Hạ Tiểu Thược cúi đầu cắn chặt răng. Buổi tiệc đón người mới là vì cô ta, chị Cả nói như vậy hoàn toàn không để lại chút mặt mũi nào cho cô ta. Đây nào có phải là mắng mỏ em gái mà là đang mắng cô ta. Nếu như thật sự là mắng em gái thì sau khi về hai người từ từ nói. Nói trước mặt cô ta như thế, quả thật là không coi cô ta như bạn bè cùng đẳng cấp.
Đúng là Hạ Diệu Diệu không hề nể mặt mũi. Ấn tượng đầu tiên chính là người không tốt thì để lại mặt mũi gì chứ. Đối phương mưu mô thủ đoạn, cô đang mượn việc răn dạy Tiểu Ngư để cảnh cáo cô ta,3đừng có mà nảy sinh ý đồ gì đó, không có lợi đâu.
Đều là người lăn lộn vất vả trong cuộc sống này nên biết điều một chút. Không phải không thể chơi với người ta thì nghĩ người ta ngu ngốc, còn mình thì thông minh, vậy chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
Tự tôn của Hạ Tiểu Thược bị đả kích, trong lòng cô ta không vui. Cô ta làm sao? Cô ta bắt Hạ Tiểu Ngư phải làm tiệc chào đón à? Cô ta bắt phải chơi đến sáng à? Mặc dù ngày do cô ta chọn, ám hiệu tiếp tục tụ họp cũng là do cô ta đưa ra, nhưng quyền quyết định là của Hạ Tiểu Ngư. Việc này liên quan gì đến cô ta? Cô2ta xảy ra chuyện cũng có trách nhiệm của Hạ Vũ, vì sao không tìm nguyên nhân trên người mình?
Hạ Diệu Diệu cũng không phải người quá coi trọng việc ăn uống. Lại đang đợi bên có lỗi từ bệnh viện đến đây nên tùy ý ăn chút canh đậu phụ non, bánh chiên ở một sạp hàng gần cửa đồn công an, canh đậu phụ non lại còn không ngon.
Hạ Diệu Diệu và Hạ Tiểu Ngư ăn rất nghiêm túc, ngon hay không ngon chẳng qua cũng chỉ là một bữa cơm, chẳng có gì hay để mà đánh giá. Hạ Tiểu Ngư thích ăn ngon, bình thường nếu như Hạ Vũ bắt cô ăn một bữa như vậy thì cô sẽ mắng Hạ Vũ từ đầu tới chân.
Nhưng1đi cùng chị Cả thì cô chỉ cúi đầu yên lặng ăn, thành thật giống như học sinh gặp thầy cô giáo.
Hạ Tiểu Thược cũng chỉ có thể ăn, cô ta không có ý kiến gì với việc đồ ăn ở đây có ngon hay không. Một sạp hàng nhỏ có gì ngon chứ, nếu thật sự ngon thì sẽ không chỉ có vài vị khách như vậy.
Cô ta chỉ để tâm việc chị Cả nhà họ Hạ có thân phận như vậy mà lại đưa cô ta - một người lần đầu gặp mặt lại còn là bạn của em gái đến chỗ này ăn.
Hạ Tiểu Thược không phải kẻ ngốc, cô ta biết chị Cả nhà họ Hạ không thích cô ta. Vì không thích nên mới tùy1tiện.
Hạ Diệu Diệu chính là có ý đó, thấy thích thì sẽ cảm thấy cô ta xảy ra việc này rất đáng thương, hơn nữa lại là lỗi của em trai nhà mình nên ít nhất cũng sẽ tìm một tiệm ăn sáng hoàn cảnh tương đối ăn một bữa giàu dinh dưỡng.
Nhưng cảm giác của Hạ Diệu Diệu với Hạ Tiểu Thược bình thường, cảm thấy cô gái này tâm tư bất chính nên chẳng quan tâm có quan hệ tiếp không. Tốt nhất cô ta nên vì điều đó mà cảm thấy bị coi thường, cuối cùng anh đi đường anh tôi đi đường tôi với em gái cô. Nếu như không làm như vậy thì chứng tỏ cô gái này rất biết nhẫn nhịn.
Biết nhẫn nhịn thì1biết nhẫn nhịn, Hạ Diệu Diệu cũng không có ý nhắc nhở Hạ Tiểu Ngư. Cùng lắm thì là kết giao bạn bè không cẩn thận bị lừa chút gì đó, cho dù là tình cảm hay tiền tài thì Hạ Tiểu Ngư đều không thiếu. Cứ lừa thoải mái đi, có thể khiến Tiểu Ngư từ đó rút ra được bài học thì coi như đó là phần thưởng cho sự vất vả của đối phương.
Ăn xong bữa sáng, ba người yên lặng trở về đồn cảnh sát. Người bị hại băng bó giống như chiếc bánh trưng đang ngồi ở trong góc phòng đợi bọn họ trở về đối chiếu khẩu cung.
Tiểu Lý lại đứng bên cạnh, gật đầu với cô.
Hạ Diệu Diệu nhìn Tiểu Ngư: “Được rồi, không có việc gì nữa rồi, hai đứa sang đó nói xong là có thể về nhà. Sau này phải chú ý một chút, nếu còn xảy ra chuyện như vậy nữa thì chị thấy em cũng khỏi cần làm tổ trưởng nữa. Em tiếp tục làm nhân viên lễ tân đi, một mình gây sự, cả nhà vui vẻ, đừng liên lụy đến người khác.”
“Chị...”
Hạ Tiểu Thược cúi đầu không cam tâm. Nếu như có thể, đương nhiên cô ta muốn lọt vào mắt chị Cả nhà họ Hạ, được cô coi như em gái đồng bệnh tương liên. Sau đó cô dùng những thứ mình có để giúp đỡ cô ta. Cho dù không từ trên cao nhìn xuống thì cô ta cũng sẽ cảm ơn cô. Cô ta sẽ không làm quá quá đáng, chỉ chiếm chút ánh sáng của ngài Hà để tìm được công việc ổn định, khiến cuộc sống không còn khó khăn như hiện nay.
Kết quả cô lại chẳng có chút lòng tốt nào cả, lại còn ỷ thế hiếp người. Người phụ nữ chỉ có chút khí chất này, vì sao lại lấy cô? Quả thực là mất giá mà.
Nếu như sau này có cơ hội đuổi cô khỏi vị trí Hà phu nhân, cô ta nhất định sẽ không mềm lòng, cũng sẽ không thương hại, ai bảo cô mắt chó không nhìn được ngà voi.
“Chị còn có việc nên chị đi trước. Có việc gì em gọi điện thoại cho luật sư của em.”
“Vâng.” Hạ Tiểu Ngư cúi đầu đáp, cực kì ngoan ngoãn.
Hạ Diệu Diệu lạnh nhạt xoay người. Sau khi Hạ Tiểu Ngư không còn làm nũng, giày vò cô nữa thì cô cũng chẳng có cảm giác gì. Em gái mà, trưởng thành quan trọng hơn ra vẻ ngoan ngoãn.
...
Hạ Diệu Diệu ngồi lên xe nhìn thời gian. Thôi không đi công ty nữa, đến giờ hẹn với Cố Tích rồi.