“Đúng, thi xong em về nhà luôn à?” Hà An tao nhã lau miệng, không ăn nữa. “Ừm.” Hạ Diệu Diệu vẫn tiếp tục gắp đồ ăn. Ánh sáng mặt trời bên ngoài không hề ảnh hưởng đến khẩu vị của cô: “Thi xong là bốn rưỡi, vừa kịp bắt chuyển xe đường dài cuối cùng, khoảng chín giờ tối là về đến nhà.”
“Như vậy có phải quá muộn hay không.” “Hạ Vũ đi đến bến xe đón em.”
“Bao giờ em quay về trường?” “Thì đến khi nào khai giảng!” Không khai giảng quay về làm gì chứ?
“Hà thiếu gia, cuộc họp ba bên mười phút nữa sẽ bắt đầu.” Thư ký Thi cung kính đưa lên báo cáo hợp tác của ba bên lần này: “Hoàng tổng đã ở bên ngoài đợi ngài rồi.”
Hà Mộc An nhận lấy, đứng2lên nói: “Đi thôi.” Vẻ mặt của Hà Mộc An lạnh lùng không một chút buông lỏng, lông mày như kiếm sắc mang theo vị lạnh lẽo tự nhiên, âu phục phẳng phiu theo bước đi của anh dường như cũng trở nên trang nghiêm thêm vài phần.
Mọi người bên cạnh lập tức gập máy tính lại, cầm theo bút viết đầy đủ, chuẩn bị đi vào phòng họp. “Hà thiếu gia mời đi bên này.”
Hà Mộc An đi đến phòng họp dưới sự bao vây của mọi người.
Địa điểm tổ chức hội nghị ba bên lần này ở tại Lesotho của Nam Phi, người lên kế hoạch là Hoàng Cổ Lí, nhưng số tiền mà bản thân Hoàng Cổ Lí đại biểu cho một bên là quá ít, ỷ vào thân phận cổ đông lâu năm của mình mới8được Hà Mộc An đích thân đến đây trong thời gian nghỉ ngơi. Trong cuộc đấu đá của ba bên Hà Mộc An không hề lên tiếng, sự tồn tại của anh chẳng qua chỉ là để thể hiện ý kiến của phía Hoàng Cổ Lí, cũng là ý kiến của tập đoàn Hòa Mộc. Hà Mộc An trước nay đều làm việc vô cùng cẩn thận, cho dù chỉ là tham gia cũng không hề coi nhẹ mỗi lần đàm phán, điện thoại di động sớm đã tắt máy. Anh nghiêm túc lắng nghe những lời tranh luận bằng các thứ tiếng khác nhau, mười phút sau, không hề nóng vội liếc nhìn tư liệu trong tay.
Anh không tán đồng hợp tác tối đa hóa lợi ích, cũng không thấy cần phải nhượng lại lợi ích khi cần thiết6là thất bại trên bàn đàm phán, nhất là hợp tác xuyên khu vực muốn lâu dài bền vững thì nhất định phải song phương hóa lợi ích, nếu không cho dù đối phương đồng ý anh cũng sẽ không đầu tư.
Hiển nhiên Hoàng Cổ Lí đã đi theo anh nhiều năm như vậy, cũng hiểu trong sáu phương án đã chuẩn bị sẵn có một phương án rất hợp ý Hà Mộc An, nhưng Hoàng Cổ Lí vẫn chưa từ bỏ ý định, hiện đang dẫn dắt đội ngũ của mình mang phương án thứ tư tranh luận.
Điều này không phải là không thể, Hà Mộc An để văn kiện xuống, im lặng nghe ba bến tranh luận, nhanh chóng cân nhắc lực lượng của các bên và số tiền Hoàng Cố Lí có được sau khi kết thúc3buổi đàm phán hôm nay...
Hạt mưa lớn ào ào đổ xuống, tí tách đập vào khung cửa sổ cũ kỹ, sấm sét lóe lên, gió lớn khắp nơi, khiến thời tiết nóng nực chợt dịu đi.
Hạ Diệu Diệu cầm đậu đã nhặt được một nửa, mặc kệ mưa to mở cửa sổ nhà bếp ra, hạt mưa bay vào trong căn bếp nhỏ âm u, lập tức cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái. Hạ Diệu Diệu nhắm mắt hít sâu một hơi, thèm thuồng say đắm cảm giác mát mẻ này: “Thật đã!”
Du Văn Bác nhìn cô một cái, nhắc nhở: “Đừng để bị cảm.” Sau một lát anh ta đã lau sạch sẽ nước mưa đọng lại. “Không mở cửa sổ sẽ bị cảm nắng.” Hạ Diệu Diệu quay lại ngồi trên băng ghế nhỏ trong bếp, tiếp tục5nhặt đậu: “Vẫn chưa xong chuyện à? Anh của cậu cũng thật là, mở miệng ra liền đòi một trăm nghìn tệ, chị dâu tương lai của cậu làm bằng bạc sao? Một trăm nghìn tệ thì phụ nữ nào mà không lấy được chứ? Nhất định phải là cô ta sao, nhà cậu có một trăm nghìn tệ sao?”
Du Văn Bác dựa vào tủ bếp, không nói lời nào giúp đỡ Hạ Diệu Diệu bóc tỏi. “Quên mất, ba cậu về rồi. Tớ nói không biết tại sao anh cậu lại chạy về đây, hóa ra là nghĩ ra ba cậu mang tiền bán mạng về, lần trước tìm việc làm rút hết tiền trong nhà rồi mà còn không thôi, giờ lại nhớ nhung đến chỗ tiền ba cậu khổ lắm tích cóp được. Anh ta cũng không nghĩ xem ba cậu đã bao nhiêu tuổi rồi, còn có thể làm thêm mấy năm nữa, sang năm có thể bình an trở về hay không. Anh ta cũng không nghĩ xem công việc ở hầm mỏ nguy hiểm vậy thì đừng để ba mình đi, hay cũng không hề nghĩ đến làm sao để ông bà lớn tuổi có cuộc sống tốt đẹp hơn?”
Du Văn Bác chột dạ nhìn Hạ Diệu Diệu. Hạ Diệu Diệu nhìn thấy bộ dạng này của anh ta liền nổi giận: “Đúng là cả nhà cậu thiếu nợ anh trai cậu mà!” Hạ Diệu Diệu ném đậu đã nhặt sạch vào trong rổ, hận không thể biến anh cả Du thành đậu mà ngắt. Du Văn Bác xoay người đặt tỏi vào trong lọ: “Anh tớ nói, nếu như cho một trăm nghìn tiền sính lễ, nhà gái sẽ bỏ tiền mua một căn hộ nhỏ.” “Mua một căn hộ nhỏ sao?” Hạ Diệu Diệu khịt mũi coi thường: “Cậu tin à! Hơn nữa, mua rồi thì tính là của ai? Là anh cậu hay là cô ta? Đến lúc đó có liên quan gì đến gia đình cậu không? Đến lúc đó cậu có thể ở đó hay ba mẹ cậu có thể ở đó? Mọi người đã tính đến chưa, tớ không tin người phụ nữ này lại có lòng tốt như vậy, đón gia đình cậu vào ở cùng.” Du Văn Bác cầm chày giã tỏi lên rồi thả chút muối vào: “Vậy thì phải làm sao, bây giờ chuyện kết hôn của anh Cả mới là chuyện lớn trong nhà, tớ có thể nói gì chứ.”
Hạ Diệu Diệu nghe thấy vậy, không nhịn được cầm đậu đứng lên chọc vào đầu Du Văn Bác: “Tại sao cậu không được nói, cậu cũng là một người trong nhà họ Du, mỗi tháng cũng đều là tự mình nuôi mình, cậu có ăn một xu nào của anh ta sao? Cậu và anh ta bình đẳng, anh ta đòi một trăm nghìn, cậu cũng phải đòi một trăm nghìn!”
Du Văn Bác tốt tính không dám tránh: “Sao có thể chứ! Cha mẹ tớ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, hơn nữa anh ấy là anh của tớ, ba mẹ tớ vẫn luôn cho rằng anh tớ giỏi giang muốn giữ anh ấy ở nhà, cậu cũng không phải không biết điều đó, nếu như tớ phản đối thì bọn họ sẽ càng khó xử.”
Ngu ngốc! Bây giờ là lúc chết vì sĩ diện sao, đây là chuyện cậu lui một bước thì sẽ giải quyết được hết sao? “Bây giờ là anh cậu với chị dâu tương lai của cậu lấy được nhau rồi sẽ không để cho nhà cậu sống yên đâu!” “Cậu suy nghĩ một chút, chị dâu tương lai của cậu là con gái một, trong nhà thiếu một trăm nghìn mua nhà cho anh cậu chắc! Có phải khi chú chưa trở về bọn họ đã bỏ qua gia đình cậu mà nói chuyện cưới gả với anh cậu phải không? Người ta vốn không coi gia đình cậu ra gì, bây giờ vì sao đột nhiên tìm đến cửa, còn không phải nghe nói ba cậu đã mang theo tiền trở về sao? Cảm thấy có tiện nghi liền chiếm, vơ vét được thêm bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu.”
“Tại sao cậu nhìn tớ như vậy? Không tin sao?”