.
Mặt Hạ Vũ đỏ rực, nói qua loa lấy lệ: “Không..
Sẽ không...”
Sao lại không chứ? Hạ Thượng Thượng níu lấy vai cậu, khuôn mặt xinh đẹp ló ra khỏi chiếc mũ rộng vành, bên tai rủ xuống những dây xoắn ốc được điểm xuyết bằng chân châu, xinh đẹp giống như tiểu công chúa của nhà quý tộc thập niên sáu mươi bảy mươi: “Ba mẹ sẽ không sinh em trai xấu sao?” Hạ Thượng Thượng mở to đôi mắt ầng ậc nước nhìn cậu.
Hạ Vũ ngượng ngùng, lập tức đỏ mặt lên: “Cái này...”
Hạ Thượng Thượng cúi đầu: “Cậu cũng không biết nói với con thế nào phải không?” Hạ Thượng Thượng đột nhiên có chút buồn bã: “Thực ra con cũng nghĩ đến rồi.” Con nghĩ cái gì
“Gần đây ba mẹ thường xuyên mặc kệ con, chỉ có mỗi ba ruột chăm sóc con, con nghĩ chắc là ba mẹ chế con ăn quá nhiều nên không cần con nữa, sau này con sẽ đi theo ba ruột luôn có ý đồ xấu kia, đợi ba ruột cũng kết hôn, con sẽ bị bán đi...” Con sẽ bị bán đi...
Hạ Vũ vội vàng mở miệng: “Không, sẽ không
Ba mẹ con yêu con nhất, chỉ là bọn họ cảm thấy con cũng thích ở cùng ba ruột, vì vậy mới để con chơi với ba ruột nhiều hơn
Con nghĩ xem có phải trước đây con cũng rất thích chơi với ba ruột hay không...”
“Không phải đâu.” Hạ Thượng Thượng bĩu môi, đột nhiên ngẩng đầu hỏi cậu: “Ba ruột con nói ba không kết hôn, ba sẽ bên con cả đời, thích con cả đời, sẽ không sinh em trai
Cậu có cảm thấy là ba ruột đang lừa con không, đến ba mẹ còn sinh em trai cho con, huống hố là ba ruột.” Bà ngoại từng nói ba ruột sẽ dùng những lời nói mật ngọt để lừa cô bé.
Hạ Vũ há miệng kinh ngạc trước lời nói của Thượng Thượng, anh thật sự nói như vậy với Thượng Thượng sao? “Đương nhiên là lừa con rồi.” Xem đi xem đi, cậu nói nhiều như vậy nhưng chưa từng nói ba mẹ không sinh em trai cho cô bé, cô bé biết thừa ba mẹ không thích cô bé nữa rồi, sao số cô bé lại khổ như vậy, cô bé còn sống làm gì nữa, còn không bằng...
“Thượng Thượng, đừng bắt cậu con bể suốt vậy, cậu con sẽ mệt.”
Hạ Thượng Thượng nghe vậy lập tức thu hồi lại.
Hà Mộc An đã mang theo đội ngũ bị Thượng Thượng "vứt bỏ, từ từ đi đến, Hoàng Vi Nghiệp cũng đi theo sau.
Hạ Vũ không nhịn được mà cảm thán về sức ảnh hưởng của Hà An đối với Thượng Thượng.
Hạ Thượng Thượng nhìn ba ruột của cô bé, dầu môi: “Ba chậm quá đi, con muốn cậu đi cùng con.” Người xung quanh chảy đầy mồ hôi, ngài Hà là ai chứ, trong số những lần gặp gỡ hiếm hoi, chưa một ai dám cãi lại một câu, không ngờ cô con gái này của anh lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy: “Chào ngài Hà, chào Hoàng tổng.” Đám người này không tự giác kéo dài khoảng cách với lãnh đạo đang bể thiên kim của ngài Hà.
Hạ Vũ cũng định lùi bước cùng nói cậu và Hà Mộc An không thân thiết cho lắm, nhưng Hạ Thượng Thượng trách móc ba cô bé, nhìn thể nào cũng giống như không liên quan đến cậu, cậu cũng bất động không lùi lại nữa.
Hoàng Vĩ Nghiệp cực kì kinh phục vẻ mặt khi tiểu thư nói ngài Hà nhà bọn họ, mặc kệ con cái nói gì cũng không hừ một tiếng, nhưng ông không hi vọng nhân viên của mình nhìn thấy một màn này: “Chỗ này không còn việc gì nữa rồi, về chỗ làm việc đi, có việc gì lại gọi mọi người.”
“Cảm ơn, Hoàng tông.” Hạ Vũ nghe vậy thì thả Thượng Thượng xuống cũng định đi
Hoàng Vi Nghiệp vội vàng mở miệng: “Cậu ở lại.” Ông vẫn còn nhớ sự việc kem ly hôm Triệu Thiên kết hôn
Hạ Vũ lại dừng lại, ôm lấy Thượng Thượng không nói một câu, nhìn đám người nhàn rỗi đi khỏi
Ngài Hà lại nói gì đó với Hoàng tổng, Hoàng tổng gật đầu, người làm vẫn đi theo sau lưng ngài Hà đi lên phía trước đón lấy Thượng Thượng.
ở bên cạnh, Hà Mộc An cầm điện thoại ra giơ lên trước sáng so một chút, nghĩ rồi lại cất vào, anh gửi không được hay cho lắm
Thượng Thượng không để người khác ôm
Hạ Vũ cười: “Để tôi bể cho.”
Em vợ của ngài Hà đẹp trai quá
Hà Mộc An đã chỉ một cô gái khuôn mặt hiền hòa, đôi mắt đang long lanh nói: “Đừng quên gửi ảnh cho cô Hạ.” Cô gái đó nghe vậy bị dọa một trận, vội vàng hồi thẩn khi nhìn thấy trai đẹp, cầm lấy máy chụp ảnh từ chỗ người làm ở đằng sau, nghĩ thấy không tiện cho lắm, lại bỏ trở lại
Cô ấy cầm điện thoại của mình ra, cúi người chụp một bức cặp cậu cháu dung mạo tuyệt vời kia một tấm, đẹp trai quá, lập tức gửi cho cô Hạ.
Hạ Diệu Diệu đang ở nhà của Đồng Đồng, cùng Khổng Đồng Đồng ngồi trên ghế sofa nói xấu mẹ chồng tương lai của cô ấy.
“Ai vậy?”
Hạ Diệu Diệu mở điện thoại ra, nhìn bức ảnh bên trong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Thượng Thượng ra ngoài chơi với Hà An, gửi ảnh về.”
“Nó ra ngoài chơi với Hà An, con bé này liệu có khi nào không cần cậu nữa không, tớ xem nào.”
Hạ Diệu Diệu đưa qua
Trong ảnh nam đẹp trai nữ đáng yêu, thực sự là một bức tranh đẹp: “Em trai cậu càng ngày càng đẹp trai.” “Đừng mơ, tính cách của em trai tớ không phù hợp với cậu, cậu xem con gái tớ xem, có phải càng ngày càng xinh đẹp không?”
Khổng Đồng Đồng giận dỗi nhìn cô một cái: “Gì cơ? Giá cả của cô đây cũng rất cao đấy có biết không?” Khổng Đồng Đồng không thèm khách sáo mà chỉ điện thoại: “Nói thật là tốt hơn lúc đi theo cậu nhiều
Ngài Hà không hổ là ngài Hà, con gà cũng có thể biến được thành phượng hoàng, nuôi con gái cậu còn cao quý hơn cậu, bọn họ đang chơi ở chỗ nào? Nhìn chỗ này rất rộng.” “Hoa Hàng, Thượng Thượng muốn ngồi máy bay.” Khổng Đồng Đồng cảm thấy kì lạ: “Sao cậu không đi theo, nghe nói ba mẹ nào có con cái chỉ cần mỗi lần có việc gì mới đều muốn làm cùng con, công ty của bọn tớ, ba mẹ vì tham gia cuộc thi của con đến chuyên cần cũng không cần cực kì nhiều.”
Hạ Diệu Diệu cười ha ha nhìn cô ấy một cái.
Khổng Đồng Đồng thẳng lưng, cô cũng không nói gì sai: “Suy cho cùng người từng li hôn quả là khác biệt, yêu con cái nên thời gian của ba mẹ cũng ít đi.” “Cậu mới li hôn ý.” Hạ Diệu Diệu buồn bực, một người chưa làm mẹ cứ phải xát muối lên nỗi đau của người làm mẹ mới vui sao: “Cậu tưởng tớ không muốn đi chắc, tớ không phải là vì tránh hiểm nghi hay sao.” Thượng Thượng thấy máy bay chắc chắn rất vui, nhìn cái mặt cười kia, không biết vui đến mức nào nữa: “Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng hồi nhỏ chúng ta không phải cũng không có bố mẹ chơi cùng sao?”
“Chúng ta có thể giống bọn nhỏ sao, nếu như giống nhau, thời đại không tiến bộ à
Cậu thừa nhận đi, vấn đề vật chất cậu không bằng được, có phải từ khi nó có ba ruột xong là cậu và bác sĩ Cao càng ngày càng ra rìa rồi không? Con gái người ta hét lên một câu muốn ra ngoài vũ trụ, hai người các câu ai làm được? Còn không phải đành để ba ruột người ta đi cùng sao.”
“Cũng chỉ có bây giờ, Thượng Thượng còn nhỏ mới tin hai người các cậu yêu bé nhiều hơn ba ruột nó
Đợi con bé lớn rồi, ai yêu nó thế nào nó nhìn là biết, đến lúc đó con bé cũng chỉ nhớ cậu ở trong lòng, một năm cậu cũng không gặp được mấy lần.” Hạ Diệu Diệu sao có thể không hiểu đạo lý này chứ, nhìn con gái trong điện thoại, nghĩ lại có chút buồn
Mấy hôm trước con gái xem phim hoạt hình, thấy mỹ nhân ngư ca hát giữa biển, con gái rất thích
Nó không hề thông báo với cô và Trạm Vân mà trực tiếp gọi điện cho Hà Mộc An, bảo Hà Mộc An đưa người đến nhà đón Thượng Thượng đi chơi hô, bọn họ vậy mà không hề hay biết.
“Có cảm giác nguy cơ rồi đi, suy cho cùng là ruột thịt vẫn khác nhau
Không phải ai nói mấy câu là ly gián được, đặc biệt là Hà Mộc An vẫn chưa kết hôn, không ai làm Thượng Thượng tức giận
Tớ nói cho cậu biết, nếu như Hà Mộc An không kết hôn, haha, hình tượng ba mẹ của cậu và Trạm Vân sớm muộn cũng sẽ bị ép xuống đáy vực
Cậu nhìn tớ đối với nó tốt thế nào, kết quả thì sao, mẹ ruột của người ta vừa gọi một tiếng, lập tức liền đi mất
Còn cái người đàn ông mồm nói yêu tớ, hôm nay không phải cũng cùng con trai đi chơi cuối tuần sao
Ai mà biết được cặp vợ chồng đã ly hôn từ lâu kia rồi liệu có vì con cái mà xích lại gần nhau chụp một tấm ảnh gia đình hay không?” Khổng Đồng Đồng nói cứ giống như thật sự nhìn thấy hình ảnh đó, tức giận vứt quả táo xuống bàn trà không thèm ăn nữa.
Hạ Diệu Diệu cười haha, cầm lên gọt tiếp hộ cô ấy: “Cũng không phải ngày một ngày hai, trước đây đều nhịn cho qua rồi, trong lòng không vui thì mắng thêm vài câu.”
Trong lòng Khổng Đồng Đồng cực kì không vui: “Anh ấy lớn như vậy rồi còn có cái gì không biết chứ
Cậu còn biết không đi để tránh hiểm nghi, anh ấy bị ngốc à, còn hỏi tớ vì sao không đồng ý lấy anh ấy
Lấy anh ấy rồi không phải càng tức hơn sao, còn không khiến bản thân tức chết sao?”
Hạ Diệu Diệu cúi đầu gọt táo, không nói gì
Khổng Đồng Đồng cực kì tủi thân, bây giờ cô đã kinh nghiệm đầy mình rồi, mặc kệ cuối tuần anh hẹn cô làm gì cũng không cần dậy sớm, bởi vì chín giờ hơn anh sẽ gọi điện nói xin lỗi, kết quả thể nào, lần này cũng bị cô đoán đúng rồi: “Tớ nói cho cậu biết, cho dù vị bác sĩ nhà cậu có thoải mái, bao dung thể nào, đồng ý cho cậu cùng ba của con mình đi bồi dưỡng tình cảm với con cái, cậu cũng không được đi, không được đi, có hiểu không?”
Hạ Diệu Diệu gật đầu: “Biết rồi, biết rồi, ăn táo đi.” Khổng Đồng Đồng nhận lấy, vành mắt hơi đỏ lại có chút đau lòng: “Cũng không cần thiết lần nào cũng không đi, suy cho cùng cũng là con ruột của cậu, chúng ta cũng không thể không hiểu đạo lí, có rất nhiều lúc nói là thật lòng, chỉ là...” Các người cũng không được quá tham lam, coi lòng tốt của bọn tôi trở thành điều đương nhiên, nhiều lần quá người có hiền lành hơn nữa cũng sẽ tức giận, cô cũng không biết mình có thể chịu được bao lâu nữa
Khổng Đồng Đồng cắn một miếng táo.
Hạ Diệu Diệu đẩy cô ấy: “Không chịu được nữa à?”
“Không phải, anh Thiệu nhà tớ đối với tớ tốt lắm, tớ mới không để cái người phụ nữ kia đắc thể đâu.” Nếu như không phải vì anh ấy, cô sớm đã không chịu được rồi
Hạ Diệu Diệu thở dài: “Vì vậy tớ không đi.” Bỏ lỡ cơ hội nhìn con cái khám phá thế giới đương nhiên là đáng tiếc, nhưng vốn dĩ không phải việc nào cũng có thể vẹn cả đôi đường
Lần sau đi, cô và Trạm Vân sẽ đưa con đi, mặc dù không bằng Hà Mộc An đưa con đi xem rất nhiều nơi, nhưng Thượng Thượng sẽ hiểu đây là tấm lòng của ba mẹ.