Anh không muốn cô trở thành mục tiêu của ai đó, mặc dù cảm thấy chuyện này không thể xảy ra nhưng đề phòng vẫn hơn.
Hạ Vũ thấy vậy nhưng không nhúc nhích, vẫn đứng đằng sau phía bên trái cô ấy với khoảng cách chỉ bằng một nắm tay, thu lại nụ cười trên mặt, không hề có ý khách sáo với đối phương.
Những đồng nghiệp khác thấy vậy cũng không duy trì được nụ cười nữa. Không phải là họ cảm thấy giữa ba người này có chuyện gì đó, phải biết rằng ở Hoa Hàng có rất nhiều cô gái theo đuổi Hạ Vũ nhưng cậu chưa từng để ý đến, quan hệ giữa cậu và chị Phó vốn tốt đẹp từ trước, điều này rất nhiều người đều biết. Họ chỉ là làm theo bản năng thu lại cảm xúc quá mức trước mặt người khác thôi.
Còn một lý do nữa là, mỗi một tập thể nhỏ sẽ có sự gắn kết hòa hợp nhất định và đều có chút bài xích người ngoài. Ví dụ như việc Triệu tổng bị mất mặt lúc nãy, bọn họ thì cười rất vui vẻ nhưng lại không hy vọng người khác cũng sẽ cười thân hình tròn vo mũm mĩm của ông ấy, làm vậy chính là đang thách thức tập thể bọn họ, may mà cái uy của Triệu tổng vẫn còn đó, người ngoài cũng không dám to gan mà cười ông ấy.
Tiếng cười đùa dần tắt, những người xung quanh Hạ Vũ Và Phó Khánh Nhi nhường ra vị trí cho hai người.
Tâm trạng Phó Khánh Nhi không được tốt lắm, cô không hề có ý muốn cho Khưu Nguyên ra nhập vào nên mặc kệ.
Khưu Nguyên thấy hơi lúng túng nhưng chắc là do anh nghĩ nhiều quá rồi.
Đồng nghiệp dần tản đi, chỉ còn lại Hạ Vũ đứng đó bên Phó Khánh Nhi, Hạ Vũ coi như không biết gì vẫn giữ nguyên cảm xúc hào hứng: “Triệu tổng sắp vượt qua các chướng ngại vật rồi?”
Phó Khánh Nhi nhìn sang cũng vui theo, Triệu tổng đang lơ lửng trên bức tường dựng đứng, lên cũng không được xuống cũng không xong, dáng vẻ hài hước không thể tả, ông ấy còn cố tình làm mặt quỷ để trêu mọi người vui khiến ai cũng cười vui thích.
Đã rất lâu rồi Phó Khánh Nhi chưa được cười thoải mái như thế này: “Không xong rồi, Triệu tổng đúng là biết làm trò, tôi cười sắp không thở được nữa rồi...”
Hạ Vũ bước sát vào, để cô tì tay vào vai cậu, trên môi nở nụ cười âu yếm: “Triệu tổng đúng là đang làm trò để dẫn dụ Hoàng tổng đây mà.”
Phó Khánh Nhi cười chảy cả nước mắt nhưng vẫn không quên tiếp lời cậu: “Hoàng tổng của chúng ta là lão tướng trên chiến trường rồi, về thể thao thì ông ấy chưa từng thua kém bao giờ, Triệu tổng không sợ Hoàng tổng mà lên thì ông ấy sẽ càng béo thêm sao.”
“Đã rất nhiều năm Hoàng tổng không luyện rồi nên cũng không chắc được.”
“Cũng đúng, Triệu tổng đang tìm một người đến để làm nệm đỡ đây mà.”
Trong sân, Triệu tổng đang lê lết thân hình tròn lẳn của mình, bất ngờ trèo được qua tường nhảy xuống hố bùn sau đó.
Ngoài sân, bà Triệu cười bất lực, bà lười để ý đến ông chồng đang bày trò của mình, xoay người dắt theo con gái đi thăm hỏi Hà phu nhân, đám người này ồn ào quá.
Phó Khánh Nhi lau nước mắt chảy ra do cười nhiều quá, vẫn không quên góp vui: “Cậu thấy ai sẽ thắng?” Hoàng Vĩ Ngiệp đã tham gia vào, thân hình ngược hẳn với Triệu Thiên Thành, ông mặc áo quần màu đen bó sát người, tự cảm thấy bản thân chưa hề già, ông hò reo ăn mừng với đội của mình cứ như là nắm chắc phần thắng trong tay rồi.
Hạ Vũ cân nhắc: “Cả hai người đều không, chị nhìn Phùng tổng đi, đã hoàn thành được một nửa rồi…”
Tầm mắt Phó Khánh Nhi vượt qua đám người đông đúc để nhìn sang.
Khưu Nguyên càng cảm thấy không ổn: “Phùng tổng của các em à? Ở đâu, là người dẫn đầu hay người ở giữa, nhìn Triệu tổng thú vị quá, không biết đã bao nhiêu năm chưa vận động rồi...” Anh cảm nhận được, sau khi mình vừa nói xong, những người xung quanh, đặc biệt là những đồng nghiệp vừa nãy cười cùng Phó Khánh Nhi đều nhìn mình bằng ánh mắt dò xét, rõ ràng vừa nãy mọi người còn cười vui như vậy, từ béo cũng là cô ấy nói trước mà.
Phó Khánh Nhi thấy mình vô ý khiến Khưu Nguyên bị khó xử liền muốn rời đi.
Hạ Vũ cũng muốn đi theo.
Phó Khánh Nhi không đồng ý, Khưu Nguyên để Lăng Linh theo đến là chuyện của anh ta, cô mà cũng làm theo thì cũng chẳng hay ho gì. Cô cũng không thể giả vờ vô tư cho rằng cô và Hạ Vũ không có gì thì thật sự sẽ không có gì, khi hẹn hò yêu đương dẫn theo em trai em gái thân thiết còn không ổn, vậy nên không thể đưa thêm một người khác giới không có tí quan hệ ruột thịt nào.
Đây cũng là điểm mà Phó Khánh Nhi thấy Khưu Nguyên không được tận tâm, vì suy nghĩ đến anh là đàn ông, cô đã nhiều lần nghiêm túc đề cập đến việc cô không muốn nhìn thấy Lăng Linh, nhưng hình như anh cảm thấy chuyện này không quá quan trọng, nên cô đã từ bỏ ý nghĩ không chấp nhận ai khác ngoài anh hay phải tranh giành anh đến cùng.
“Chúng ta đi xem tiệc rượu đi, em luôn muốn thử kho rượu quý của ngài Hà nhưng mãi mà chưa có cơ hội.” Phó Khánh Nhi nói chuyện luôn rất để ý đến mặt mũi của người khác, đã thành bản năng rồi.
Hạ Vũ như không hiểu được ám thị của Phó Khánh Nhi, vừa nghe cô nói thế đã vội nói luôn: “Em cũng đi, hiếm có dịp anh rể mở rượu như thế này, em cũng muốn đến thử.”
“Cậu còn sợ chưa có đủ rượu để uống sao, mau đi cổ vũ cho Phùng tổng của cậu đi, cẩn thận ông ấy mà không nhìn thấy cậu sẽ ghi hận trong lòng, rồi cậu sẽ không dễ sống đâu.” Cô khéo léo cự tuyệt.
“Không sao đâu, em đi thử xem thế nào rồi quay lại sẽ chia sẻ những điều tâm đắc với ông ấy sau.”
Phó Khánh Nhi nhìn cậu bằng ánh mắt khó hiểu, Hạ Vũ không phải là người không biết ý, dù thời gian qua lại giữa cô và Khưu Nguyên khá dài nhưng không có cái gì gọi là thế giới hai người cả, đi đâu gặp được đồng nghiệp đều rủ theo cùng là chuyện rất hay xảy ra. Nhưng mà Hạ Vũ không phải là những người chủ động giống những người đó, hơn nữa đây là nhà chồng của chị gái cậu, cậu không cần thiết phải xúm vào với bọn họ.
Hạ Vũ thản nhiên nhìn lại Phó Khánh Nhi.
Phó Khánh Nhi đột nhiên cười, cười cái tính khí trẻ con của cậu, chắc là cậu vẫn ghi thù chuyện hồi sáng, thật không nhìn ra cậu lại là một con người thú vị như thế.