Hạ Diệu Diệu cũng bối rối, lúc nãy không bảo giúp, hai giường ở ngay gần nhau tiện tay lấy cũng chẳng sao, bây giờ mà cô quay lại thì khác gì chân sai vặt, mặc dù cô không để bụng điều đó nhưng trong trường hợp không có “thù lao” này, thật là khó xử.
Hạ Diệu Diệu nắm lấy tay đẩy cửa nhà vệ sinh, muốn coi như không nghe thấy. Thẩm Tuyết vội vàng nói: “Trên bàn tớ có lọ Lancome chưa dùng đến, không hợp với da tớ lắm, nếu cậu cảm thấy dùng được thì lấy mà dùng.” Nói rồi kiêu ngạo nằm xuống, đợi Hạ Diệu Diệu lựa chọn. Có gì mà phải lựa chọn, Hạ Diệu Diệu tức thì quay trở lại, cười tít mắt, đưa mặt nạ lên cho Thẩm tiểu2thư, tiện tay lấy luôn chiến lợi phẩm của mình: “Lọ này đúng không?” Chuyện này nhất định phải để người trong cuộc xác nhận. Thẩm Tuyết nhìn điệu bộ của cô mà thấy bực mình, cô cũng xứng nói xấu Tư Tư sao: “Đúng lọ đấy.” Nói xong liền đưa mắt nhìn Vương Niệm Tư ở giường bên dưới, tỏ ý bảo cô xem cho kỹ, xem xem Hà An qua lại với loại con gái như thế nào, nồi nào vung ấy, Hà An cũng chẳng phải loại người tốt đẹp gì! Hạ Diệu Diệu chẳng cảm thấy sao cả, nói sớm thì cô đã sớm quay lại rồi, chẳng cần đắn đo do dự, xem ra Thẩm Tuyết càng ngày càng biết điều. Khổng Đồng Đồng trợn mắt nhìn Hạ Diệu Diệu, nhưng không còn8khó chịu như trước nữa, dù sao cũng tặng một lọ Lancome mà! Bọn họ không hy sinh thể diện của mình được như Hạ Diệu Diệu, nhưng cũng không phủ nhận họ cũng thích.
Hạ Diệu Diệu cười tít mắt. Khi Hạ Diệu Diệu lại đi ngang qua, Chu Tử Ngọc không kìm được véo má cô nhưng người ta là giao dịch qua lại, không có chuyện mua chuộc lấy lòng. Lọ Lancome đó ít cũng phải trăm tệ, Hạ Diệu Diệu không hề lỗ: “Mau đi tắm đi, tới đang đợi đây này.”
***
Cánh cửa dài trăm mét từ từ mở ra, một chiếc xe màu đen chạy vào, cửa từ từ đóng lại, tường thành cao tít tắp ngăn cách giữa hai thế giới trong ngoài.
Từ dưới chân núi nhìn lên, ngọn núi được bao bọc6bởi những những tầng cây xanh rậm rạp, ngẫu nhiên nhô lên một chóp nhọn của một ngôi nhà nằm ẩn mình giữa rừng cây. Hà Mộc An khoác một bộ comple đen, sắc mặt nghiêm nghị, ngồi trong xe lật xem báo cáo giai đoạn gần đây: “Khu đất ngập bến sông Kính Công đã không động đến năm chục năm nay rồi, bảo Tôn Thượng tìm chỗ khác, bỏ ngay ý định dùng khu đất đó.” “Từ nay về sau, bộ phận đầu tư mạo hiểm không được tham gia vào các quyết sách của tập đoàn Hòa Sự dưới bất cứ hình thức nào.”
Thư ký Thi nghe vậy nhìn Hà Mộc An một cách vô cùng khó xử.
Hà Mộc An chẳng thèm nhìn anh ta lấy một lần: “Không duyệt đề xuất của đá quý3Thiên Thành.” Rồi lại tiếp tục lật xem những văn bản cần anh quyết định.
Thư ký Thi mở miệng rồi lại ngậm ngay lại, đá quý Thiên Thành là chuyện nhỏ, tổng giám đốc Triệu chắc cũng không muốn duyệt, những tập đoàn Hòa Sự làm sao có thể không lo? Đó là công ty của ba Hà Mộc An, là gia sản truyền đời của nhà họ Hà, nếu cứ để thể này Hà lão tiên sinh làm ra chuyện gì rắc rối thì nhất định Hà lão tiên sinh sẽ tìm Bộ phận đầu tư mạo hiểm và bộ phận thư ký hỏi cho ra nhẽ: “Ngài...”, không thể châm chước lại sao?
Hà Mộc An lạnh lùng nói: “Các anh là nhân viên tập đoàn Hòa Mục hay là tập đoàn Hòa Sự, hay là... có5người muốn nhảy việc.”
Thư ký Thi lập tức cúi gằm mặt xuống, không nói thêm gì nữa. Càng đừng nghĩ đến việc nghe ngóng tin tức về “cô bạn gái nhỏ” hôm ấy của Hà Mộc An.... Quác!... Đột nhiên có vài tiếng chim ưng kêu vút cắt ngang bầu trời tĩnh mịch, từ dưới rừng tùng nhìn lên chỉ nghe thấy tiếng kêu vang vọng sắc nhọn, xé rách bầu trời!
Hà Mộc An cau mày, lạnh lùng nói: “Lão gia đang ở bên đó.” Thư ký Thi rất muốn đâm đầu chết cho rồi, làm sao anh ta lại quên không thông báo cho lão gia biết hôm nay Hà thiếu gia đột nhiên quay về. “Lão... Lão...” “Khởi động chế độ phòng ngự trên không.”
“Vâng, thưa thiếu gia.” Tài xế ấn nút.
Trang trại Hà Quang lắp đặt hệ thống lửa đạn phòng ngự trên cao nhắm ngay mười sáu con chim ưng bay lượn trên trời!
Thư ký Thi sợ đến vỡ mật! Hà thiếu gia đừng làm thế! “Lão gia nói chỉ một ván thôi! Chỉ một ván! Ngài đừng kích động thế... Tôi gọi điện cho thư ký của lão gia ngay đây!” “Cho bọn họ 10 phút.” Hà Mộc An vẫn không ngẩng đầu lên, giọng lạnh lùng nói. “Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài!”
Thư ký Thi vội vàng rút điện thoại ra gọi. Điều khiển Hà thiếu gia phản cảm nhất là ông lão mời đám bạn xấu chơi cá cược trong chỗ của thiếu gia. Nhưng núi Hà Quang là một nơi cực kỳ phù hợp cho việc cá độ, làm sao lão gia bỏ qua được, bình thường ông vẫn hay chọn lúc Hà tiên sinh không ở đây đưa người tới làm vài ván.
Không ngờ rằng lần này thiếu gia đột nhiên quay lại, vấp phải nòng súng! Lúc Hà lão gia nhận điện thoại thì trợn trừng mắt giận dữ, giọng gào còn to hơn âm thanh của lũ thú cưng trên trời kia: “Ông nội nó chứ! Hôm nay mới thứ năm! Mộc An quay về làm gì?!” Thể không phải ông nội của Hà thiếu gia chính là ngài sao: “Thưa ngài, thuộc hạ cũng không rõ, nhưng hệ thống cảnh báo trên không đã kêu suốt ba phút.” Mười phút sau hệ thống phòng ngự sẽ bắn hết những chú chim ưng trên đầu ngài. Hà lão gia lẩm bẩm nguyền rủa, rồi vội vàng hô hào bè bạn: “Đừng thả nữa, mau gọi chim ưng về, cháu nội tôi về rồi.”
“Cái gì, cái đồ già khú chưa chết kia! Tôi đã bảo lúc nãy có tiếng gì không bình thường, ông cứ nói là bảo vệ diễn tập! Tiểu Ái của lão mà không bay về kịp trong thời gian ngắn ngủi thì lão đây không tha cho ông đâu! Mau! Mau! Thổi còi!”
“Lục gia! Khi nãy Tần Thiên đi săn thỏ hoang đúng dịp ở con đường mà Hà thiếu gia đi qua, đến giờ vẫn chưa thấy Tần Thiên đáp lại tín hiệu gọi về tổ” “Ôi! Bảo bối yêu quý của tôi!” Lục lão gia không màng đến thân phận cao quý của mình và cách ăn mặc như nhà giàu mới nổi, quyết xông đến liều mình với Hà lão gia!
Tần Thiên của lão! Con vật bé nhỏ được cứu thoát trong gang tấc khỏi miệng của một con báo trên thảo nguyên châu Phi, lão ta nuôi từng chút từng chút đến bây giờ, lần đầu tiên đem ra ngoài tham gia đánh cược vậy mà ra nông nỗi này: “Hà Diệt, tôi liều mạng với ông.” “Làm gì đấy! Làm gì đấy!” Hà lão gia thét lớn: “Liều cái gì mà liều! Mau gọi mấy con thú dữ và chim ưng của nhà ông về đi, không thì chết hết, đến lúc đấy thì ngồi mà khóc!” Cũng đúng: “Nhanh lên! Nhanh!” Tiểu Tần Thiên của lão, sao lại rơi vào tay của ác quỷ nhà họ Hà, kết cục quá thảm, ba còn chẳng được lượm xác cho con, có điều chết trong tay của tên thợ săn hàng đầu cũng đáng. Hà lão gia phiền lòng nhất, vốn dĩ ông thấy cháu mình không ở nhà mới kéo mấy ông bạn già đến cược vài ván. Luật chơi rất đơn giản, thả thỏ hoang vào trong rừng, thả chim ưng đi bắt thỏ, chim ưng nhà ai bắt được thỏ trước là thắng. Cược bao nhiêu tiền không quan trọng, quan trọng là không khí hoang dã nguyên sơ ở đây. Hai ngày trước ông đem người đến cũng chẳng gặp phải chuyện gì.
Giờ thì đẹp rồi, cháu nội tự nhiên quay về khiến ông tổn thất nặng nề, ông còn có bốn con chim ưng càng đang bay trên trời! Nếu bị bắn hết thì trong vòng ba năm nữa ông đừng có mơ mà nuôi được “quán quân”!