“Tao không cần biết trước đây mày như thế nào, sau này đối xử với con gái3 người ta tốt một chút, nếu đã cưới về nhà cho mình thì phải hết lòng, h2ết lòng biết chưa hả!”
Hình Tiểu Hành phiền chán phất phất tay: 0“Con biết rồi, con đối xử với cô ấy còn hiếu thuận hơn cả so với mẹ, mẹ 0không được ghen nhé?”Hình Tiếu Hành vẫn tỏ ra nghịch ngợm
Bà Hìn3h vỗ nhẹ con trai một cái: “Nói lung tung, mẹ chỉ cần thấy các con vui vẻ là mẹ vui rồi.”Bà không phải là người mù mờ cái gì cũng không hiểu, chỉ cần nhìn vào chuyện hôm nay chồng bà đi cùng con trai đến đó là bà biết trong quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau này, bà phải nhường nhịn nhiều hơn
Ông Hình liếc qua cậu con trai lớn
Cậu Cả nhà Họ Hình không hề để ý, yêu thương vỗ đầu em trai: “Đừng co ro ở đây nữa, quay về phòng ngủ đi.”Họa phúc luôn đi cùng nhau, cho dù không có chuyện của Tiểu Hành thì cũng không ai dám chắc Hình gia sẽ mãi mãi vững bền, không nên đẩy mọi trách nhiệm đổ lên đầu một người, cùng lắm là quay về cuộc sống như lúc trước, dù sao anh cũng không phải người vừa sinh ra đã được sống trong nhung lụa.
Nửa năm nay thật sự là nửa năm vui vẻ đối với Hạ Tiểu Ngư, mọi chuyện đều suôn sẻ êm đẹp, bạn trai quan tâm chăm sóc, còn một niềm vui nữa là bạn thân của cô Hạ Tiểu Thược đã quay về rồi, dù là đến để từ chức nhưng chỉ cần được gặp bạn tốt là vui rồi, cô thấy Tiểu Thược đã thay đổi rất nhiều, trước đây chỉ cảm thấy Tiểu Thược rất xinh đẹp, giờ đây ngoài vẻ đẹp bên ngoài ra thì cô ấy còn có sự lắng đọng trong tâm hồn khiến người ta không thể dời mắt, muốn được tới gần.
Sau hơn nửa năm làm việc mệt nhọc, tay mỏi đến mức mất hết cảm giác nhưng vẫn không được dừng lại, người mệt mỏi chỉ muốn gục xuống ngủ nhưng vẫn phải cố gắng gượng mở mắt tiếp tục làm việc một cách máy móc, Hạ Tiểu Thược đã thay đổi
Rơi vào thảm cảnh và sự giày vò như vậy, cô từng nghĩ muốn giết chết Hà Mộc An, giết chết những kẻ khiến cô rơi vào hoàn cảnh này
Nhưng dần dần cô chỉ muốn kết thúc chuỗi ngày đau khổ này, người tê liệt đến mức quên mất bản thân mình muốn làm gì
Khi cô không còn có ý nghĩ gì nữa thì cô có được tiền, kết thúc cuộc sống thê thảm đó, nguyện vọng của cô là được ra nước ngoài học lên cao, Hòa Mộc đã giúp cô sắp xếp một trường đại học ở nước ngoài
Oán hận cũng được mà không cam lòng cũng thế, giống như lời của thầy hướng dẫn nói khi cô rời đi, tất cả đều phải dựa vào năng lực của bản thân mình.
Nếu như cô chưa từng thăm quan “Giang khách”có lẽ thỉnh thoảng cô vẫn còn có chút suy nghĩ, nhưng hiện giờ cô mệt quá rồi, và cũng chẳng còn tư cách để ứng việc và người không liên quan đến mình nữa.
Nghĩ đến chuyện ngày trước mình đã từng muốn dựa vào Hạ Tiểu Ngư để tiếp cận người đàn ông đó, cô của lúc đó mới ngu xuẩn mới nực cười làm sao, không phải cười bản thân không tự lượng sức mình, dù gì ai mà chẳng có ước mơ cứ ước đi rồi có ngày trở thành sự thật thì sao
Cô cười là vì cô không lường trước sẽ có hậu quả gì sau những hành động của mình
Đi đôi với lợi ích to lớn có thể là sự đau khổ tột cùng, khi rơi vào bước đường đó cô mới học được cách nhìn nhận vấn đề, không phải cứ bỏ ra là đạt được thành công, cho dù có thì người đó cũng không phải là cô
Cô sắp phải ra nước ngoài rồi, nếu như có cơ hội thì khi quay về, cô muốn được tiếp tục làm bạn với cô gái đáng yêu này
Hạ Tiểu Thược ôm Hạ Tiểu Ngư, trong mắt của Hạ Tiểu Thược giờ đây thì Hạ Tiểu Ngư đúng là một cô gái đáng yêu: “Tạm biệt, mình rất vui khi gặp được cậu.” Hạ Tiểu Ngư vô cùng tiếc nuối tiễn Tiểu Thược đi, cô thấy khi đó Hạ Vũ nói sai rồi, Tiểu Thược là một cô gái tốt biết bao, sao có thể có những suy nghĩ bẩn thỉu như bọn họ nói được
Thật là tiếc khi cô ấy không thể thành đối với anh trai
ở một nơi khác, thư ký Trần cất điện thoại, anh vừa nhận được thông tin người đã được đưa ra nước ngoài.
Kiểu thông tin như thế này, mỗi năm anh đều nhận được khoảng bảy tám lần, những cô gái đó cứ tưởng mình là tiên nữ cứ suốt ngày bày trò trước mặt ngài Hà, hoàn toàn không ý thức được những rắc rối mà họ đã mang đến
Để xử lý những người này có rất nhiều cách, có người thì sẽ trực tiếp tống ra ngoài, còn có người thì sẽ được cho một cơ hội khác để rời đi, những người như thế nhiều không kể hết, còn về việc khi họ quay về muốn báo thù hay yên ổn về lại với công việc thì tùy
Hòa Mộc đã dám làm vậy thì đương nhiên là không sợ hậu quả.
“Phu nhân, cậu chủ nhỏ nên đi tắm nắng rồi, tôi sẽ dẫn cậu chủ nhỏ đi xuống.” Hạ Diệu Diệu dừng việc mân mê kết như ý bảy màu trong tay: “Chú Hà, là Hà Bất, Hà Bất cần được đi tắm nắng rồi.”Hạ Diệu Diệu nghiêm túc nhìn chú Hà.
“Vâng thưa phu nhân, cậu Hà Bất cần được đi tắm nắng rồi.” Hạ Diệu Diệu vặn xoắn sợi dây, cố ý, ông ta cHắc chắn là cố ý
Chú Hà thở dài, sửa lại: “Phu nhân, tôi đưa Hà Bất đi tắm nắng.” “Ừ.”Hạ Diệu Diệu nhìn sợi dây tết như ý trong tay, nhìn một lúc thấy khá là ổn nhưng vẫn không có gì đặc sắc nổi bật, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó quay người vội đi vào phòng làm việc.
“Chào buổi sáng Hạ tổng.” “Chào buổi sáng.” “Hạ tổng, người mẫu mới đang chờ ở trong phòng tiếp khách rồi, còn nữa, cô có một cuộc họp vào lúc mười giờ rưỡi.” “Được rồi, tôi biết rồi, cô vất vả rồi.” Dàn mẫu mới này là để tuyển cho buổi trình diễn thời trang cuối năm và là chủ lực cho mùa xuân năm sau, người mẫu này được chọn là vì anh ta khá có tiếng, tố chất cũng rất tốt, để anh ta tham gia vào buổi trình diễn lần này thì bộ phận truyền thông đã tốn không ít công sức, nhưng có một
số điều khoản đặc biệt vẫn chưa đàm phán ổn thỏa cần cô đích thân giải quyết
Hạ Diệu Diệu không hâm mộ ngôi sao nào, nhưng khi đi vào phòng tiếp khách thấy được chiều cao và diện mạo của người ngồi trong đó thì vẫn khá kinh ngạc, cùng với đó còn có một cảm giác quen mặt hình như đã nhìn thấy trên truyền hình
Cô biết anh ta không phải ra vẻ ngôi sao, anh ta thật sự không cần thiết phải tham gia buổi trình diễn thời trang nam này.
“Chào anh.”
“Chào.”Quản lý của đối phương đã tự ý trả lời thay anh ta, cũng biết được bối cảnh đằng sau nơi này là thế nào, nhưng chỉ dựa vào lời nói không là không được, tất cả phải có giấy trắng mực đen
“Đúng là anh Mạc thật rồi, đẹp trai quá, nhìn gần thế này quả là góc cạnh, thật muốn chết chìm trong ánh mắt say đắm lòng người của anh ấy!” “Kích động quá, đúng là Tiểu Mạc Mạc của tôi rồi, nhìn phía này nhìn vào đây, em chính là Nghiên Mực của anh, tình yêu đích thực của em...” “Mạc của tôi không hổ danh là ảnh để, nam thần của tôi, rõ ràng có thể dựa vào vẻ ngoài nhưng lại cứ muốn dựa vào tài năng và thực lực, từ khi ra nhập vào làng giải trí đến nay đều không chú ý gì đến fan của mình là chúng ta luôn chỉ nói mình là một diễn viên, đúng là đáng ghét đến mức đáng yêu.” “Công ty của chúng ta đúng là có mắt nhìn, nhắm luôn được đôi chân dài của Mạc, nhìn đi, thể nào gọi là chân dài mét tám, thế nào là thân hình phù hợp để mặc áo dài nam, đây chính là đẳng cấp của nam thần...” “Có vẻ ngoài số một, có năng lực miễn chê, có sức hút hàng đầu lại còn đáng yêu bậc nhất, Mạc ơi, em là fan trung thành, fan trung thành đó...” Buổi trình diễn lần này của Hạ Thiên không phải vì muốn tạo hiệu ứng minh tinh, mà chỉ đơn giản là Phạm Tiếu chấm năng lực và điều kiện của Mạc Mạc, cảm thấy chỉ có anh ta mới làm nổi bật được sự phóng khoáng và hoang dã trong chủ đề của buổi trình diễn thời trang nam lần này
Chị ấy tự tin và khẳng định chắc chắn như vậy, không tiếc mọi giá để mời được anh ta tham gia
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến cho Mạc Mạc dù không quan tâm đến fan nhưng vẫn nổi như thế, vì người ta có tài, có điều kiện, luôn chăm chỉ làm tốt công việc của mình, mặc kệ fan kêu gào đáng yêu thế này thế kia.