5hưng Hạ Diệu Diệu không thèm tranh luận với anh về chuyện này, một năm rồi, cô cũng đã hiểu, cô có nói thì anh cũng chẳng thấy hề hấn gì, rồi muốn vứt gì cũng vẫn vứt thôi.
Hạ Diệu Diệu giữ chiếc bút lại, cầm lấy đồ mà Đồng Đồng vừa định thần lại đưa qua cho, cô rút một chiếc bút bi màu đen trong túi mình ra đưa cho anh rồi quay đầu lại hỏi Vương Phong Long: Lúc nãy có chuyện gì vậy? Thẩm Tuyết và Vương Niệm Tư có gì đó kỳ kỳ? Xảy ra chuyện gì rồi? Hà An xích mích với bọn họ à?”
Không phải cô không muốn hỏi Hà An mà Hà An nhất định sẽ nói với cô hai từ: “Không biết.”
Vương Phong Long thu về ánh mắt kỳ dị nhìn lớp trưởng Hạ, vội vàng nói: “Cái này...” Nói2thế nào đây, Vương Phong Long do dự nhiều lần rồi nói ngắn gọn: “Có lẽ... không tính đi.” Hà An vốn dĩ ít khi lên tiếng, chỉ cần người khác không để bụng thì thực ra anh rất dễ gân.
Đương nhiên tự động bỏ qua màn vứt bút máy cuối cùng là được, nhưng trong lòng anh đã thầm tặng cho bạn cùng phòng ngàn vạn like: Cậu nhỏ được đấy, đến thể diện của đại mỹ nhân còn không thèm cho, thật là nhìn ai cũng như nhau! Về nổi tiểu đệ nhất định sẽ bái sư học nghệ, tranh thủ mau chóng tu thành chính đạo! Hạ Diệu Diệu thở phào nhẹ nhõm, không phải là tốt rồi, Hà An trầm tính đôi khi rất dễ làm mất lòng người khác, nếu như không phải chuyện gì lớn thì cô có thể giúp anh giải thích8một hai: “Cảm ơn.”
Vương Long Phong ngơ ngẩn nhìn hai con người trước mặt, Hà An vẫn không nói gì, Hạ Diệu Diệu nói nhiều hơn một chút, lần nào cũng là cô đang nói, Hà An bị nhắc nhở nhiều rồi mới từ một tiếng, nhìn không khác gì lúc bình thường.
Nhưng lại cực kỳ khác! Tiết học vừa rồi Vương Long Phong chẳng làm gì khác ngồi việc quan sát hai người họ, cuối cùng mới đột nhiên hiểu ra chỗ nào khác.
Bình thường, Hà An sẽ chẳng để ai nói nhảm nhiều trước mặt anh, nhưng Hạ Diệu Diệu lại có thể quan trọng là cả tiết học anh đều không dám đeo chiếc tai nghe ngàn năm không rời của mình lên!
Vương Phong Long không nén nổi phải thốt lên, xem ra bình thường lớp trưởng Hạ không thể hiện gì chứ thủ đoạn có6thừa!
***
Chín giờ bốn mươi phút tối, Khổng Đồng Đồng mặc chiếc áo ngủ màu tím rộng rãi, đi đi lại lại trước giường Hạ Diệu Diệu vừa đi vừa lau tóc, tiện tay nghịch những thứ đồ linh tinh trong chiếc hộp bảo bối của cô, xem tối nay có thêm gì không. Ánh mắt cô ngẫu nhiên dừng lại trên bàn, miệng không quên trêu trọc: “Thật là tốt số, Hà An nhà cậu còn tặng cả bút máy cho cậu nữa à, anh ấy chắc lo cậu không đủ bút dùng, lại nhặt bút chì người khác vứt đi dùng lại thì thật mất mặt cho anh ấy.”
Hạ Diệu Diệu xõa tóc ra, vừa vuốt đuôi tóc vừa nói. “Tớ không chê anh ấy thi trượt là tốt lắm rồi. Không phải anh ấy tặng đầu, nói là bẩn rồi nhất định phải vứt đi mới chịu,3tớ tạm thời dùng hộ. Cậu còn không biết anh ấy à.” Có cơ hội, nhất định phải ra tay trừng trị thói xấu này, chứ về sau sống với nhau kiểu gì.
“Bẩn rồi? Bẩn ở đâu?” Khổng Đồng Đồng tò mò cầm lên xem.
Thẩm Tuyết nằm trên giường trên bất giác bỏ điện thoại xuống, gióng tại lên nghe ngóng.
Vương Niệm Tư ở giường bên cạnh bất giác chậm tay dọn dẹp đồ đạc lại.