Hạ Diệu Diệu tiện tay vứt chiếc áo lên mắc treo tự chế của Trương Tấn Xảo, vặn vòi nước: “Không làm gì cả, chuẩn bị tắm, anh làm gì đấy?” Ai dà, một tay không dễ cởi khuy áo lót. Hà Mộc An nghe thấy tiếng nước chảy, nghĩ đến hình ảnh của cô hiện giờ, đôi mắt nguy hiểm nheo lại, rồi cậu bỗng nhiên bỏ tập công văn trên tay xuống, đi ra phía cửa sổ: “Đọc sách.” Cuối cùng cũng cởi ra được: “Hehe, hôm nay mặt trăng không lên à, anh mà cũng đọc sách” Hình như ngày nào Hà An cũng đang đọc sách, nhưng nước đổ lá khoai.
“Sao vậy? Giọng em sao vậy?”
“Một tay không cởi nổi áo, thôi không nói chuyện với anh nữa, đủ nước rồi, bye bye” Nói xong cô liền tắt2điện thoại. Hà Mộc An sững sờ nghe tiếng điện thoại tút tút, nhìn đi nhìn lại màn hình điện thoại, không dám tin vào mắt mình, rồi buộc phải thừa nhận anh bị người ta cúp máy, trong lúc anh đang định lên tiếng.
Dì Cao nhanh chóng thu xếp xong đồ đạc, vội vàng đưa người rời đi: Chết rồi, tối muộn thế này thiếu gia nói năng dịu dàng như vậy với một người! Hạ Mộc An quay lại giường, ánh mắt nhìn chằm chằm về một nơi nào đó hồi lâu, một lúc sau anh bỏ tập tài liệu vào chiếc tủ đầu giường, rồi lấy quyển sổ vẽ dưới gối lên, rút chiếc bút chì kẹp giữa quyển sổ ra, bắt đầu vẽ...
Nếu như Hạ Diệu Diệu nhìn thấy cảnh này cô nhất định sẽ rất ngạc nhiên,8bởi lẽ hơn nửa sổ trang sức trong quyển sổ đều có bản thật trong tay cô, nhưng đối với quyển sổ vẽ này mà nói thì những thứ cô có chỉ là số ít.
Từ chiếc kẹp tóc đầu tiên mà cô có được là quyển sổ vẽ này bắt đầu trải đầy những thứ đồ trang sức con gái, có hình hoa mẫu đơn bằng đá quý xanh ngọc bích tạo hình phức tạp, có chiếc cặp các mảnh mai tinh tế giản đơn, lại có công nghệ dát sợi vàng tỉ mỉ, có cả chiếc buộc tóc len hiện đại thời thượng. Có thứ có thể gia công nhanh chóng trong xưởng đồ trang sức đá quý hiện đại, có thứ lại cần những nhà điêu khắc giàu kinh nghiệm và những người thợ lành nghề hợp tác thời gian6dài mới tạo nên được.
Nhưng bây giờ, thứ mà Hà An vẽ không phải bất cứ thứ gì trong số đó mà là một chiếc vòng tay, đường nét đơn giản, vẽ một lèo không ngơi nghỉ, cứ như đã hiện lên trong đầu vô số lần rồi, chỉ còn đợi nó tỏa sáng trên mặt giấy mà thôi.
Nửa tiếng sau, Hà An nhìn bản vẽ hồi lâu rồi bỗng nhiên ngồi dậy, nhấc điện thoại trên đầu giường. “Bảo Triệu Thiên Thành đem tất cả các bản vẽ trong kho nguyên liệu đá vụn đến đây.”
“Vâng, thưa cậu.”
***
“Tối qua thiếu gia này đến mấy giờ?”
“Không rõ, nghe nói lúc giám đốc Triệu rời đi, trời đã sắp sáng rồi.” “Thôi đừng nói nữa, thiếu gia xuống rồi.” “Thưa cậu, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi.” Tất cả mọi tiếng động3bỗng im bặt, những người giúp việc khác đều rời đi. Hà An từ trên lầu bước xuống, vẫn mặc bộ đồ đơn giản từ hôm qua. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra đó là hai bộ nhìn giống nhau còn chất liệu và kiểu dáng đều đã thay đổi, chỉ một chiếc cúc áo thôi cũng đã đủ để mua tất cả đống đồ mà anh đem về hôm qua. Chẳng còn cách nào khác, trong mắt nữ thiết kế xinh đẹp cao nhã nổi tiếng thế giới phụ trách trang phục cho anh thì những thứ đồ mà anh mặc về tối qua chẳng khác nào tát vào bộ mặt vẻ vang nửa đời của cô ta.
Quần áo của thiếu gia còn chưa cắt hết chỉ thừa sao?
Kiểu dáng là thứ để trưng bày sao? Đồ sản xuất5hàng loạt cũng không thể qua loa quýt luýt như vậy chứ? Lại còn dám mặc trên người thiếu gia! Tưởng cô bị mù chắc! Thật tình là...! Nhưng đối với một đại quản gia đạt tiêu chuẩn thì biểu tình của dì Cao không thay đổi, có điều chức trách của dì là đổi đồ không hợp đi.
Hà Mộc An đang suy tư công chuyện, ăn qua loa vài miếng. Khi anh đang chuẩn bị đứng lên quay lại trường học thì bỗng ánh mắt anh dừng lại ở đĩa hoa quả trên bàn, rồi quỷ thần sai khiến gì khiến anh dừng lại, nghĩ ngợi một lát rồi bỏ tám trái táo trên đĩa vào túi, lên xe.
Dì Mục, người phụ trách tất cả đồ ăn thức uống của Hà Mộc An, tức tổng quản ngự thiện phòng đi ra nhìn đĩa hoa quả trống trơn trên bàn, giật mình như nhìn thấy ma, sững sờ hồi lâu rồi vội vàng gọi với Tiểu Lý lúc ấy đang thu dọn bàn ăn lại: “Táo đâu rồi?”
“Thiếu gia đem đi rồi.” Cái gì: “Ổi! Mau đi gọi lão Tiền ở nhà kho lại đây!”
Lão Tiền đến rất nhanh, hơn bốn mươi tuổi đầu, dáng vẻ sáng láng, ăn mặc sang trọng cùng một đẳng cấp với những thứ đồ trên người dì Cao: “Sao vậy, gọi gì mà gấp thế, thiếu gì à? Đưa đơn qua là được rồi, còn phải gọi đích thân tôi, hay là có đồng ý đi với tôi...”
“Đừng luyên thuyên nữa, táo chuẩn bị cho bữa sáng hôm nay có còn không?”
“Còn, hai thùng.”
“Thiếu gia thích ăn, hai ngày nay sắp xếp đưa một ít cho thiếu gia.”
“Thật sao?” Loại rau quả trong kho toàn mấy hãng cũ quen thuộc suốt mấy chục năm không thay đổi, sao tự nhiên thiếu gia lại có hứng với một loại hoa quả duy nhất! Lẽ nào năm ngoái ánh sáng mặt trời chói chang hơn bao giờ hết? Táo sinh trưởng tốt hơn hẳn những năm khác? Dì Mục chỉ tay vào đĩa: “Cả tám quả táo đều không còn.” Không phải thích ăn táo thì là gì.
+
Hạ Diệu Diệu nhảy chân sáo xuống cầu thang, tóc tết thành một bím nhỏ tinh nghịch trên đầu, quần áo vẫn còn xộc xệch. Bây giờ mới sáu giờ sáng, cho dù khá chăm chỉ những Hạ Diệu Diệu cũng chỉ vừa thức dậy, còn chưa kịp đánh răng rửa mặt: “Hà An, anh thật tốt, còn đem bữa sáng cho em” Thơm một cái nào.
Hai vành tai Hà An đỏ ửng, giả vờ không để ý đẩy cô ra, lấy mấy trái táo được bọc sẵn trong gió xe đưa cho cô. “Anh đổi xe rồi à! Wow! Còn có cả táo.” Ánh mắt Hạ Diệu Diệu lập tức bị thu hút bởi những trái táo xem ra rất to, rất ngọt, rất ngon: “Cảm ơn anh, anh mua à?” Ôi xót ruột quá, táo trái mùa chắc đắt lắm, cô bắt đầu đấu tranh tư tưởng, ruột gan như đang cãi lộn trong bụng.
“Lấy ở nhà đi.”
Nghe thể lục phủ ngũ tạng lập tức im bặt: “Cảm ơn” Hạ Diệu Diệu cắn miếng bánh bao trong túi: “Cái này không phải ở nhà ăn trường mình?” “Mua trên đường.”
“...” Hạ Diệu Diệu xót ruột gặm bữa sáng “xa xỉ”, thưởng thức thật chậm, thật chậm. Sau khi dần dần bình tĩnh lại, cô rón rén hỏi: “Mẹ anh có hỏi chiếc xe kia đâu không.”
“Không...”
“Sao có thể không hỏi?!”
“Bọn họ bận lắm, mẹ anh đi công tác không ở nhà.” Đi công tác? Hạ Diệu Diệu nghiền ngẫm cái từ hết sức cao sang ấy một cách xuýt xoa kính nể.