Hà Mộc An không phải là người d3ễ nói chuyện. Anh nhìn con tra2i đang nằm trong nôi mút ngón 0tay mà sắc mặt vẫn không hề dị0u đi.
Anh đang rất tức3 giận và không hề có dấu hiệu giảm bớt, trái lại càng lúc càng không thoải mái. Lúc này mà Diệu Diệu còn dám đôi co thì anh chỉ muốn tính toán rõ ràng hết tất cả với cô, xem cô còn muốn tiếp tục nói chuyện nữa không!
Hạ Diệu Diệu rất thức thời đi ép nước hoa quả và cầm một cốc lớn đưa cho Hà Mộc An.
Anh đặt cốc nước trái cây ở trên bàn trà và nhìn con trai mà không định uống.
Hạ Diệu Diệu biết anh đang tức giận nên nhìn Hà Mộc An một lúc, cuối cùng vẫn không có can đảm chống lại, xoay người đi vào trong phòng bếp và tiếp tục ép nước hoa quả.
Hà Mộc An lắc nhẹ cái nôi và nhìn chằm chằm vào con trai. Anh cứ ngồi như vậy với vẻ mặt lạnh lùng.
Hà Bất nhìn mà không hiểu chỉ y y a a nhìn ra bên ngoài rồi lại y y a a mút ngón tay, thỉnh thoảng giơ cái chân nhỏ múp míp lên tự chơi vui vẻ, gương mặt luôn tươi cười.
Tâm trạng Hà Mộc An không tốt, lúc đầu không quá tệ nhưng sau khi thật sự ngồi rảnh rỗi suốt một buổi chiều, anh lại tự nhiên tức giận. Anh thật sự giận chính bản thân mình. Anh ngồi đây lãng phí thời gian với Diệu Diệu làm gì?
Lại nói cũng chẳng có chuyện gì lớn. Trần Khải Tiêu tính là cái thá gì chứ! Khi thấy anh, Diệu Diệu cũng có vẻ vui mừng, con trai cũng không gầy đi. Những người tầm thường kia có đáng để anh phải tức giận không?
Hà Mộc An miễn cưỡng quay đầu liếc nhìn cốc nước hoa quả trên bàn trà nhưng vẫn không uống. Đúng lúc điện thoại di động đổ chuông nên anh nghe máy.
Năm phút sau, Hà Mộc An mặc áo khoác và đóng cửa lại đi ra ngoài mà không để ý tới Diệu Diệu đang ở trong phòng bếp.
Hạ Diệu Diệu đi ra nhìn đồng hồ và cứ đứng im ở cửa phòng bếp.
Cô không cảm thấy mình là người chiếm ưu thế trong tình cảm, còn một mực lấy thiện cảm của đối phương mà tiêu xài tùy hứng không kiêng nể, xem việc đối phương yêu mình thành lợi thế, xem số lần làm đối phương chờ đợi ở trên giường là sức hấp dẫn của mình.
Cô thật lòng kính trọng Hà Mộc An, sinh con cho anh càng không phải vì bất kỳ mục đích khác nào. Cô chỉ nghĩ hai người có con trai, con gái thì cũng có nguồn hạnh phúc mà thôi.
Hà Mộc An rất ít khi thật sự tức giận. Cô có thể cảm giác được anh gần như không tức giận, giống như không có gì khiến anh thấy quan trọng cả. Anh có thể kiên trì dỗ cho tất cả mọi người sống qua ngày. Cô không ghét chuyện Hà Mộc An không để ý, thậm chí ứng phó qua loa với đề tài của cô.
Nhưng vừa rồi, Hạ Diệu Diệu cảm thấy Hà Mộc An đã tức giận, tức giận thật sự. Nếu không, muộn thế này anh sẽ không ra ngoài đi xã giao đâu.
Hạ Diệu Diệu đã không phải là người khi vừa kết hôn thấy anh mất hứng thì nghĩ cùng lắm là ly hôn, chị đây còn không cần phải hầu hạ anh nữa. Như vậy không thể nói là khí phách mà là ích kỷ!
Người làm ba mẹ có con cái rồi thì không thể giống như người trẻ tuổi trước khi cưới được, có thể ở cùng được thì vẫn nên hòa thuận với nhau. Nhưng thật sự chỉ bởi vì cô gọi một cuộc điện thoại thôi sao?
Hạ Diệu Diệu nhíu mày. Mãi đến khi Hà Bất khóc, cô mới chậm rãi đi đến...
...
“Ngài Hà luôn bận rộn, bây giờ có thời gian rảnh rỗi qua đây đã là vinh hạnh cho chúng tôi rồi. Nào, mọi người đứng lên mời ngài Hà một chén đi. Ngài Hà cứ tùy ý, chúng tôi xin cạn.”
“Cạn, cạn nào!” Phía dưới đều đồng thanh hô to hưởng ứng, làm gì có vẻ không rõ ràng chứ?
Hà Mộc An ngồi đó, thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn sự bất lịch sự, cao ngạo và không hợp tác với đám đông.
Những người phía dưới lại hoàn toàn không để ý, ăn uống với vẻ kích động lạ thường. Ngài Hà tự mình tới đây, bọn họ thương lượng quyết định công trình cũng cảm thấy tự tin hơn. Chỉ cần sau khi nói xong mà ngài Hà không liếc mắt nhìn anh thì cơ bản đã chứng tỏ công trình này có thể thực hiện được.
Hà Mộc An ngồi ở vị trí chủ tọa.
Người phía dưới đều có khí thế ngất trời, ngoại trừ ba cốc đầu, không ai không có mắt mà đi qua lôi kéo làm quen, trừ khi họ không cần mặt mũi nữa. Dù sao ngài Hà cũng nổi tiếng là người không nể mặt người khác rồi.
Reng reng. Âm thanh không lớn, ở trong trường hợp mọi người đang ba hoa khoác lác thì không chú ý sẽ gần như không nghe thấy. Nhưng mọi người đang ầm ĩ chợt dừng lại một lát, dường như cảm thấy không đúng nên lại bắt đầu tranh luận kịch liệt.
Một lát sau, Hà Mộc An chậm rãi lấy điện thoại di động ra. Bên trong là ảnh một nồi mì mới nấu, sợi mì nhỏ kết hợp với canh xương đặc, phía trên thả ít hành lá xanh và có thêm mấy miếng dưa chua được cắt nhỏ. Nửa bên trái có để sẵn miếng trứng tráng, phía dưới có hai chữ: “bữa tối“.
Hà Mộc An nhìn rất lâu, thậm chí có thể đếm được rõ ràng trên đó có mấy đoạn hành, lúc này anh mới cất điện thoại đi và cảm thấy tâm trạng bực bội đã đỡ hơn rất nhiều.
Reng reng.
Hà Mộc An lại chờ một lúc lâu mới lấy điện thoại di động ra. Lần này không có ảnh mà chỉ có một lời nhắn: “Muốn ăn cùng anh“.
Hà Mộc An im lặng nhìn trong thời gian lâu hơn, vẻ mặt trầm lặng không nhìn ra có gì vui vẻ rồi lại cất điện thoại vào.
...
Hạ Diệu Diệu chờ rất lâu cũng không thấy tin nhắn trả lời. Cô ngồi ở bên bàn cơm và nhìn con gái ăn rất vui vẻ, đôi mắt ánh lên nét cười hỏi: “Con ăn ngon không?”
“Dạ, tạm được ạ...” Cô bé ngậm đầy một miệng.
Hạ Diệu Diệu cười: “Con có thể ăn thêm.” Cô suy nghĩ một lát lại lấy điện thoại ra và soạn một tin nhắn: “Bao giờ anh mới về?”
Lần này tin nhắn trả lời nhanh chóng được gửi đến: “Không biết, phải xem tình hình đã.”
Hạ Diệu Diệu liếc nhìn qua nhưng không mở điện thoại mà mặc cho màn hình tối lại. Anh muốn về lúc nào mà chẳng được lại còn nói là không biết à? Đúng là lừa người.
“Mẹ ơi, mẹ không vui à?”
“Con nhìn ra được sao?”
Mẹ thừa nhận làm gì chứ? Hạ Thượng Thượng đảo mắt: “Ba con đâu rồi?” Mẹ vừa về thì ba không ở nhà, nhìn thế nào cũng thấy không bình thường. Mấy ngày hôm trước ba đều nhắc tới mẹ mà.
“Ba con đi xã giao rồi. Con ăn nhanh rồi đi ngủ đi.”