Hà Mộc An có kiêu ngạo hơn nữa thì lúc này cũng sẽ không để Hạ Diệu Diệu tự mình tiêu3 hóa sự bực tức.
Chờ một lát sau, Hà Mộc An khoác áo khoác lên rồi đi xuống 2dưới mở cửa phòng khách phía bên trái
Một chiếc gối bay đến, rơi xuống cách 0Hà Mộc An khoảng sáu bước chân: “Đi ra ngoài!” Hà Mộc An tiếp tục đi vào, chạm vào n0gười cô
Hạ Diệu Diệu rất không vui, bật dậy đá anh hai cái nhưng vẫn không đ3á được ra, cô tức giận trùm kín chắn, quay lưng lại
Nửa tiếng sau, Hà Mộc An dịch sát vào, ôm cô vào lòng
Mới sáng sớm ra, Hạ Thượng Thượng đã ăn mặc chỉnh tề, tết tóc thành hai bím, nhìn về phía bức tường đã được mở ra
Dường như không có ai thấy lạ, Thượng Thượng cũng không thấy ngạc nhiên về việc tường nhà mình có thể mở ra, vấn đề mà cô bé thắc mắc là tại sao nó lại được mở ra.
Hạ Thượng Thượng bước đến, đứng trước cửa nhìn vào trong, cô bé thật sự không hiểu, một gian bếp bé nhỏ như thế này, thậm chí trông cũng chẳng đẹp đẽ gì, còn không rộng bằng gian bếp ngày xưa của mẹ, khi cô bé bắt đầu có trí nhớ thì công việc của mẹ đã khá tốt rồi, có thể chọn nhà để thuê theo ý muốn rồi.
Hà Mộc An đeo tạp dề, hất chảo, nhìn Thượng Thượng: “Dậy rồi à, chào buổi sáng.” Thượng Thượng nhìn ba, thế mà ba ruột cô bé lại đang đeo tạp dề nấu ăn, không phải ba Cao mà là ba ruột - người chưa bao giờ xuống bếp
Hà Mộc An bỏ trứng ốp ra khỏi chảo, sau đó lại đập một quả khác vào, động tác thuần thục trông rất có phong thái, đáng tiếc là người thưởng thức chỉ là một đứa trẻ, không bị mê mẩn, không sùng bái, chỉ cảm thấy..
Hạ Thượng Thượng đứng bên cửa, hôm đó cô bé..
chính là sau ngày mà mẹ tức giận với ba, có lẽ ba ruột vẫn là ba ruột trước đây, dù cô bé có tức giận với ba, không nghe lời thì ba cũng sẽ không đánh cô bé, chỉ là ba không quen cười mà thôi.
Ba cũng ít khi cười với mẹ, nhưng không cười không có nghĩa là ba đang tức giận, cô bé chỉ muốn điều chỉnh thái độ thoải mái hơn khi đối diện với ba, có lẽ lúc ấy ba bỏ lại cô bé là vì muốn tốt cho cô bé, đúng như lời của chị Tín nói, mặc dù cô bé không thích điều tốt đó chút nào
Lời mẹ nói hôm đó cũng rất có lý, nhưng cô bé vẫn còn sợ hãi, một chút thôi
Nhưng hôm nay nhìn thấy ba nấu ăn, cô bé thấy có hơi kỳ lạ, rất kỳ lạ
Cô bé cũng không biết là tại sao, có lẽ đã là ba ruột thì không nên động vào chuyện bếp núc
Hà Mộc An quay đầu nhìn con gái: “Có chuyện gì?” Anh không muốn miễn cưỡng mối quan hệ với con gái, không chỉ riêng anh, mà những người bạn có quan hệ khá tốt với anh, thì quan hệ giữa họ và con cái cũng giống như quan hệ cấp trên cấp dưới vậy
Như vậy không phải là xa cách, mà là tôn trọng, kiểu quan hệ như vậy rất tiện cho việc quản lý, thân nhưng mà không hỗn, trong mối quan hệ tình cảm cha con, anh không phải ngưỡng mộ bất kỳ ai
“Không có...” Thượng Thượng chạy biến, lộc cộc chạy lên cầu thang tìm mẹ, cô bé cần có người giúp tăng thêm can đảm mới dám đi vào nhìn ba nấu ăn.
? Người đâu rồi: “Mẹ đâu ạ?”
“Cô chủ, bà chủ ở phòng...” Không chờ người giúp việc nói xong Hạ Thượng Thượng đã chạy vội xuống tầng, phấn khích đá giày ra trèo lên giường lay người mẹ: “Mẹ, mẹ ơi mau dậy đi, ba con đích thân vào bếp, hơn nữa còn là một gian bếp bé trách nát.” Nếu lời này mà để chú Tra nghe được thì chắc chắn ông sẽ phản đối, chắc chắn sẽ phải giảng giải một hồi về nguồn gốc của gian bếp “rách nát” đó
Một gian bếp hoài cổ
Dù chiếm diện tích không nhiều, nhìn qua có thể đoán từ kết cấu, phong cách đồ đạc đều được bề nguyên từ nơi cũ về
Thực ra là dựa trên đó mà dùng những vật liệu đắt tiền hơn để tái hiện lại
Ông sẽ giảng giải cho cô chủ biết thể nào là xa hoa mà vẫn khiêm tốn
Gian bếp đậm chất hoài cổ, nhưng khi đem so với gian bếp hiện đại cũng không hề kém cạnh
Hạ Diệu Diệu chẳng hiểm lạ, khi Hà Mộc An còn là một chàng trai ngây ngô thì đã từng nấu mì, làm nóng sữa cho cô, có gì lạ đâu chứ, anh vào bếp mới đúng là tai nạn
Hạ Diệu Diệu chẳng buồn động đậy, nhưng đột nhiên lại ngồi bật dậy: “Con nói gì cơ?”
Mắt Hạ Thượng Thượng lóe sáng, mẹ cũng thấy thú vị đúng không: “Ba con, ba con vào bếp đấy!” Hạ Diệu Diệu vội ôm lấy khuôn mặt bé nhỏ của con gái: “Con nhất quyết không được ăn đâu đấy nhé, lát nữa bất kể ba có nói những lời tốt đẹp gì cũng không được ăn biết không?” “Tại sao?” Cô bé không hiểu
Giờ thì Hạ Diệu Diệu đã hoàn toàn tỉnh táo, khoác với chiếc áo mỏng rồi đi vội xuống, ngàn vạn lần đừng có mà đốt cháy cả gian bếp nhé, chú Tra ngại không dám nói anh, nhưng anh cũng đừng tự cho mình là đầu bếp chứ
Cô gấp gáp chạy đến nơi, thấy bếp vẫn không có gì bất thường, lúc này mới chỉnh lại áo xống, khôi phục lại dáng vẻ của nữ chủ nhân
Hạ Thượng Thượng đứng bên mép tường gọi mẹ
Hạ Diệu Diệu lập tức bước qua, đứng ở cửa nhìn vào, thời gian bỗng chốc như quay ngược lại hơn mười năm trước, cậu thiếu niên trẻ trung Hà Mộc An, còn một người khác lắm lời là cô, những năm tháng ấm áp tươi đẹp đó, anh và cô đã bên nhau cùng nhau trải qua tình yêu mà cả hai cho rằng sẽ đi đến cùng trời cuối đất
Hà Mộc An quay đầu, trên người là chiếc tạp dề không thể quê hơn
Hơn mười năm, dù vẻ ngoài có không thay đổi, thì cũng có những thứ đã đổi khác, ví dụ như anh không còn là dáng vẻ mất kiên nhẫn lúc nào cũng cau mày, cũng không còn dáng vẻ ngông nghênh ta đây là to nhất, ta đây không vào bếp là chuyện đương nhiên
Hà Mộc An của bây giờ đã trầm lắng lại, anh không cười nhưng vẫn khiến người ta an lòng, không cười vẫn khiến người ta mê mẩn
Hà Mộc An nhìn xuống chân cô, nhăn mày: “Em không đi dép.” Anh cầm cái xẻng đảo thức ăn bước đến, rất tự nhiên bỏ dép của anh ra đẩy đến bên chân cô: “Mang vào”, rồi quay lại bên bếp tiếp tục rán trứng
Hạ Diệu Diệu bật cười, đang giữa Hè mà cũng phải mang tất, dáng vẻ của anh lúc nào cũng vững chãi như cây cổ thụ sẽ không bao giờ gãy đổ, là cột trụ vững chắc để mẹ con cô dựa vào
Cô thấy anh thuần thục đập trứng, không thể ngừng cười.
Hạ Thượng Thượng không hiểu gì nhìn mẹ.
Hạ Diệu Diệu có thể không cười được sao, ngày trước ngài đây là chúa hậu đậu, giờ đã biết đập trứng rồi
Hà Mộc An không vui, cưới một người đã quen từ lâu có điểm gì không tốt, chính là điểm này, chuyện xấu ngày xưa hay lịch sử đen tối gì cô ấy cũng đều biết
Hạ Diệu Diệu thấy anh cau mày mới kìm lại không cười nữa
Sau khi mang thai, tâm trạng của cô vốn luôn tồi tệ, nhưng hiện giờ lại trở nên rất tốt đẹp, Hà đại vương nấu ăn, có thể không buồn cười à: “Chỗ này xây từ bao giờ thế, nhớ về nơi cũ?” Hạ Diệu Diệu trêu chọc, hình như bên cạnh còn có một gian đang khóa lại.
Hà Mộc An không thèm để ý đến cô, biết cô đang đắc ý lắm, đây cũng là nguyên nhân anh luôn giữ bí mật nơi này, có nhiều thứ không bày ra là vì sợ cô vểnh đuôi lên trời, cho cô thêm đôi cánh không biết nhà này sẽ mang họ gì nữa
Nếu không phải cô đang mang thai, tâm tình không tốt thì anh sẽ không mở bức tường này ra
Hạ Diệu Diệu dựa người vào tường, không kiếm được mà vẫn bật cười: “Nhớ lại ngày xưa hả, hình như em nhớ người nào đó không thích căn nhà em chọn, suýt nữa còn gói ghém đồ đạc đi mất ấy nhỉ.” Hà Mộc An coi như không nghe thấy gì, anh đã đoán trước sẽ có kết quả như thế này rồi
“Chỗ này xây được bao nhiêu năm rồi? Chắc không phải là từ lúc em chưa gả vào là đã có rồi đấy chứ?” Cô ngừng lại một chút, tiếp tục cười toe toét đến mức không đứng thẳng người được, bình thường cứ giả vờ nghiêm túc, hóa ra cũng là một người tình cảm sướt mướt
Anh đã dùng cách này để nhớ lại quãng thời gian có cô..
“Mẹ à, mẹ cười gì vậy?” Hạ Thượng Thượng không có gan hét lên với ba chỉ dám quay sang mẹ, gấp đến mức giậm cả chân
“Cười ba con đấy, con cũng biết ba con khi lớn bằng con bây giờ còn tưởng đậu phộng mọc trên thân cây, cá rơi từ trên trời xuống cơ mà...” Hạ Diệu Diệu nói xong lại tiếp tục cười, chỉ cần nghĩ đến quãng thời gian hai người bên nhau, cô lại thấy hài hước, đường đường là Hà Mộc An mà cả ngày phải chui rúc trong căn phòng nhỏ hẹp
Hà Mộc An không sửa lại lời cô, không thèm so đo với sự hiểu biết của cô, lúc năm tuổi, anh đã học nhiều hơn cô lúc mười tám tuổi rồi, chỉ cần đậu phộng không mọc ra từ cái đầu ngốc nghếch của vợ anh thì anh cũng chẳng cần quan tâm.
Hà Mộc An để mặc cô cười, dù sao cả cái nhà này cũng không có ai dám chê cười anh, anh bưng mấy quả trứng đã chiên xong đi lướt qua cô: “Ăn cơm.” “Anh còn chưa tháo tạp dề, hahahaha...” Không được rồi, không chịu nổi nữa, cô đã hiểu cảm giác khi một con thiên nga lạc vào đàn vịt là như thế nào rồi
Hạ Thượng Thượng thấy ba mình thật hay ho, hóa ra lúc còn nhỏ ba còn ngốc nghếch hơn cả cô bé, hình tượng cao lớn của ba tự nhiên trở nên thân thiết hơn rất nhiều
Hà Mộc An bỏ đĩa xuống, đứng cạnh bàn ăn nhìn vợ: “Anh nói là qua đây ăn cơm.” Trạng vừa mới được thả lỏng của Thượng Thượng lại căng lên, ba đứng trước bàn ăn phong cách châu Âu màu trắng, đằng sau là những đồ trang trí nặng nề cũng không địch lại được khí thế mạnh mẽ của ba, tất cả như tiêu tan chỉ còn lại ba uy nghi đứng đó khiến cô bé bất giác cúi đầu, lòng thầm sùng bái
Hạ Diệu Diệu không hề bị ảnh hưởng, dáng vẻ này cô đã thấy nhiều rồi, trong căn nhà thuê giá rẻ, một nam sinh không thi đấu, không có cảm giác tồn tại, muốn xa cách bao nhiêu thì xa cách bấy nhiêu, vì vậy Hạ Diệu Diệu tỏ ra rất phản cảm với thái độ cao cao tại thượng, kiêu căng ngạo mạn của anh
Cô vốn muốn đi tắm rửa trước rồi mới ăn, nhưng thấy anh đích thân nấu bữa sáng cho mình thì đành ngồi vào bàn trước
Trên bàn bày đầy những món ăn sáng do nhà họ Tra làm, gần như che lấp hết công sức cả buổi sáng của nam chủ nhân ngôi nhà này
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc nhìn món trứng chiên hấp dẫn trước mặt, gật gù tán thưởng: “Dù có hơi cháy một chút nhưng đã tiến bộ rất nhiều.” Nói xong, cô ăn một miếng
Hà Mộc An trông có vẻ không để tâm lắm, nhưng thực tế ánh mắt đang dán trên người cô, muốn biết cô có thích hay không
Anh thừa nhận, khi vừa mới chia tay, anh đã tập luyện một thời gian, với ý nghĩ ấu trĩ rằng khi học được rồi thì Diệu Diệu sẽ quay về
Nhưng kết quả là, anh quá bận rộn, và kìm chế cảm xúc rất tốt, vì một chuyện nhỏ như thế này mà vùi đầu vào không thoát ra được không phải là phong cách của anh
Rất nhanh anh đã điều chỉnh lại cảm xúc, không đâm đầu vào ngõ cụt nữa
Vậy nên thực tế thời gian anh tập vào bếp không dài, sau đó những khi giam mình trong gian bếp để nhớ cô, phần lớn thời gian anh đều ngây người, nếu có nấu thì cũng không chú ý đến mùi vị
Nấu xong rồi thì vứt thẳng vào thùng rác, nói là luyện tay nghề không bằng nói là anh đang nhớ về quá khứ.
Hà Mộc An tự thấy mình là một người có lập trường vững vàng, có thể khống chế bất cứ mọi loại cảm xúc, tuyệt đối không bị sa vào một loại cảm xúc nào đó
Việc cưới cô đương nhiên là không tính, chỉ là vừa hay gặp lại, nam chưa cưới nữ chưa gả, hai người cũng không phải không thích hợp, với lại con cũng có rồi, sống với nhau là kết quả tốt nhất, vậy tại sao lại không phát triển theo hướng tốt nhất chứ? Hà Mộc An cứng mồm cứng miệng nghĩ vậy, ai không phục thì bổ não anh ra xem thử
Hạ Diệu Diệu nuốt miếng trứng, gật gù khẳng định
Lúc này Hà Mộc An mới thả lỏng, có cảm giác dưới gầm trời này bản thân là duy nhất, đến cả nấu ăn mà anh cũng làm được, để xem sau này Hạ Diệu Diệu còn nói được gì nữa
Hạ Thượng Thượng thấy thế cũng lấy một miếng bỏ vào mồm, giây sau liền nhè ra, mặn chết người
Hạ Diệu Diệu bò ra bàn cười sặc sụa, vừa vỗ bàn vừa cười cô con gái bảo bối
Hà Mộc An lập tức đen mặt lại, anh chỉ muốn nhét cô vào trong két sắt, khóa cô trong đó cả trăm năm, mắt không thấy thì tâm không phiền
Thượng Thượng với lấy cốc sữa uống lấy uống để nhăn mày muốn oán trách cái thứ vừa ăn vào, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của ba ruột, lập tức thay đổi thái độ, không dám ho he điều gì, cúi đầu ăn sáng
Hạ Diệu Diệu vẫn chưa cười đủ, lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt, đâu phải cô chưa từng giữ vẻ mặt thản nhiên khi ăn đồ anh nấu, món mì nấu trứng của anh chưa bao giờ bỏ muối, trong thời gian ở cữ, cô đã ăn vài lần nhưng không nói ra, anh lại cứ tưởng mình là đầu bếp thật
Nếu như Hà Mộc An mà nấu ăn ngon thì cô còn cho phép Tiểu Tra ở cùng họ không, nghĩ lại cảnh Hà Mộc An chăm chú nhìn cô ăn là thấy thú vị, anh tưởng cô không biết chắc, bao nhiêu năm như vậy rồi mà vẫn đáng yêu như thế: “Không được, không được rồi, không đùa nữa, em đi tắm trước đây, hai cha con ăn đi nhé.” Nói xong cô bỏ đũa xuống, ngâm nga một bài hát vui vẻ nào đó khi bước lên lầu, giữa đường còn bật cười thành tiếng
Mặt Hà Mộc An đen như đít nồi, trong lòng có một ngọn lửa đang bốc ngùn ngụt nhưng không xả ra được.