Hai mắt Hạ Diệu Diệu đỏ hoe, một mình trốn trong ký túc xá tối tăm, cảm xúc lúc này vẫn không cách này bình ổn được, lúc này điện thoại bỗng reo lên.
Hạ Diệu Diệu vội vàng lau nước mắt, nghe điện thoại
Âm thanh vui vẻ từ trong điện thoại truyền đến bên tai: “Mẹ! Ba đưa con đến một khu vui chơi rất là lớn! Các chú dê va vào nhau rất là vui.”
Tâm trạng Hạ Diệu Diệu đang rất tệ, trong lòng luôn cảm thấy không đáng thay cho Cao Trạm Vân, mới có một lát mà Thượng Thượng đã quên anh mất rồi, thật không có lương tâm, Hạ Diệu Diệu cũng cảm thấy mừng cho anh, mừng vì cả đời này không phải ở chung với hai mẹ con cô, như vậy thật rất không đáng: “ y, con chơi đi...”
Hạ Diệu Diệu tắt điện thoại, bất lực nằm xuống giường, nghĩ về những năm qua có Cao Trạm Vân..
Tiếng chuông điện thoại chói tai lại đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ còn đang đứt quãng của cô, cô hít một hơi thật sâu, chỉnh lại tâm trạng của bản thân và cầm điện thoại lên
“Mẹ ơi, mẹ ơi! Khắp thế giới đều ngập tràn ánh sao! Đẹp quá! Thật đẹp quá, mẹ chắc chắn chưa thấy qua...“.
Tâm trạng Hạ Diệu Diệu đang không tốt, không còn hơi sức đâu để trả lời con gái, từng tiếng nói ra đều mang âm mũi: “Mẹ biết chứ, con chơi vui nhé, nhớ đi ngủ đó.” Sau đó cô liền tắt điện thoại.
Hạ Diệu Diệu nhớ đến hình ảnh khi Cao Trạm Vân dẫn Thượng Thượng đi khu vui chơi, lúc đó Thượng Thượng còn rất nhỏ nên căn bản không hiểu gì, chỉ biết rằng màu sắc này thật đẹp mắt, một mình anh ấy ôm theo đứa bé đi khắp nơi...
Đinh đang định đang định đinh...
Hạ Diệu Diệu buồn bực ngồi dậy, nhìn hiển thị trên màn hình, trực tiếp quẳng điện thoại lên giường không để ý đến nữa, cô muốn tập hợp lại những hình ảnh hồi ức đang bị gián đoạn khi nãy, kết quả tiếng chuông điện thoại lại vang lên không ngừng, dường như có hai chiếc điện thoại đang thay phiên nhau không ngừng gọi đến, căn bản không có thời gian ngừng lại
Rốt cuộc Hạ Diệu Diệu sợ con gái trong lúc chơi xảy ra chuyện gì, rất không tình nguyện ngồi dậy nghe điện thoại
Âm thanh vui vẻ của Thượng Thượng lại một lần nữa vang lên, Hạ Diệu Diệu tức giận lấy pin điện thoại ra, vứt điện thoại qua một bên, leo lên giường nằm bực bội, Thượng Thượng thật không có lương tâm, Cao Trạm Vân thương con bé như vậy! Thật là uổng công anh ấy thương con bé!
Hà Mộc An vẫn tiếp tục kiên trì, không ngừng gọi điện đến, lời trả lời điện thoại vừa rồi quá máy móc làm cho anh rất không vui, không phải là người ta đã đi rồi sao, buồn đến con gái cũng không trồng nối liền gửi qua cho anh trông, cô muốn dùng thời gian tối nay để làm gì, hồi ức lại đoạn tình cảm đó hay là dùng thời gian tối nay để khóc thương cho cuộc tình không có kết quả của cô!
Hà Mộc An vẫn tiếp tục gọi, cũng không biết là đang so đo cái gì với người vừa trả lời điện thoại quá máy móc kia, chỉ là vẫn không ngừng gọi điện đi
Hạ Diệu Diệu một mình nằm trên giường, ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, anh ấy..
không biết có phải do suy nghĩ bị gián đoạn hay không, Hạ Diệu Diệu có cố gắng thế nào cũng không tìm lại được mạch suy nghĩ khi nãy.
Hạ Diệu Diệu đột nhiên cảm thấy vô cùng buồn bực, bỗng nhiên bật mình ngồi dậy, mở đèn đầu giường, cầm lấy quần áo đi vào nhà tắm
Hà Mộc An gọi nhưng không thấy ai bắt máy, cũng không bỏ cuộc mà gọi tiếp bảy tám lần, nhưng máy bên kia đều báo đã tắt máy, nhìn con gái đang chơi mà sắc mặt của anh lại vô cùng lạnh lùng, cô lại khóa máy, người ta cũng đã đi rồi còn muốn khóc thương cho người ta hay sao!
Thượng Thượng đang ngồi trên bánh xe đu quay hưng phấn dang hai tay ra, nhìn vào bầu trời sao, nhìn thành phố ngập trong ánh đèn bên dưới, nơi này chỉ có một mình bé, là nơi mà ba dành cho bé
Aaaaaa! Vừa nghĩ đến là thấy vui rồi.
Tuy ba ruột cứ bắt bé nói chuyện với mẹ làm cho bé rất phiền, nhưng tặng cho bé món đồ chơi lớn như vậy nên bé không còn bực nữa, cô bé rất thích món quà này, càng bội phục hơn chính là cái đầu bí ngô thông minh của bé, may mà bé chạy nhanh, leo lên được trên đây, nếu để cho ba đuổi kịp, nói không chừng lại bắt bé gọi điện cho mẹ...
Hà Mộc An nhìn con gái một lát, sau đó lại cúi đầu xuống, biểu cảm lạnh như băng tiếp tục gọi điện thoại
Tắt máy, tắt máy, vẫn là tắt máy..
Thư ký Trần nhìn thấy tình hình như vậy, rất ý thức mà cách xa anh vài bước, cúi thấp đầu không dám nói chuyện, không biết có phải là có kinh nghiệm trong việc bị vợ mình phản bội hay không, từ lúc bắt đầu đã xem phụ nữ đều là heo, bây giờ vẫn nghĩ như vậy, cũng không còn cảm thấy tình cảm cần phải thiện trường địa cửu gì cả, không cảm thấy cái gì mà rung động trong một khoảnh khắc, mà chỉ là ai cũng sẽ có mục đích của riêng mình, hoặc có thể nói chỉ cần hai bên có thể ở bên nhau hợp là được
Vì vậy nhìn thấy ngài Hà như vậy, thư kí Trần như vén một màng sương mờ mà nhìn thấu chuyện tình cảm giữa nam và nữ, thậm chí nhìn hành động này của ngài Hà trong lòng liền cảm thấy là ngài Hà đang làm phiền cô Hạ, mục đích cuối cùng chẳng qua cũng chỉ là muốn nói với cô Hạ một hai câu?
Thư ký Trần không dám khẳng định, nhưng chuyện hôn nhân hay tình cảm thì cũng giống như đánh nhau một trận, cứ cảm thấy hành động của ngài Hà không đơn giản giống như suy nghĩ ban đầu của anh, nếu không phải có mục đích khác? Anh thật không tìm ra lý do nào khác để giải thích hành động lúc này của ngài Hà.
Ngài Hà thích cô Hạ? Thư ký Trần vô cùng kinh ngạc đối với loại khả năng này! Nhưng có nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng
Hạ Diệu Diệu là loại phụ nữ rất bình thường, trong mười người thì không tìm được chín người cũng tìm được năm người như vậy, người mà có thể không dễ dàng gì mới có được cuộc sống yên ổn sau đó lại rất an phận sống qua ngày
Có thể nói ưu điểm duy nhất của cô Hạ chính là..
không muốn chiếm bất kỳ lợi ích gì sau khi biết được thân phận thật sự của Ngài Hà.
Những điểm này thì không phải chỉ có một mình cô có thể làm được, Phất Y và Lâu tiểu thư đều có thể làm được, ngài Hà vì sao chỉ nhìn trúng cô?
Những người giúp việc ở trang trại Hà Quan đều ngoan ngoãn cúi đầu cụp đuôi lại, do tâm trạng của ngài Hà không tốt, mọi người đều không nên đi trêu vào anh ấy, nếu không bản thân mình chắc chắn sẽ mất mặt.
Mộc Tú Tranh không chịu được cảnh con trai mỗi khi tâm trạng không vui thì mọi người vui quanh cũng đều trầm mặc như vậy.
Mộc Tú Tranh không thể nào chịu đựng thêm một giây, nếu không phải bên trong đang có con trai bà thì chắc chắn bà sẽ không thèm đi vào, nói trắng ra thì bà cũng rất sợ khi con trai không vui, bởi vì bà và Hà Thịnh Quốc gặp mặt nhau ở cửa khách sạn bị con trai biết được, nên cũng không dám đi để chọc giận anh
Mộc Tú Tranh không dám tin khi nhìn cô gái đi ra chuyển lời, ánh mắt to tròn vô cùng tổn thương: “Tại sao không cho tôi đi đón cháu gái mình tan học, sao có thể như vậy? Có phải các người cố ý làm khó tôi không, có phải là thấy tôi quay về nên các người không vui, nên mới hòa vào ăn hiếp tôi?”
Khả Tín nhìn lão phu nhân sợ sệt, chỉ sợ lão phu nhân sẽ rơi nước mắt, như vậy thì ai mà chịu được: “Không phải, không phải, thật sự là ngài Hà đã dặn cô chủ nhỏ, cô chủ nhỏ hôm nay về nhà mẹ ruột.” “Vậy bà nội như tôi thì sao, tôi nhớ cháu gái mình thì phải làm sao? Tôi phải làm sao...” Mộc Tú Tranh vô cùng yếu đuối đáng thương nhìn Khả Tín.
Khả Tín bỗng chốc cảm thấy rất đau lòng, cô không quyết định được, cúi thấp đầu hối lỗi nói: “Ngài Hà đã dặn dò.” Tâm trạng ngời ấy không tốt, cô có muốn nói giúp cho lão phu nhân cũng không dám, chỉ có thể ủy khuất lão phu nhân yếu đuối xinh đẹp đáng thương.
Mộc Tú Tranh cũng không dám khiêu chiến quyết định của con trai, nhưng nếu đi như vậy sẽ rất mất mặt, chỉ có thể thông qua người dưới mà tìm chút thể diện.
Tâm trạng Hà Mộc An rất không tốt, sắc mặt trầm mặc, đi từ phòng tập gym ra, trực tiếp đi đến nhà tắm, sự tình không phát triển theo hướng dự đoán của anh
Cao Trạm Vân đi rồi, Hạ Diệu Diệu lại không có việc gì, đau lòng một hai ngày là xong, Hà Mộc An nghĩ ngợi một ngày hôm nay là nhiều rồi.
Bây giờ đã qua nửa tháng mà không thấy Hạ Diệu Diệu có ý định vì con mà cho hai người cơ hội quay lại, hay là do anh ám chỉ không rõ ràng, lúc nghe điện thoại của cô, không hề phản đối sau khi đón con tình cờ gặp nhau thì cùng nhau đi ăn bữa cơm, anh biểu hiện rõ ràng như vậy, cô còn muốn thế nào nữa! Lại không hề chủ động mời anh cùng cô đi ăn cơm chung với Thượng Thượng
Hà Mộc An rất không hài lòng thái độ của cô đối với chuyện bạn gái cũ của anh, anh không hề quan tâm Phát Y đi đâu, đó là vì anh và người phụ nữ đó không có bất kỳ quan hệ nào, nhưng Diệu Diệu dựa vào đầu lại không để ý, thậm chí đến hỏi dò vài câu cũng không thấy
Không đúng, cô chắc chắn đã hỏi dò qua một lần rồi, lần đó khi ở trên xe, nói đến việc bà lão họ Mẫn mới nhất Y làm khách mời
Nghĩ như vậy, sắc mặt Hà Một An bỗng chốc thư thái một chút, còn biết hỏi khéo nữa
Cả người đều thoải mái hơn rất nhiều, anh mở vòi nước tự động, để mặc cho dòng nước chảy khắp người...
Hạ Diệu Diệu làm sao có thể nghĩ nhiều như vậy, lần đó sau khi tham quan nhà trẻ xong, thì lần gặp tiếp theo chính là ngày hội phụ huynh
Hà Mộc An đến sau khi hoạt động đã kết thúc, Hạ Diệu Diệu nhìn thấy, tự nhiên cũng nói một câu khách sáo, ai biết họ sẽ thật sự đi ăn chung với nhau.
Trong lúc ăn cơm, Hà Mộc An không nói một câu nào, Hạ Diệu Diệu cũng không nói lời nào, cô có điện mới đi bắt chuyện với người mặt lạnh như anh
Chăm sóc cho con gái ăn cơm, bản thân cũng tùy tiện ăn một ít, sau đó thì cô đi vê.
Cô không thích ăn cơm chung với Hà Mộc An, lúc trước không thể cùng cả nhà ăn cơm, bây giờ càng không có khả năng
Cái cô thích ăn thì anh không thích, thật không vui tí nào
Bọn họ không chỉ có sở thích đối với bài trí món ăn khác nhau, đến khẩu vị cũng không giống nhau
Cô thích những món có nhiều gia vị, cá chua cay, canh vịt xé sợi, tôm hấp cay, lẩu Tứ Xuyên, nhưng những món đó Hà Mộc An đều không ăn, thật là những người có nghiên cứu với người không nghiên cứu không thể nào ở chung được.
Lúc không cần thiết thì Hạ Diệu Diệu rất không muốn cùng anh ăn chung bàn ăn.