Cô gái bối rối, không cam lòng né tránh ánh n3hìn chòng chọc vào mình nhưng cũng biết mình2 không thể đắc tội đối phương được! Anh Điền0 cũng phải cúi đầu trước cô gái này thì cô t0a cũng không điên mà chạy lên tìm cái chết. 3Cô ta vẫn biết suy nghĩ.
Cô gái siết tay thật chặt một lát rồi buông ra, địa vị thấp hơn người ta thì chỉ có thể biết co biết duỗi! Cô ta làm được mà! Hơn nữa nhìn dáng vẻ của Hình Tiểu Hàng thì có thể hiểu mọi chuyện, cô ta không việc gì phải vứt bỏ bản thân vì một vì một cuộc tình không thể níu kéo.
Cô gái khẽ cắn răng đi ra, trong nháy mắt đã hạ thấp mình, ánh mắt nhún nhường: “Rất xin lỗi cô Hạ, vừa rồi tôi chỉ vô tình đẩy cô, mong cô bỏ qua sự ngu xuẩn của tôi.”
Hình Tiểu Hành lập tức ngước mặt lên nhìn cô ta như gặp quỷ: “Cô vừa nói gì? M* kiếp, cô dám đẩy Tiểu Ngư?”
Hạ Tiểu Ngư thấy vậy thì vỗ về Hình Tiểu Hành đang muốn nổi giận, “rộng lượng” nhìn đối phương: “Không sao, cũng không phải chuyện lớn gì, lần này cứ bỏ qua đi.”
“Cảm ơn, cảm ơn, vừa rồi tôi nhầm, tôi không quen cậu Hình, tôi còn có việc nên đi trước nhé!” Cô gái cúi đầu rồi vội vàng rời đi.
Hình Tiểu Hàng thấy vậy còn không buông tha: “Sao em có thể tha thứ cho cô ta như vậy được! Độc nhất là lòng dạ đàn bà, làm sao chúng ta biết vừa rồi cô ta có ý nghĩ xấu xa gì!”
Hạ Tiểu Ngư nghe vậy, mỉm cười nhìn dáng vẻ chê bai cô gái khác của anh ta, hờn dỗi hỏi: “Hai người không có quan hệ gì thật chứ?”
Hình Tiểu Hàng thấy vậy vội vàng thề thể hiện lòng trung thành: “Không có, chắc chắn không có, sao anh có thể có quan hệ gì với cô ta được, mọi chuyện là do người bên cạnh nói bậy thôi, em không tin cứ hỏi họ. Mọi người nói xem có phải vậy không? Phải không?”
“Vâng, là cô gái kia cứ quấn lấy cậu Hình.”
“Cô Hạ, cậu Hình của chúng ta là người rất tốt, cậu ấy thật sự chỉ thích cô, đều là những cô gái khác quấn lấy cậu ấy thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy, cậu Hình thường nói ràng tính tình cô rất tốt và dịu dàng, hôm nay được gặp mặt mới thấy cô Hạ là một cô gái khác hẳn những cô gái khác, những cô gái bình thường làm sao có được sự độ lượng như thế này.”
“Đúng, đúng, cô Hạ là người tốt nhất, cậu Hình thật may mắn, thật có phúc...”
Những người bên cạnh đều than thở suýt nữa khen Hạ Tiểu Ngư thành Vương mẫu nương nương.
Hạ Tiểu Ngư bị khen đến mức hơi ngượng ngùng, liếc nhìn cậu Hình tỏ vẻ giận dỗi: “Đều tại anh đấy...”
Hình Tiểu Hành cười xòa: “Trách anh, trách anh... Anh thật đáng trách...” Không nhắc đến chuyện muốn chia tay lúc nãy nữa, chắc chắn người vừa muốn dùng một chân đạp Ha Tiểu Ngư không phải là anh ta, anh ta không hề ham thân phận của Hạ Tiểu Ngư mà chỉ sợ nói chia tay rồi sẽ chết không có chỗ chôn.
Ai mà biết được có khi nào Hạ Tiểu Ngư tức giận nên để cho Điền Mao sai người giết anh ta thì sao, anh ta bị điên mới dám chia tay với Hạ Tiểu Ngư.
Hạ Tiểu Ngư nở nụ cười xấu hổ, trong mắt, trong lòng đều là sự hài lòng vì tình yêu, hừ, cô ta mà xứng cướp đoạt Tiểu Hàng với cô à!
...
“… Ngài Hà, phu nhân và cậu chủ về nước trên chuyến bay lúc bốn giờ chiều...” Người báo cáo dùng giọng bình bình để thông báo tin tức này, đến lúc báo cáo xong những tin tức ngài Hà cần biết, không nghe thấy dặn dò gì thêm thì im lặng ra ngoài.
Hà Mộc An sắp xếp tin tức, anh không cần phải nói gì, còn lâu mới đến bốn giờ chiều, hơn nữa anh cũng không bắt buộc phải đến đón cô. Nếu rảnh thì tất nhiên sẽ suy nghĩ việc đó còn không thì cô cứ tự về nhà, hơn nữa trước khi cô lên máy bay thì hai người đã liên lạc và cô bảo không cần đón.
Hà Mộc An thật sự chưa từng nghĩ rằng nhất định phải đón hoặc trực tiếp đến đón cô, càng không có cảm giác xa cách một ngày như cách ba thu nên nhất định phải bay sang làm bạn với cô khi cô đi công tác.
Không hề có chuyện đó, mấy ngày nay anh sống rất tốt, lúc rảnh thì đón con gái tan học không thì có tài xế đưa đón, thỉnh thoảng gọi điện cũng không suy nghĩ hay lo lắng gì, ít nhất không bằng dáng vẻ “yêu vợ điên cuồng” của thư ký.
Hà Mộc An cảm thấy ban thư ký có vấn đề về đầu óc nên mới đưa ra biệt danh này, thật vô nghĩa khi phụ nữ dùng sự yêu chiều của đàn ông để suy xét về cuộc hôn nhân, đàn ông lại nghĩ về việc phụ nữ đã luôn bên cạnh và trả giá bao nhiêu.
...
Buổi chiều lúc ba giờ năm mươi phút, trong khi bận rộn thì Hà Mộc An vẫn tốn thời gian ngồi khiêm tốn ở phòng chờ sân bay, không dẫn theo thư ký cũng không đến phòng VIP, thậm chí không liên lạc với ai, chỉ sắp xếp xong công việc rồi đến đây với người lái xe.
Bởi vì không có thư ký Trần đi theo nên anh phải phí thêm hai mươi phút.
Hà Mộc An đeo kính râm, khuôn mặt lạnh lùng, khó chịu ngồi một mình trong phòng chờ đông người qua lại!
“Anh là người nổi tiếng à?” Một giọng nữ tò mò đang cố gắng hỏi nhỏ người đàn ông đeo kính râm để mọi người khỏi chú ý.
Hà Mộc An đứng dậy đi qua vài vị trí rồi tìm một nơi có thể che giấu hết thân hình cao gầy của mình để ngồi.
Cô gái thấy vậy thì cảm thấy khó chịu, anh là ai chứ? Chỉ hỏi một câu thì có lỗi gì? Cho dù là ngôi sao cũng không nổi tiếng được. Cô gái rất tức giận đeo kính râm lên.
Hà Mộc An chỉ ngồi im tại chỗ nhưng vẫn thu hút rất nhiều ống kính chụp trộm, có người lạ chỉ lưu lại ảnh vì cảm thấy người đàn ông này hấp dẫn. Những người thích cái đẹp thì suy nghĩ thà chụp nhiều chứ ngu sao không chụp, trong lòng cô gái thì nghĩ rằng mình không biết người này nên có lẽ anh ta mới gia nhập giới giải trí, người đẹp trai như vậy chắc chắn sẽ nổi tiếng, biết đâu cô là người chụp được những bức ảnh đầu tiên.