Nụ cười của Hạ Tiểu Thược càng hiền hơn, không biết là may mắn hay là bất hạnh, cô ta lại giống bọn họ cùng họ Hạ, vì cái họ này mà khiến người ta nhớ đến họ vợ cũ thì không được hay cho lắm.
“Tiểu Thược, nào, chị đưa em đến phòng thay đồ. Chị gọi em là Tiểu Thược được không?”
Tiểu Thược vội vàng khiêm tốn chạy đến: “Được ạ, chị Diêu.”
...
Hạ Diệu Diệu cũng tự suy nghĩ, đặt mình vào vị trí Hà Mộc An, tự cho mình cao thượng không nên chỉ vì chuyện đó mà nghi ngờ này kia đi hỏi anh, như vậy quá mất giá. Huống hồ cô cảm thấy Hà Mộc An thích cô nên cô có quyền cao3ngạo.
Nghe nói khi dây dưa với người phụ nữ nào đó Hà Mộc An vẫn thể hiện cái dáng vẻ mắt cao hơn đầu không thèm quan tâm.
Nhưng thực tế, cô không độ lượng được như mình nghĩ. Lúc nghĩ thì cô cho rằng mình đã tu luyện thành tiên rồi, nhưng lúc trở về với hiện thực thì chỉ muốn gây sự với Hà Mộc An. Cô chỉ muốn mang việc đó ra châm chọc khiến anh căng thẳng nhằm thỏa mãn mình.
Hoặc chính xác hơn là khiến cô yên lòng.
Hạ Diệu Diệu đợi hai ngày, đợi đến mức buồn bực nóng nảy. Con người chính là kì lạ như vậy, vốn chỉ là một việc rất nhỏ, hỏi luôn thì có lẽ hôm đó đã2không sao rồi. Vậy mà cứ phải chọn “ngày lành tháng tốt” cuối cùng lại khiến bản thân tức giận đến uất nghẹn, chỉ đợi đối phương làm sai gì đó.
Nhưng Hạ Diệu Diệu phát hiện căn bản mình chẳng có cơ hội, đừng nói cái gì mà lúc sắp xếp quần áo phát hiện một sợi tóc hoặc mùi nước hoa gì đó, quần áo anh mặc lúc đi thế nào thì lúc về thế đó.
Đương nhiên là Hạ Diệu Diệu đang tức giận không nghĩ như vậy, cô cảm thấy chắc chắn anh đã thay một bộ giống hệt, anh từng có tiền lệ rồi. Cô cứ nghĩ như vậy, tưởng tượng nhiều quá khiến bản thân cũng gần như là chắc chắn Hà Mộc1An bề ngoài thì đạo mạo, bên trong thì tâm cơ thâm trầm trêu đùa mình.
Có thể tưởng tượng quá mức hoàn toàn là do cuộc sống quá nhàn hạ.
Nếu như ban đầu Hà Mộc An coi cô như “đồ thừa” vứt một bên, Hà Mộc An đưa phụ nữ về nhà, cô cũng sẽ không được quyền nói một câu.
“Alo, anh đang làm gì đó?” Hạ Diệu Diệu mặc áo sơ mi dài rộng rãi nhàn nhã dựa vào góc khuất không có ai của công ty gọi điện thoại.
“Đi làm.” Giọng nói của Hà Mộc An bình thường, anh cúi đầu nhìn lướt qua hạng mục hợp tác trong tay.
Phí lời! Hạ Diệu Diệu nhìn trần nhà, tay gõ lên lan can: “Không phải anh1nói hôm nay phải đi Dalat sao?”
Hà Mộc an ngẩng đầu nhìn thời gian sau đó tiếp tục xem tài liệu, ánh mắt cũng không thèm liếc về phía điện thoại: “Buổi chiều.”
Chiều à: “Phải ăn tối ở đó à?”
“Nghiệm thu một tiếng là được, hết giờ đi đón em.”
Hạ Diệu Diệu bĩu môi: “Anh không ăn cơm ở đó à, em tự về được. Anh có xã giao thì không cần quan tâm em, em một mình cũng được...” Xem em chu đáo vậy mà, anh có cảm động không? Không cần khách sáo.
“Không.” Ánh mắt nhìn tài liệu của Hà Mộc An trầm xuống, anh đang cân nhắc điều khoản. Anh không nghiên cứu cạm bẫy trong điều khoản, đó là việc luật sư phải1làm. Anh đang đọc cảm giác của bên đối tác, từ những điều khoản dập khuôn buồn tẻ này đọc tâm trạng của đối phương, đây là cách anh dùng để giết thời gian.
Anh tin là thứ có dập khuôn đến mức nào đi chăng nữa cũng có thể nhìn ra rất nhiều tin tức.
Điều khoản anh đang xem này ý vị sâu xa, chiếm một phần sáu tài liệu, trong sự khiêm tốn cũng không thiếu sự sắc bén, nhìn giống như không hề để lại đường lui cho mình,...
Cá cược như vậy...
“Em có việc gì không? Không có việc gì thì anh tắt máy nhé?” Bây giờ anh không thể nói chuyện với vợ, điều làm anh hứng thú bây giờ chính là quân bài khiến đối phương không tự tin nhưng đáng để liều một phen là gì? Chẳng may có thể thành công... Ai không quan tâm việc kiếm được nhiều hơn chứ.
Hạ Diệu Diệu không vui, có việc gì còn quan trọng hơn cả nói chuyện với vợ: “Em có việc gì đâu chứ, chuyện của anh quan trọng hơn, tắt máy đi.”
Tút...
Hạ Diệu Diệu cất điện thoại đi, lạnh mặt đi về phía văn phòng.
Hà Mộc An nhìn điện thoại, không thèm quan tâm, lúc có chuyện chính sự không thể nói chuyện lung tung cùng bà xã. Cô cũng chẳng nghĩ ra được vấn đề gì có tính xây dựng, cả ngày chỉ buồn phiền chuyện con cái.
...
Hạ Diệu Diệu giận rồi, nên tan làm trước không đợi anh đón.
Tác phong của Hà Mộc An chẳng có vấn đề gì, chỉ cần không có việc gì lớn đều đưa đón cô đi làm, có việc sẽ gọi điện cho cô trước.
Hôm nay Hà Mộc An không đón được người cần đón.
Phạm Tiếu cúi đầu cười, ân cần niềm nở tiễn người đi, không phải cái dáng vẻ vênh mặt hất cằm, ngược lại còn cố gắng nói lời hay giúp đồ đệ: “Là tôi không tốt, tôi không tốt, vậy mà lại quên mất... Tôi nghĩ sắp hết giờ làm rồi nên bảo cô ấy từ bên đó về luôn, ngài xem... cái này... gây sự...” Ngài đừng giận Tiểu Diệu nha!
“Ngài xem, lại khiến ngài mất công đi một chuyến.”
“Lần sau tôi mời ngài và Diệu Diệu cùng ăn cơm.” Phạm Tiếu dùng sức vẫy tay, dùng nụ cười ấm áp để tiễn ánh đèn xe cuối cùng của ngài Hà.
Phạm Tiếu áy náy, Diệu Diệu cái đồ hay đào hố cho người khác này, đừng có vì lời của mình mà cãi nhau với ngài Hà đấy. Sao lại về trước? Sao mình không biết gì cả? Cái đứa trẻ này, nhìn cái khuôn mặt lạnh lùng của ngài Hà đi, phải ngu ngốc đến mức nào mới tỏ thái độ với anh chứ?
Phạm Tiếu vội vàng gọi điện cho Hạ Diệu Diệu nhắc nhở cô ấy, chút nữa phải thành thật một chút, cô đã nói dối giúp cô ấy rồi.
...
Cửa mở rồi.
Hạ Diệu Diệu ngồi ở phòng khách, giả vờ tập trung xem tivi.
Cửa đóng lại, tiếng thay giày truyền đến, rất nhanh đã có một giọng nói lớn truyền đến phòng khách.