Hạ Diệu Diệu cảm thấy mình nhỏ mọn, n3hà nào không có chuyên gia dinh dưỡn2g, nhân viên điều dưỡng riêng, đơn g0iản là cô dùng sự thiếu hiểu biết củ0a mình để suy đoán người khác, Hà Mộ3c An thì có bảy tám bác sĩ riêng, với thân phận của Hình Tiểu Hành thì gia đình có sắp xếp hộ lý riêng là chuyện bình thường
Nhưng Hạ Diệu Diệu cẩn thận, thực chất là thích hỏi nhiều mấy câu: “Vị bác sĩ đó công tác ở bệnh viện nào, để sau này nếu có thời gian chị cũng đi gặp với hai người xem sao.” Hình Tiểu Hành nói rất tự nhiên: “Anh ta không phải là bác sĩ nhưng anh ta bán các loại thuốc rất tốt, bạn của em đều đang sử dụng và nói hiệu quả không tệ...” Hạ Diệu Diệu nhìn vẻ thẳng thắn khi nói của anh ta, cô không có ý kiến gì về sản phẩm của đối phương, nhưng cô từ lời giải thích của Hình Tiểu Hành, nó cho người ta có cảm giác anh ta không có đầu óc, có lẽ người ta cũng có lòng tốt, thôi kệ, dù sao cũng là tấm lòng hiếu thảo của con cháu
Ông Hạ rất thực tế: “Tốt như cháu nói thì chắc rất đắt hả?” “Không đắt, chỉ có một trăm ngàn NDT, chỉ là tiền lẻ, người ta là cố vấn riêng cho người nổi tiếng, giá cho chúng ta chỉ là giá cho bạn bè.” “Một trăm ngàn?” Mặc dù gần đây ông Hạ hài lòng về mọi thứ, cảm thấy nhà cũng có chút tiền, nhưng đều là nhờ vào mặt mũi con rể, tốt nhất vẫn nên tiết kiệm, lỡ như có chuyện gì thì có thể đáp ứng nhu cầu bức thiết của con cháu: “Quá đắt, không đi, không đi, chứ không sao, hơn nữa không phải còn có bác sĩ của Mộc An à, không đi, không đi.” Hình Tiểu Hành vội vàng nói: “Không đắt, chú, xem chú nói kia, thế hệ mọi người quá tiết kiệm, nhưng có thể tiết kiệm đối với sức khỏe của mình à, đây chính là tiền vốn để làm cách mạng, nếu như chú có chuyện gì thì chị và Tiểu Ngư, còn có cả dì sẽ ra sao? Chú, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, quan trọng là sức khỏe của chú, chú khỏe mạnh thì Tiểu Ngư mới có thể vui vẻ, chúng cháu vẫn đang đợi hiếu thảo với chủ mà
Hơn nữa bây giờ là thời đại nào rồi, việc trả góp theo giai đoạn cũng đã phổ biến, như vậy đi, chú mua trước nửa đợt điều trị để xem hiệu quả ra sao, nếu tốt lại tiếp tục.” Mấy trăm ngàn không là gì mắt anh ta, có khi đến lúc đó anh ta chỉ cần vung tay lên là có.
Ông Hạ do dự: “Có được không? Có làm phiền bạn cháu không?” Ai không thích bán được thêm một ít tiền, hơn nữa người ta bán một lần mấy trăm ngàn thì sẽ vừa ý chút tiền mà ông bỏ ra à, không thể, bởi vì nó đắt
Ông Hạ đã hơi tin tưởng, chắc con rể ông cũng muốn nuôi thêm vài nhân viên điều dưỡng, chuyên gia dinh dưỡng riêng
“Sẽ không, sẽ không
Bạn bè lâu năm mà chú cứ yên tâm.” Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn bọn họ
Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy các bậc cha chủ nhà mình thật may mắn vì vẫn chưa gặp phải con buôn như Hình Tiểu Hành, nếu không thì có lẽ sẽ thắt lưng sống qua ngày
Hạ Diệu Diệu cúi đầu đút cháo cho Hà Đất, Hình Tiểu Hành không có gì không tốt, xuất phát điểm cũng là vì người nhà, chỉ là hơi ngây thơ..
“Chị Cả, anh rể đâu ạ? Nếu đúng lúc có anh rể thì em sẽ giới thiệu cho bọn họ làm quen, người bạn này của em cực kỳ giỏi, bọn họ...”
Hạ Diệu Diệu đã hơi mất bình tĩnh, giới thiệu Hà An với bọn họ? Xem ra đứa nhỏ này còn chưa biết chuyện gì là cần thiết, chuyện gì là phiền phức rồi
Cơm nước xong, Hạ Diệu Diệu nhìn cha mẹ nói chuyện với Hình Tiểu Hành, rồi bế Hà Bất lên lầu, gọi điện cho thư ký Trần: “Đúng, chỉ một lát, anh xem thử bên phía Giang Khách có tiện không..
Thì tùy ý đi dạo một chút, không cần nể mặt anh ta, em rể tương lai của tôi quá thích nói, muốn chào hàng loại thuốc bảo vệ sức khỏe cho ông chủ các cậu, còn muốn giới thiệu cho nhà chúng tôi dùng...” Thư ký Trần lập tức hiểu ra: “Bà chủ yên tâm, đảm bảo xử lý xong trước khi trời sáng!” “Chú ý chừng mực, đều là người một nhà.”
“Bà chủ yên tâm!” Hạ Diệu Diệu ôm lấy em bé sắp khóc: “Đi nào, đi nào, rửa tay rồi đi đón ba!”
Hình Tiểu Hành vừa ra khỏi biệt thự nhà họ Hạ thì được mời lên một chiếc xe thương vụ tầm thường, chưa kịp kêu cứu mạng thì đã bị nhét thứ gì vào miệng, trùm đầu, nhét vào xe
Tập đoàn Giang Khách là vỏ bọc chuyển mình của ông Lục, những năm này đã áp sát Hà An, có ý muốn làm một chi nhánh của Hòa Mộc
Bởi vì trăm năm trước hỗn loạn nên khi được gây dựng Tập đoàn Hòa Mộc cũng đánh giá cao ông Lục, hai nhà đều có ý, những năm này tiếp xúc nhiều hơn, chút chuyện nhỏ này lại càng không đáng nói
Bên trong xe, vẻ mặt người thi hành mệnh lệnh lần này không hề thay đổi, chỉ vận động một chút như vậy thì còn chưa đủ cho bước khởi động, nói chuyện cũng không thèm liếc mắt: “Ném, ném xuống biển hay là sang châu Phi đây?”
Người đó cầm điếu thuốc lá, cũng không có tâm tình gì, ai biết anh ta là ai: “Không có thời gian, ném vào lò luyện của chúng ta vui đùa một chút, để hắn có thêm kiến thức, tránh tự cảm thấy mình rất tốt.” Nói xong thì người này bố thí một đạp cho bao bố đang giãy giụa dưới chân: “Mày nói loại mặt hàng ngu ngốc này lấy đâu ra tự tin mà suốt ngày muốn trò chuyện với ngài Hà nhỉ, nhìn xem, đúng là không có đầu óc, được rồi, được rồi, ném cho mấy người A Đại, để bọn họ cho thằng nhóc này mở mang tầm mắt, tránh cho sau này lại gây phiền phức cho ngài Hà.” “Ném vào "lò" thì có quá dễ dàng cho hắn không?” “Vừa thôi, trong sạch đẩy, không chịu nổi kích thích, dạy dỗ chút thôi, để cho hắn mở mang tầm mắt một chút là được.” “Tốt thôi, chắc chắn sẽ khiến hắn mở thiên nhãn!” *Thiên nhãn: Mắt của trời, có thể nhìn thấu tất cả.
“Đừng đùa quá mức.” “Bọn tao làm việc mà mày vẫn chưa yên tâm à, sẽ có chừng mực.”