“Đi tìm anh cậu thì chắc chắn là khó hơn lên trời rồi. Lúc đó còn phải xem xem chị dâu có vui hay không, ba mẹ chị ta có vui hay không? Nhỡ chẳng may mọi người không đưa đồng nào, đến lúc đó cậu chỉ còn nước khác.”
Du Văn Bác liếc nhìn Hạ Diệu Diệu.
“Nhìn gì mà nhìn, trong cái mặt cậu kìa, tớ nói gì sai sao?” Cô coi như không có gì cũng không nói mình đúng: “Tớ không nói anh ta chắc chắn sẽ như thế, nhưng không thể không đề phòng được. Chi bằng bây giờ nhà cậu cứ làm ầm lên. Tuy chắc chú và dì sẽ thấy hơi xấu mặt, nhưng ít ra trong tay cũng có tiền ít phòng thân. Nhỡ có chuyện gì xảy ra với dì, cần khám bệnh chẳng hạn, trong nhà cũng2có tiền để dành, không đến mức phải chạy vạy khắp nơi.” “Tớ cũng từng nghĩ...” Du Văn Bác tự giễu bản thân: “Nhưng nếu anh ấy nói anh ấy không có tiền thì nhà gái sẽ không chịu kết hôn thì sao?” Không phải Du Văn Bác không hiểu gì, chỉ là không muốn nghĩ xấu cho người khác mà thôi.
“Không kết hôn cũng tốt, cô ta có gì tốt đâu! Muốn uy hiếp ai chứ!” Hạ Diệu Diệu trợn mắt phẫn nộ rồi nói tiếp: “Tuy anh cậu cũng chẳng ra gì, nhưng với kiểu nhẫn tâm như hiện nay của anh ta thì anh ta hoàn toàn có thể bỏ mặc mọi người và cả bạn gái hiện tại, thậm chí còn có thể tìm một cô bạn gái có thể khiến cho sự nghiệp hẳn tiến một bước.”
Hạ Diệu Diệu nghĩ8đến đây đột nhiên đè thấp giọng cười gian ghé sát Du Văn Bác nói: “Cậu cứ nói với anh cậu là chị dâu tương lai không tốt thế nào thật nhiều vào, trước tiên cứ chọc phá hôn sự này cho hả giận đã.” Du Văn Bác nghe vậy, không khỏi bật cười cưng chiều: “Cậu đó nha.” “Chị ta bất nhân, chúng ta bất nghĩa.” Có sao đâu!”
Tuy nói như vậy, nhưng anh tớ rất thích chị ấy.” Du Văn Bác nhìn đúng vào chiếc dây buộc tóc hình thỏ con trên đầu Hạ Diệu Diệu, rồi không khỏi liếc sang chỗ khác. “Thích có thể biến thành cơm ăn được không? Anh ta chính là người trong danh lợi tiền tài. Nếu như không phải ba mẹ chị ta hữu dụng với anh cậu thì sao anh ta lại chịu nghe theo6họ chứ! Hiếm gặp kẻ nào không có lương tâm như anh cậu đấy!” Hạ Diệu Diệu mở vòi nước, đột nhiên hiểu ra: “Ấy, đúng rồi, nếu như bây giờ tớ dẫn theo em trai em gái đến nhà cậu làm loạn, bắt người nhà cậu bồi thường, thì có phải là số tiền đó sẽ rơi vào tay tớ không?”
Du Văn Bác bảo cô tránh qua một bên, rồi tự rửa rau.
Hạ Diệu Diệu giận dữ tiếp: “Để xem anh ta mang đi thế nào?” Cô thấy rất chướng mắt với tính cảnh của anh Cả Du. Đặt biệt là hai năm nay, anh Cả Du nhìn cô như nhìn quỷ đòi nợ. Làm ra vẻ bọn họ đã chiếu cổ giúp đỡ nhà họ Hạ nhiều lắm vậy.
Ban đầu là nhà anh gây tai nạn, tôi không đành lòng để anh lưu3lạc đầu đường xó chợ, đã giữ thể diện cho anh rồi, vậy mà còn không biết cảm ơn. Du Văn Bác rửa đậu xong, vẩy nước rồi để lên thớt: “Không thể làm phiền cậu nữa, cuối cùng to chuyện ra rồi mọi người lại quay ra trách cậu.”. “Tớ làm to chuyện, anh ta cũng không trách tớ được. Này, tớ nói này, chuyện nhà cậu thì cậu tự quyết định, dù sao cũng là người nhà cả, nếu to chuyện quá thì cũng không hay lắm.”.
“Ừ, tớ biết rồi.” Du Văn Bác biết Hạ Diệu Diệu khẩu xà tâm Phật, vốn rất tốt tính. Huống hồ những lời Hạ Diệu Diệu nói hôm nay không thể truyền ra ngoài được, làm gì có hàng xóm nào can dự vào chuyện nhà người khác như vậy? Hạ Diệu Diệu nói xong càng giận.5Tại sao không thể cho đôi cẩu nam nữ ấy một trận được chứ! “Cậu ở lại ăn trưa nhé?”
Du Văn Bác thoăn thoắt thái rau củ: “Tớ không về nữa.”
“Nhớ mua cả đồ ăn tối nay nữa.” Để bù lại cho bữa trưa.”
“Biết rồi.” Du Văn Bác nhìn cô cười: “Nghe nói bây giờ quan hệ giữa cậu và Hà An rất tốt.” “Cũng không tệ.” “Cậu cũng tinh tường đấy.”
“Đương nhiên rồi.”
Du Văn Bác nhìn bộ dạng chém gió nhiệt tình của cô, vẻ mặt càng thêm ôn hòa. Bỗng nhiên có ánh sáng lóe lên, điểm sáng trên cổ tay cô đập vào mắt anh, nhưng lát sau lại thờ ơ như không có gì. Cô ấy vẫn về nữa mà. Sau này mỗi khi xong việc, chắc chắn cô ấy sẽ về nhà. Anh đâu cần phải lo lắng chứ, dù sao thì bây giờ được đứng cạnh cô là đủ rồi. “Muốn ăn mặn một chút hay là nhạt?” “Mặn”. Ăn nhiều màn thầu ít rau dưa: “Để tớ xem còn ga không? Cậu tránh ra nào.”
Ngoài cửa, Hạ Tiểu Ngư tóc xõa vai khẽ mở một cánh cửa, lén lấy một quả cà chua rồi quay lưng chạy về phòng, thấy Hạ Vũ đang làm bài, không kìm lòng được mang chiếc ghế đến ngồi bên cạnh: “Anh, anh nói anh Hai Du hay là anh Hà lần trước cho chúng ta thức ăn tốt hơn?”
“Hỏi những chuyện này để làm gì?” Hạ Vũ đang làm bài không ngẩng đầu lên. Hạ Tiểu Ngư cắn quả cà chua: “Em vừa nhìn thấy chị và anh Hai Du ở trong phòng nói chuyện rất thân mật, Anh Hai Du thích chị chúng ta, chắc chắn là em đoán không sai.
“Đừng nói lung tung.”
“Em nói lung tung gì chứ, nhưng không biết chị chúng ta có thích anh Hai Du không nữa. Hạ Tiểu Ngư nghĩ đến đây thì bắt đầu băn khoăn: “Tiếc là anh Hai Du gia đình không có điều kiện, nếu chị chúng ta lấy anh ấy thì cuộc sống cũng không khác gì bây giờ cả. ôi, không ổn rồi.”
“Em đừng có ở đó mà nhiều chuyện.” Thân là một người đàn ông trong gia đình, trong lòng Hạ Vũ cũng có trách nhiệm, không muốn nghe em gái nói về người yêu của chị Cả. Dẫu sau này có gả cho ai, cũng không muốn để anh ta nghĩ cậu vô dụng thể nào khi không thể chăm sóc bảo vệ chu đáo cho chị em gái mình. “Mình thế nào thì vẫn là vậy thôi.” Ngay cả mẹ cũng từng nói anh Hai Du không tệ mà, không chỉ nói qua một lần. “Chuyện không có căn cứ để người khác nghe được thì không tốt cho chị Cả. Anh thấy anh Hai Du và chị chỉ là quan hệ hàng xóm láng giềng bình thường thôi.” “Anh hiểu cái gì, chỉ biết cắm đầu học với học mà thôi.”
Đột nhiên, giọng một phụ nữ trung niên vọng lại: “Tiểu Ngư, Tiểu Ngư ơi, nói gì với anh con đó, nói cho mẹ nghe với...” Hạ Tiểu ngư liền cất cao giọng: “Không có gì đâu, con đang thảo luận bài tập với anh thôi.” Sau đó lại hạ giọng: “Ăn cà chua không? Em lấy cho anh một quả.” “Anh không ăn. Em ăn đi.”
Hà Mộc An họp xong, đứng trước tấm cửa kính sát trần trong phòng tổng thống, ánh mắt xa xăm ngắm nhìn mặt biển tráng lệ, gió biển thổi nhẹ vào mặt. Một lát sau nhấc điện thoại lên nhìn đoạn tin nhắn cũ đã lưu vào ngày thứ 10 kỳ nghỉ hè. Hạ Diệu Diệu gửi cho anh ba chữ: “Nhớ anh rồi.” Sau đó lại không liên lạc gì nữa. Hà Mộc An đóng điện thoại lại, bỏ vào túi. Từ cửa sổ nhìn ra, mặt biển sóng yên biển lặng, vài cánh buồm trắng đuổi nhau, tiếng hải âu hót, khung cảnh bình yên. Hà Mộc An đứng được một lúc, lại lấy điện thoại ra xem, lại cất vào. “Giờ này Hạ Diệu Diệu đang làm gì? Bận làm thêm hè? Hay là giúp ba trông quán? Nhất định là vậy, tiền nào cô cũng muốn lấy. Hà Mộc An nghĩ đến hiện giờ có lẽ cô đang đội nắng bận rộn làm việc, không biết có nên nói cô coi tiền như mạng sống hay là hơn cả mạng sống đây. Hà Mộc An ngẫm nghĩ rồi nhấc điện thoại gọi cho cô.”A lô.”
“A lô.”
Vẻ mặt Hà Mộc An bất chợt lạnh đi, nắm lấy thanh cửa sổ, mất đi vẻ bình tĩnh vốn có. Du Văn Bác vội mở nắp nồi, điện thoại kẹp trên tai, thổi phù ngón tay bị bỏng. Thấy người gọi vẫn không nói gì, liền nhìn vào màn hình điện thoại. Thôi xong rồi, chẳng lẽ lại là Hà An sao. Du Văn Bác không kìm nổi mở miệng thăm dò: “Hà.... An...”
Hà Mộc An giọng điệu lạnh lùng: “Du Văn Bác.”