Hạ Diệu Diệu ngồi trên chiếc ghế ở phòng ngủ tầng hai nhìn dòng người tiến vào căn biệt thự sau sự rời đi của cô.
Hạ Diệu Diệu đón lấy nước ép mà Khả Chân đưa tới, đắp tấm chăn mỏng lên người thở dài: “Em đi trông em bé đi, ở đây có Tiểu Tra là được.”
“Em sợ Tiểu Tra không thể chăm sóc tốt cho phu nhân được.”
“Cuối cùng thì sau này em vẫn phải rời đi, hãy để cho Tiểu Tra làm quen, đi đi.”
Sau rất nhiều vòng, Khả Chân là người được chọn để chăm sóc cho Hà Bất, vậy nên cô muốn giữ cho riêng mình, những người chăm sóc cô chỉ cần có chân có tay có thể làm việc là được, không cần3phải có một bồ kiến thức. Nghĩ đến đãi ngộ dành cho mình, cô chỉ biết thở dài.
Chả trách cả nhà cô ấy đều ở hết cả đây, Hạ Diệu Diệu kéo chăn mỏng lên chút nữa rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ở bên ngoài vẫn còn rất náo nhiệt, ca sĩ đẳng cấp thiên vương đang hát một khúc trữ tình, người hầu đi lại để phục vụ khách khứa.
Hạ Vũ và Phó Khánh Nhi ở khu chọn đồ ăn thưởng thức món ăn ngon.
Hai người gặp nhau một cách rất ngẫu nhiên, Phó Khánh Nhi không muốn đi lung tung với Hoàng Vĩ Nghiệp, Hạ Vũ cùng với người bên nhà mẹ Hạ Diệu Diệu đều trốn đi đâu hết, hai người không hẹn mà gặp kéo nhau ra2góc này để tránh sự ồn ào.
Phó Khánh Nhi thấy Hạ Vũ vừa ăn hết hai miếng bánh kem, giờ lại muốn ăn thêm miếng thứ ba thì cười: “Dễ no lắm, cậu đừng ăn nữa, cẩn thận lúc nữa anh rể cậu lại gọi đi chắn rượu.”
Hạ Vũ chọn một miếng gạch cua: “Không ai dám chuốc say anh ấy đâu.”
“Cũng phải, thử miếng cá này đi, mùi vị không tồi đâu.” Cô tiện tay gắp luôn cho cậu.
“Cảm ơn, sao chị không đến cùng bạn trai, cái khác em không dám nói chứ tay nghề của sư phụ Tra thì em có thể khẳng định là có một không hai, ở bên ngoài không thể tìm thấy đâu.”
“Vốn dĩ tôi cũng chẳng muốn đến nên cũng không mời1anh ấy, ai ngờ lại bị Hoàng tổng lôi tới đây, giờ tôi đang buồn ngủ lắm, món phô mai này cũng được này, là tay nghề của Hoàng Đình, thử một miếng đi.” Cô lại gắp thêm cho cậu một miếng.
Khẩu vị của Hạ Vũ rất tốt, đồ ăn trong đĩa được cậu ăn hết sạch: “Hoàng Tổng ngày càng biết giày vò người khác, ngài Hà đã nói là có thời gian thì tới không có thì thôi, thế mà lần nào ông ấy cũng phải kiểu cách hình thức như vậy, cứ như nếu mình không đến thì không có tinh thần tập thể, ngài Hà đâu có quan tâm đến hình thức.”
Phó Khánh Nhi lại gắp thêm cho cậu một góc bánh óc chó: “Cũng không1phải chỉ có mỗi Hoa Hàng chúng ta là như vậy, các công ty tập đoàn khác cũng thế cả, ngài ấy nói thế nhưng mà những người dưới đâu dám làm thế thật, trừ khi họ không muốn bon chen nữa, từ trước đến nay đều đã thành thói quen rồi, lấy tôi ít nước sốt.”
Hạ Vũ với tay lấy nước sốt để ở chỗ cao đổ cho cô ấy một ít, hai người cùng nhau dạo quanh khu ăn uống: “Cậu có thể nếm ra món nào là do đầu bếp Tra làm không?” Hôm nay có ít nhất năm đầu bếp chính và hơn một trăm đầu bếp phụ, để nếm đúng món ăn do đầu bếp Tra làm không phải là dễ.
Hạ Vũ nghe thế thì1gọi người làm đứng xếp món ăn lại hỏi: “Món nào là món do đầu bếp chính làm.”
Người làm nghe cậu hỏi thì rất nhiệt tình giới thiệu những món do đích thân bếp trưởng nấu.
Phó Khánh Nhi cười nhìn cậu cảm ơn rồi để người làm lui xuống.
“Chị cười gì vậy?”
“Cười thân phận cậu nhỏ của cậu thật hữu dụng, không sai một món nào, cậu không biết đấy chứ Hoàng tổng cũng từng hỏi, nhưng tôi thấy cứ mười món thì có đến bảy tám món là sai, tình cảnh lúc đó phải nói là vô cùng lúng túng.”
“Còn có chuyện như vậy nữa?” Hạ Vũ kinh ngạc không thôi.
Phó Khánh Nhi tỏ ý cậu gặp ít nên mới thấy lạ: “Người của nhà họ Hà không có ai là hạng vớ vẩn cả, mấy sếp lớn của chúng ta đều đã từng chịu không ít thiệt thòi với đám người này, có điều thấy cậu được coi trọng như vậy chắc hẳn thủ đoạn của chị gái cậu phải rất cao siêu.” Nói xong cô còn cười gian với cậu, tất nhiên nụ cười này không hề có ác ý gì.
Hạ Vũ có muốn giả ngu thì vẫn nghe hiểu ý của Phó Khánh Nhi là gì: “Đâu có, con người anh rể rất tốt...”
“Lời này của cậu nói ra liệu có mấy người tin, cậu có tin không?”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên có người hét lớn: “Chị Khánh Nhi!”
Phó Khánh Nhi ngẩng đầu lên, nụ cười đang nở trên môi lại càng thêm tươi tắn: “Trùng hợp quá, Lăng Linh.”
Lăng Linh nghe cô nói vậy hình như bị dọa sợ, có chút tránh né.
Phó Khánh Nhi cạn lời, diễn chả có tâm gì cả, người ta muốn phối hợp cũng phải kéo thấp IQ xuống theo, vừa nãy người hét lên là cô ta, giờ người giả vờ xấu hổ không dám gặp người khác cũng là cô ta, có cần thiết phải vậy không. Hôm nay là bữa tiệc lớn của Tập đoàn Hòa Mộc, không có thiệp mời hay chỉ là người đi ngang qua cũng có thể đi vào, cô ta bày ra dáng vẻ này là muốn cô hỏi một câu tại sao lại ở đây, đi cùng với ai đây mà.
Phó Khánh Nhi đang nghĩ xem có nên phối hợp với đứa trẻ con cứ coi người khác như kẻ ngốc là cô ta diễn đến cùng không, thì nghe thấy không xa có một âm thanh quen thuộc cất lên.
“Sao vậy Lăng Linh?”
Phó Khánh Nhi nhìn sang, quả nhiên là Khưu Nguyên, công ty của Khưu Nguyên không thuộc Tập đoàn Hòa Mộc nhưng cũng được mời đến, nên việc anh xuất hiện ở đây không có gì kỳ lạ cả, điều kỳ lạ ở đây là tại sao một thực tập sinh đã kết thúc kỳ thực tập từ rất lâu như cô ta lại theo đến đây.
Phó Khánh Nhi quan sát màn kịch đang diễn ra trước mặt, dùng gót chân để nghĩ cũng có thể biết được ý định của đại tiểu thư này là gì.