá là nhiệt tình, tính cách cũng rất tốt, em thấy được lắm. Anh cứ bận việc anh, em có cô ấy cũng giống nhau mà.”
“Diệu Diệu...”
“Vâng.” Thấy em dễ nói chuyện chưa nào.
“...” Hà Mộc An không có lời nào để nói lại.
Cô đành giúp anh tìm bậc thang để xuống vậy, sau khi làm giá xong3thì phải đến chiêu tỏ vẻ đáng thương: “Em chỉ là muốn anh nói chuyện cùng thôi mà… khó khăn lắm mới được nghỉ, anh lại được ở nhà, vậy mà anh cứ bận bận suốt...”
Chiêu này có vẻ có tác dụng, anh bước lên ôm lấy cô vợ thân yêu của mình, anh coi thường những lời mật ngọt, cũng không phải là kiểu người thích ôm ấp ngọt ngào với phụ nữ, trong chuyện phòng the, anh có thể nhẹ nhàng ôm ấp đã là giới hạn thể hiện tình cảm rồi.
Hạ Diệu Diệu vui vẻ sà vào lòng anh, hưởng thụ hương thơm thanh mát khiến lòng người an yên, cô không cần anh phải nói thành lời câu anh thích em, hay cố tìm cách để lấy lòng cô, chỉ cần như vậy đã là rất tốt rồi, hệt như đôi vợ chồng già vậy.
Khi ngủ cô phải đặt tay Hà Mộc An lên bụng mình rồi mới ngủ. Thật ra không nhất thiết phải làm vậy, cảm giác của đàn ông đối với đứa trẻ chưa ra đời là rất xa lạ, kể cả ngày ngày xoa bụng đi chăng nữa vẫn vậy, đây là điều hoàn toàn tự nhiên. Nhưng điều này có thể mang lại cảm giác ấm áp cho cô.
Hà Mộc An cũng không rút tay lại, không phải anh lưu luyến đứa con còn chưa ra đời mà vì điều này thật ấm áp.
Khi ở độ tuổi này rồi, chợt cãi nhau rồi lại chợt làm hòa, cũng không biết tại sao lại cãi nhau, tại sao lại làm hòa. Chỉ cần một chút lạnh nhạt trong ánh mắt cũng gây nên phong ba, mà ngay sau đó chỉ vì một chủ đề nào đó mà tự động làm lành.
Chẳng cần quan tâm đến những đạo lý nào khác.
Thời gian cùng những trải nghiệm là lời giải thích tốt nhất.
...
Hạ Diệu Diệu nhẹ nhàng khoác lấy tay chồng mình bước trên con đường đầy người qua lại, háo hức đếm từng tiệm đồ ăn vặt mà cô thích khi còn đi học, không phải cảm thán, cô đang độ đẹp nhất của người phụ nữ, lại tự chủ về kinh tế, cuộc sống trải qua vô cùng thuận lợi nên nhìn cái gì cũng muốn ăn thêm.
“Em ăn mì nghêu nhưng chưa bao giờ bỏ nghêu cả, anh còn nhớ không.”
“...” Hà Mộc An dịu dàng hẳn, anh còn nhớ chứ, còn có tôm cua đều không bóc vỏ, vì cũng như có người không thích âm thanh khi đồ sứ rơi vỡ, thì Hạ Diệu Diệu lại không thích âm thanh đôi đũa ma xát với những vật cứng.
“Anh cười cái gì?”
“...…” Có sao? Em nhìn nhầm rồi.
“Đi, đi mua bánh mì nướng, đói rồi.”
Hà Mộc An mặc kệ cô kéo mình đi giữa đám đông, cô còn mua cho anh một chiếc nhẫn gắn hình đầu lâu với giá mười tệ, có vẻ rất thích nó. Anh không quan tâm lắm, đeo lên nhìn cũng không đến nỗi nào, đeo cái gì cũng là đeo mà.
“Anh đổi đồng hồ rồi, không đẹp gì cả, anh vẫn nên đeo chiếc gắn đá đen đẹp hơn, màu hồng vàng này cứ thấy có hơi...” Hạ Diệu Diệu đang gặm thịt gà nướng, lúc nãy khi đeo nhẫn cho anh cô mới phát hiện ra.
“Cái nào?”
“Không nhớ rõ, tóm lại là em không thích.”
Thứ mà em không thích thì nhiều lắm, còn thứ mà em thích thì ngược lại rất... Hà Mộc An nhìn chiếc nhẫn đang đeo trên tay, lại nhìn chiếc đồng hồ cơ phiên bản giới hạn trên cổ tay, anh không tiện đánh giá gu thẩm mỹ của cô.
“Bên kia có kẹo kéo kìa, mua cho em một cây nhé.”
Hà Mộc An không muốn lắm, cô còn chưa ăn hết miếng gà nướng trong miệng, kẹo kéo lại quá ngọt, cô lại không thể ăn hết, sau đó thì sao, sau đó thì phần còn thừa lại đẩy cho anh giải quyết, cũng chẳng nghĩ xem anh có muốn hay không.
“Đi đi chứ?”
“...” Hà Mộc An cúi đầu nhìn chân.
“Sao thế?” Hạ Diệu Diệu cũng cúi đầu theo anh, trong miệng vẫn còn ngậm đồ ăn.
“Chân còn hơi đau, không biết là bị làm sao nữa.”
Hạ Diệu Diệu lo lắng: “Vậy chúng ta vào quán này ngồi đi, để em xem xem thế nào, sao vậy, sao tự nhiên lại đau chân.”
Ai lại bỏ giày ra trước bao ánh mắt của quần chúng để cho em nhìn chứ, không bỏ!
Hạ Diệu Diệu không hề lo lắng về phương diện ấy, trên phố đi bộ đâu đâu cũng là quán xá hỗn loạn đủ thể loại đồ, đủ thể loại người, người chỉn chu có, người lôi thôi có, sao đâu chứ! Ai biết bạn là ai. Anh mau bỏ ra nhanh đi!
Hai người cứ giằng co như vậy, khi thấy có người đang nhìn,Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu lên.
Lộ Hi Ngọc nhìn hai người, không hề che giấu sự coi thường, trào phúng trong mắt: “Ông chủ, cho tôi mỗi loại một phần.”
Hạ Diệu Diệu không ngờ Lộ Hi Ngọc cũng có ngày được phô bày sự trí thức như thế này, bộ đồ mà cô ấy mặc trên người không hề ăn nhập với hoàn cảnh của con phố ngoài trường học này, nhưng vẫn có thể hiểu được. Đã là con người thì phải ăn uống, ăn uống không phân biệt tầng lớp giai cấp, Hà Mộc An nhà cô cũng không ăn nhập nhưng cũng không khiến người ta cảm thấy quá khác lạ, phố đi bộ có thể chứa chấp một tinh anh như Hà Mộc An thì cũng có thể chứa chấp kẻ thần kinh như Lộ Hi Ngọc.
Hạ Diệu Diệu bỏ chân Hà Mộc An xuống, nhìn cô ta với ánh mắt ghét bỏ, cứ như nhìn cô ta thêm một lát cũng là có lỗi với đôi mắt của mình. Người gì thế không biết!
Chưa bàn đến gia thế của Lộ Hi Ngọc có tốt hay không, cô ta khéo lấy chồng, thích chơi trội, sau khi bước vào xã hội lại thích coi thường người khác, thích chà đạp lên những người đã từng coi thường cô ta, ví dụ người cùng một giuộc với kẻ không biết xấu hổ Khổng Đồng Đồng như Hạ Diệu Diệu và những người khác!
Lộ Hi Ngọc thấy Hạ Diệu Diệu vẫn còn có mặt mũi liếc nhìn mình, cảm thấy rất nực cười: “Đầu năm nay, những kẻ không biết xấu hổ cũng có thể ra ngoài ăn cơm!” Sao cô ta phải khách khí với bạn thân của kẻ có ý đồ với chồng mình, cô ta mắng mà không có chút áp lực nào, không hề thấy rằng như vậy sẽ ảnh hưởng đến sự giáo dục của mình, đối phương không cần mặt mũi, cô ta đương nhiên cũng không cần để lại mặt mũi cho đối phương.