Là Mộc An không dừng tay, giống như trước mặt không có người vậy
Thư kí Thi3 là người quản lý chung, đứng đầu trong đội ngũ cấp dưới của Hà Mộc An, nen anh ta2 không hề bị ảnh hưởng khi bị coi như vô hình: “Răng sữa của cậu chủ rất đều, sáu 0cái răng đều tốt, cũng cao hơn một ngón tay so với chiều cao trung bình, có thể th0ấy bà chủ đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết, đặc biệt là tính cách của cậu chủ, chắc ch3ắn lớn lên sẽ...” “Chuyện ở Khu số 3 đã được xử lý xong rồi à?” Hà Mộc An vẫn không ngẩng đầu, cũng không dừng tay, giọng nói đều đều
Thi Thực hít sâu một hơi, đây là một vấn đề nghiêm túc, anh ta cũng không muốn khiến cho người khác ghét: “Ông chủ, trong lòng của tôi thì chuyện của cậu chủ phải quan trọng hơn Khu số 3, Khu số 3 có thể bỏ, cậu chủ...” Hà Mộc An đột nhiên ngẩng đầu lên: “Được rồi, bây giờ coi như bỏ Khu số 3, cậu nhận trách nhiệm và tự từ chức, tôi không nhắc đến chuyện cũ.” Thi Thực há hốc mồm: “Ông chủ, tôi nhớ ra tôi còn có việc chưa làm xong..
Tôi ra ngoài trước..
Chào ông chủ...” Hà Mộc An lại cúi đầu xuống, tiếp tục bận bịu.
Hạ Diệu Diệu không biết có phải ảo giác của mình hay không, chỉ là có một loại cảm giác
Trong phòng làm việc, Hạ Diệu Diệu vừa phối màu trang phục Hè vừa trông Hà Bất đang ngồi chơi vải vóc bên chân
Lúc trước khi cô dẫn Hà Bất ra khỏi cửa thì chủ Hà và Khả Chân luôn căng thẳng, thậm chí còn hơi hờn dỗi, nhìn chăm chú vào thằng bé, nhưng hình như gần đây, họ lại không mấy để ý
Không biết có phải do cô chăm sóc Hà Bất mấy tháng mùa Xuân nên Hà Bất không còn gần gũi với bọn họ hay không? Những loại cảm giác này làm Hạ Diệu Diệu vô cùng nghi ngờ, không phải cô cảm thấy người khác đều phải vậy quanh con cô, chỉ là loại cảm giác đó rất kỳ diệu
Những người từng dồn hết tâm huyết lên người Hà Bất dần không quan tâm đến thằng bé khiến Hạ Diệu Diệu hơi lo lắng, đợi sau này đến lúc đứa bé lại cần họ dạy dỗ, họ không chăm sóc từ nhỏ thì liệu có hết lòng với nó hay không? Cũng không thể nói là không hết lòng, nhưng chắc chắn tình cảm khác nhau, chắc chắn có một số việc có qua lại qua, nếu như vậy thì không phải là cô tạo ra phiền phức cho con à? Nhưng nếu vì thế mà phải từ bỏ chuyện tự tay nuôi dưỡng Hà Bất, thì Hạ Diệu Diệu lại hết sức bài xích! Dựa vào cái gì? Hà Bất không có tay chân à? Hà Bất nhận ra mẹ buồn bực thì ngẩng đầu, nghi ngờ nhìn mẹ
“Con chơi đi!” Hà Bất lại cúi đầu xuống tiếp tục gặm thước, cảm thấy nhàm chán thì run run đứng dậy, lắc lư đi về phía trước hai bước, sau đó ngã xuống đất, rồi lại tiếp tục run rẩy đứng lên..
Hạ Diệu Diệu vẫn luôn theo dõi cậu bé, cười mỉm vì vẻ mũm mĩm đáng yêu của con trai
Hạ Diệu Diệu đột nhiên lại nghĩ tới, trước đây, những lúc thế này chắc chắn chú Hà hoặc Khả Chân là sẽ chờ ở chỗ rất xa, chờ đến khi cô mệt mỏi, sẽ dẫn Hà Bất để họ trông nom
Nhưng hôm nay đã là lần thứ tư trong tháng hai người bọn họ không theo cô ra cửa, hình như theo thời gian, việc có thể bế Hà Bất đã không còn quan trọng nữa.
Hạ Diệu Diệu thở dài: Người ta đuổi theo con trai cô thì cô không cho, nhưng khi không đuổi cô lại không vừa ý, như vậy không phải là giày vò người khác à? Nhưng rất nhanh, Hạ Diệu Diệu đã bỏ chuyện này sang một bên, Thượng Thượng sáu tuổi mới có người bên cạnh mà vẫn khỏe mạnh không đúng à, tình cảm này không có cũng được: “Hà Bất lại đây, giúp mẹ thử bộ quần áo này Xem...”
Bên kia, Hà Mộc An lại rút một phần báo cáo, nhìn qua rồi đặt sang một bên, lại lấy một phần khác
Tiêu đề bản báo cáo được để sang bên cạnh là: Hà Bất - tính khẩn cấp, nhìn từ góc độ y học.
Mấy ngày nay Khả Chân thấy rất khó chịu, nhưng cảm giác này chỉ có thể kìm nén trong lòng, để bản thân từ từ tiêu hóa
Theo thời gian, chuyện được mất tình cảm sẽ không còn quan trọng, mọi thứ cô đã trải qua đều sẽ trở thành kinh nghiệm, giúp cô trở nên xuất sắc hơn
Nhưng vẫn cần phải nghĩ thông suốt, cô bây giờ không phải có trong tương lai
Cô dốc hết những gì bản thân đã học mới có được vị trí ngày hôm nay, vậy nên dù không mong có thể đi theo cậu chủ có năng lực tranh giành Hòa Mộc, nhưng cũng hy vọng cùng cậu chủ cố gắng
Cô đã chuẩn bị sẵn sàng, thất bại cũng được, thành công cũng tốt, ít nhất bản thân đã từng dốc hết sức, không có gì để tiếc nuối.
Nhưng bây giờ thì sao?
Lấy một ví dụ, đứa bé được sinh ra nhưng trong ba năm đầu đời không được tiếp xúc với ngôn ngữ sẽ mất khả năng điều khiển ngôn ngữ, cho dù sau đó có tiến hành giáo dục cũng không thể vận dụng ngôn ngữ như người bình thường
Cũng giống như vậy, một bộ phận của Hòa Mộc đã đưa ra phương án giáo dục thích hợp đối với thế hệ kế tiếp của Hòa Mộc, bắt đầu từ lúc đứa trẻ ba tháng, cho đến khi có ý thức của chính mình
Những yếu tố như: những người chăm sóc cậu bé, cậu ngủ bé ngủ say lúc mấy giờ, độ ỷ lại của cậu khi được ôm trong lòng lúc khóc,..
tất cả đều được tính toán
Hơn nữa, phương án này còn chú trọng vấn đề cập nhật kiến thức
Đừng coi thường ba năm này, ba năm sau muốn để Hà Bất đối mặt với mười triệu người, tự tin, bản lĩnh diễn giải vấn đề mình không hiểu một cách hoàn mỹ thì bản thân cậu cần có kiến thức phong phú, năng lực nhận biết, lực khống chế suy nghĩ của bản thân, tất nhiên còn có khả năng xử lý tình huống, thích ứng với cảm giác thất bại, hài lòng, no bụng, đói bụng...
Những thứ này đều cần thời gian, mà họ đã không gặp thì cậu chủ Hà Bất suốt một quý, khiến thời gian huấn luyện giảm đi một phần sáu, tích lũy giảm dần, dù cậu sẽ không thua kém những đứa bé bình thường, nhưng sau này nếu ngài Hà có cậu Ba, cậu Bốn, cô Năm, trong đó tất nhiên có một đứa bé “hoàn mỹ trưởng thành dưới sự dạy dỗ bài bản, như vậy vô hình chung, đứa bé đó sẽ thắng cậu chủ Hà Bất một điểm.
Ai có thể biết đến cuối cùng, điểm đó có trở thành chướng ngại đối với việc cậu chủ Hà Bất giành được Hòa Mộc hay không? Không ai nguyện ý đi cùng một chủ nhân có tương lai mù mịt, nhất là bọn họ mới chú ý Hà Bất được một đoạn thời gian, bây giờ không hẳn là không thể rút lui
Nếu bà chủ, ông chủ cũng buông bỏ Hà Bất thì các cô không cần phải cắm đầu làm không công
Vì tương lai, cô sẽ không làm thân với Hà Bất nữa, tương lai cố gắng tranh thủ vị trí bên cạnh cô Ba hoặc cậu ta.
Ba tháng qua, chứng kiến cảnh ông chủ không nghe, không hỏi gì về Hà Bất, cô cũng thấy oan ức thay cậu chủ mà mình từng chú ý.