Oan uổng, oan uổng..
Hà Mộc An lại lười b3iếng nằm tựa vào ghế, bên tai văng vẳng tiếng Di2ệu Diệu dỗ dành đoạt muỗng của Hà Bất còn có tiế0ng con gái lớn đắc ý cười dáng vẻ ngu ngốc của c0on trai nhỏ, khóe miệng nhếch lên tạo thành một 3nụ cười mỉm
“Phơi nắng chiều rất thú vị đúng không, tiếng chén đũa của Thượng Thượng rơi xuống đất cũng không nghe thấy...” Hà Mộc An giật mình đứng dậy, rơi ở đâu? Hạ Diệu Diệu nhìn anh, quay đầu không nhịn cười được
Dáng vẻ kia đúng là ngốc!
Phòng ngủ im phăng phắc, đột nhiên Hạ Diệu Diệu lấy tay Hà Mộc An ra: “Buồn ngủ...” “Hà Bất không có ở đây...” Hạ Diệu Diệu mơ hồ nhớ tới chuyện cô đã giao Hà Bất cho chú Hà: “Được rồi, được rồi, nhanh lên đi...”
Một phút sau
“Em cười cái gì?” “Em không cười.” Hạ Diệu Diệu nghiêm trang, sao cô có thể cười, nhất là ở nơi này, dưới tư thế này, thời điểm này, như vậy không phải là phá hỏng bầu không khí ư? “Em có.” Anh khẳng định
“Không có.” “Em có!” Hạ Diệu Diệu không biết làm sao: “Được rồi, em có.” Hà Mộc An nhìn tình cảnh bây giờ, buồn bực, tại sao mình phải hỏi cho ra như vậy? Cô cười thì cứ cười, hỏi ra để làm gì?
Đám cưới của Hạ Tiểu Ngư vô cùng náo nhiệt, nhà họ Hạ đầy ắp tiếng cười nói, càng ấm áp vui mừng hơn so với lúc đám cưới Hạ Diệu Diệu
Lúc Hạ Diệu Diệu kết hôn thì nhà họ Hạ có ý lây nhà trai làm chủ, hùa theo sắp xếp của nhà trai, khi đón dâu thì trừ bạn thân của Hạ Diệu Diệu, cơ bản không có ai làm gây ồn ào.
Vì vậy nói là kết hôn không bằng nói là cùng nhà họ Hà hoàn thành một nghi thức long trọng
Chiều nay Hạ Tiểu Ngư sắp lấy chồng, thân thích nhà họ Hạ đều đến, ánh đèn sáng choang trong khu nhà họ Hạ, trong ngoài đều có đẩy người ngồi, mọi người nói chuyện phiếm, chơi bài, xem phim, bầu bạn với cô dâu
Thỉnh thoảng lại có tiếng cười vang truyền ra từ phòng ngủ của Tiểu Ngư
Hạ Diệu Diệu bận chào hỏi khách khứa, còn phải tiếp đông đảo họ hàng
Khi mọi người nhắc tới chuyện cô lấy được chồng tốt, Hạ Diệu Diệu dùng sự lúng túng của bản thân để lấy lòng người thân trong nhà
Đối lập với không khí vui vẻ, bàn mà Hà Mộc An giúp cha vợ xã giao, rõ ràng giống như đang đàm phán công việc mua bán
Hạt dưa, quả hạch, rượu đều được xếp thật chỉnh tề, mặc dù mọi người đều đang trò chuyện nhưng không khí lại vô cùng nhạc nhẽo
Hạ Vũ và Thúc Tùng Cảnh ngồi xuống cuối cùng
Thúc Tùng Cảnh đã không còn vẻ tùy ý giống như ngày thường đối mặt với Hạ Vũ, hiện giờ anh ta chững chạc đàng hoàng, nghiêm túc, giống người ở ghế trên là Hà Mộc An
Hạ Vũ len lén đổi tư thế ngồi và so sánh với Thúc Tùng Cảnh, trước kia trong giờ học, mỗi khi rãnh rỗi cậu lại làm như vậy, cậu không thích dáng vẻ lúc nào cũng hoàn mỹ của Thúc Tùng Cảnh
Thúc Tùng Cảnh nhìn Hạ Vũ
Vẻ mặt Hạ Vũ nghiêm túc như đang nghe ba nói nguyên lý đòn bẩy của xe đạp, liên tục gật đầu tỏ vẻ thì ra là như vậy
Xung quanh, đồng nghiệp của Hạ Vũ, đồng nghiệp của ông Hạ, đàn ông nhà họ Hạ cũng gật đầu đồng ý
Trong bầu không khí nhạt nhẽo như vậy, Hạ Vũ lại lén lút bày trò
Thúc Tùng cảnh bị đạp vào chân, lập tức trả đũa, kết quả lại đạp vào không khí, đau nhói
Hạ Vũ cúi đầu uống nước
Thúc Tùng Cảnh giả vờ như không để ý, lén lút giấu dĩa vào tay áo, định trả thù Hạ Vũ
Đột nhiên Hà Mộc An nhìn sang
Thúc Tùng Cảnh đành chịu thiệt
Anh ta thẩm thở dài, thở dài vì vận may khác thường của Hạ Vũ, bởi không phải ai bên nhà vợ cũng được Hà Mộc An để ý
“Diệu Diệu, Diệu Diệu, mau đến xem! Nhà thông gia chuyển đến một bể cá rất đẹp.” Bể cá dài năm mét, rộng hai mét, cao ba mét, gần tương đương với một căn phòng ngủ bình thường, bên trong chứa rất nhiều loại cá cổ chưa từng thấy, vô cùng xinh đẹp, mới vừa đưa tới đã hấp dẫn rất nhiều người thưởng thức
Hạ Diệu Diệu nhận ra đây đều là loài cá nhiệt đới: “Ừ đẹp mắt, nhà họ Hình quá khách sáo rồi, sau này hai đứa nhỏ không lo không có cá ăn.” Dì út đánh cô một cái: “Đứa nhỏ này, cháu cứ đùa các dì, đây là để ăn à? Cháu ăn một con cho dì xem?” Hạ Tiểu Ngư bị bạn bè vây quanh cũng ra xem, lại được nghe họ hàng khen nấy khen để, nói nhà họ Hình biết yêu chiều, coi trọng con dâu, nói số Tiểu Ngư tốt, nói đến mức khiến hai má Tiểu Ngư đỏ ửng
Bà Hạ hài lòng đứng bên cạnh cười, thật tốt, thật tốt..
nhưng nhớ đến đứa con trai cần kết hôn nhất, bà lại lo lắng
Hạ Diệu Diệu đang vui vẻ thì nhìn thấy có bàn vẫn đang trong trạng thái nghiêm túc, không nhịn được mà bật cười, xoay người gọi Hà Mộc An lên lầu nghe điện thoại, có người tìm
Sau khi Hà Mộc An rời đi, trong nháy mắt chú Hai, cậu ta cũng kiếm cớ nhanh chóng rời đi, ông Hạ cũng đi, nói rằng bị đau thắt lưng, chỉ còn đồng nghiệp Hạ Vũ muốn rời đi nhưng không có cớ gì
“Tôi thấy chúng ta cũng nên giải tán thôi.” Rốt cuộc người trong sân cũng giải tán, để lại một tràng cười của phụ nữ.