Cô tiếp tân thấy tình hình như vậy vội vàng đi đến, vừa nói xin lỗi v3ới những người xung quanh, đề nghị mọi người không nên vây xem, sau đó 2khom người xuống dịu dàng đưa giấy lau đến: “Đừng khóc nữa…”
C0ô gái nhỏ sao có thể không khóc nữa, cô ta thật sự không biết… thật sự0 không biết…
Những người vây quanh hiểu được cứ xúm lại như vậ3y sẽ gây ra áp lực rất lớn cho người trong cuộc, thấy đã có người quản rồi thì đều giải tán.
Trưởng bộ phận lễ tân đi từ tầng hai xuống, bà đã hơn bốn mươi tuổi, là một quản lý có kinh nghiệm đầy mình, ánh mắt sắc bén lướt qua người đang ngồi khóc trên lối đi chính, trừng mắt nhìn cô lễ tân đang đưa giấy lau, rồi khom người xuống vỗ nhẹ lên vai của cô gái, hết sức chân thành và dịu dàng nói: “Đừng khóc...” Rồi từ từ dùng sức để cô gái đang khóc ngất dựa vào vai bà, sau đó dịu dàng mà kiên quyết đỡ cô ta lên đi về hướng phòng nghỉ ngay gần đó.
Cô nhân viên lễ tân cúi đầu, biết mình đã làm sai, thấy quản lý đưa người vào phòng nghỉ thì vội đi rót nước nóng.
Quản lý lễ tân đã hơn bốn mươi tuổi, tuổi tác khiến sự dịu dàng của bà càng có sức truyền cảm, bà để cô ta ngồi xuống xong đau lòng kéo ra sợi tóc dính trên mặt vì bị nước mắt làm ướt: “Cô xem, đang độ tuổi đẹp thế này làm sao phải khóc, tôi đã nghe Tiểu Liên nói rồi, đúng là một cô bé có trái tim mềm yếu, nhưng những chuyện đó thì liên quan gì đến chúng ta nào, đàn ông ấy à, nói là vì phụ nữ chúng ta chỉ là nói vậy thôi, thực ra còn chẳng phải là vì dã tâm của họ sao.”
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, mắt sưng đỏ nhưng vẫn không làm giảm đi vẻ đẹp của cô ta: “Tôi…”
“Cô nghe tôi nói, một doanh nghiệp phá sản là do rất nhiều nguyên nhân tạo thành, ví dụ như tình hình kinh doanh không tốt, thị trường xảy ra biến động, cạnh tranh gay gắt, quản lý tài chính có vấn đề, các dự án thất bại,... rất nhiều nguyên nhân chồng lên nhau thì mới như vậy.
Họ tuyên bố phá sản rồi còn phải đi một số thủ tục pháp luật nhất định rồi chờ đợi kết toán, phá sản có thể nói là một cách thức tự cứu chữa của thị trường, là yêu cầu của sự phát triển, là xu hướng, là tập hợp của rất nhiều nguyên nhân, không liên quan gì đến một cô gái nhỏ như cô cả. Nói cách khác, không hề liên quan đến ông chủ của chúng tôi, dưới trướng ngài ấy có công ty nào là nhỏ hơn Trương thị không, ngài ấy đánh sập Trương thị thì có tác dụng gì, để lấp hố sao?”
Vậy mới nói, lần này Trương thị xảy ra chuyện không phải do cá nhân cô, càng không phải do ông chủ và phu nhân, chỉ là những người thích hóng chuyện thêm thắt vào để câu chuyện trở nên kịch tính, thỏa mãn tâm lý người nói mà thôi, chỉ là lời không có ý nghĩa thôi, cô đừng để vào trong lòng, cô gái ngoan... cô không nên có gánh nặng tâm lý...”
“Thật… thật sao…” Sự khoan dung của người lớn khiến cho con tim bất an của cô gái nhỏ dần dần lắng lại.
Quản lý kiên định gật đầu, hiền từ nắm tay cô gái, ánh mắt dịu dàng: “Đương nhiên rồi…”
Cô gái đã bị sự kiên định chắc chắn trong ánh mắt quản lý thuyết phục: “Vâng…”
Quản lý cười ôn hòa: “Được rồi, như vậy mới là cô gái ngoan, uống một cốc chocolate sữa nóng nghỉ ngơi rồi quay về nhé..”
Cô gái cầm chặt cốc chocolate nóng đang bốc khói, do dự cúi đầu rồi lại ngẩng lên: “Dì à, tôi muốn hỏi trực tiếp ngài… ngài...”
“Ngài Hà.” Quản lý không thay đổi sắc mặt, giọng nói vẫn dịu dàng như vừa nãy.
“Đúng, ngài Hà, tôi muốn gặp trực tiếp ngài ấy để hỏi xem có phài là vì tôi chặn đường của ngài ấy… nếu như… nếu như…” Nước mắt của cô gái lại tiếp tục rơi xuống.
Sắc mặt quản lý dịu dàng không thể dịu dàng hơn, nhưng sự dịu dàng này không hề có độ ấm, nếu không phải do chức vị không cho phép thì bà đã quay về văn phòng uống trà rồi, bây giờ bà quyết định để cho cấp dưới tiếp nhận, bà sẽ quay về uống trà.
Đang muốn gọi nhân viên đang đứng một bên đến để thay bà an ủi cô gái nhỏ thì cửa phòng nghỉ đột ngột bị đẩy ra.
Quản lý quay đầu lại nhìn, giật mình rồi lập tức đứng lên: “Phu nhân…” Bà đã không còn tâm trạng tỏ ra dịu dàng an ủi cô gái nhỏ đang khóc lóc này nữa.
Cô lễ tân khác theo vào ngay sau đó, cúi đầu tay chỉ vào cô gái đang khóc: “Chính… chính là cô ấy.”
Hạ Diệu Diệu châm biếm nhếch khóe miệng lên, khinh thường nhìn gương mặt xinh đẹp đang kinh ngạc không hiểu gì kia.
Tâm trạng Hạ Diệu Diệu không tốt, cô không bước tiếp mà kéo chiếc ghế ngay gần đến rồi cao ngạo ngồi xuống, dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn gương mặt dù khóc nhưng vẫn rất xinh đẹp kia: “Nghe nói cô muốn gặp Hà Mộc An.”
Cô gái nhỏ bị sự gay gắt của cô làm cho sự hãi, ánh mắt vô thức tìm kiếm sự giúp đỡ của người dì lúc nãy: “Tôi… tôi…”
Quản lý lễ tân cúi đầu, không phải bà sợ phu nhân mà cá nhân bà không thích cô ta, vậy nên không muốn tham gia.
Cô gái nhỏ cầu cứu trong vô vọng, run rẩy nhìn về phía người mới đến, tiếng nói nhỏ như muỗi kêu: “Vâng…”
Nếu không phải Hạ Diệu Diệu đang chú ý nghe thì sẽ chẳng nghe thấy gì cả, cô đập mạnh bàn: “Nói to lên!”
Cô gái nhỏ bị dọa sợ.
Hạ Diệu Diệu thật sự thấy rất phiền chán: “Cô có gì mà không nhìn thẳng người khác được? Có phải là cô đến gặp Hà Mộc An không? Chắc chắn là có chuyện đại sự nếu không thì dùng đầu gối để nghĩ cũng biết được người ta bận đến nỗi không phải ai muốn gặp cũng có thể gặp được. Nói đi, có chuyện gì, tôi nghe đây.”
Hạ Diệu Diệu không có ấn tượng tốt gì với cô ta, giọng điệu cực kì mất kiên nhẫn.