Quần bò không một nếp nhăn, áo thun trắng cộc tay, dáng người cao ráo, đầu tóc gọn gàng, vẻ mặt nghiêm túc như ai đang thiếu nợ anh. Cho dù lúc này mặt trời đang tỏa ánh nắng chói chang chiếu lên người anh cũng không thể nào che khuất được khí chất lạnh lùng của anh.
A! Hạ Diệu Diệu có chút kích động, đó là Hà An, Hà An đó. Một tháng không gặp, hôm nay anh lại đột nhiên xuất hiện, lúc này Hạ Diệu Diệu mới phát hiện mình nhớ anh đến mức nào. Mắt cô thậm chí còn sáng hơn cả mặt trời ban trưa, rất muốn nhào qua cắn cho anh mấy phát. Nhìn đi, Hà An nhà cô mặt lạnh lùng đã đẹp trai như vậy, nhưng vì có người nhà ở đây nên không thể thoải mái tự nhiên, lại2càng không được để lộ tâm tình của mình cho Hà An biết, tránh anh đắc ý. Hạ Diệu Diệu cổ gắng khống chế tâm tình của mình, nhưng cô không thể che giấu nổi niềm vui, vội vàng chạy tới ôm anh: “Sao anh lại đến đây?”
Hà An lạnh lùng nhìn Hạ Diệu Diệu, cực kỳ bình tĩnh. Được đó, không có anh ở đây cô cũng không cảm thấy buồn bã, đi đến đâu cũng có người chơi cùng.
A? Sao vậy? Không vui sao?
Hà An nhìn Du Văn Bác đầy châm chọc.
Du Văn Bác quay người đi thu dọn đồ đạc.
Hà An nhìn chằm chằm anh ta, ánh mắt lạnh lùng, từ trên người toát ra sự chán ghét với đối phương. “Anh nhìn đi đâu vậy? Anh bỏ kính râm xuống đi.”
Ông Hạ nhìn qua, nghi hoặc nhìn con gái và người vừa đến, anh8chàng này trông có vẻ... “Diệu Diệu, ai vậy con?” “Bạn học của con.” Hà An nghe thấy, lập tức thu hồi lại ánh mắt lạnh lùng trên người Du Văn Bác, nhanh chóng thay bằng vẻ mặt cũng được coi là ôn hòa gật đầu chào Ông Hạ, nhưng Hà An dù có cổ ôn hòa thể nào thì cũng chỉ có mức độ mà thôi. Ông Hạ nhìn anh một cái, không mặn không nhạt nói: “Bạn học à.”
“Đúng vậy, đúng vậy.” Chỉ là bạn học mà thôi, Hạ Diệu Diệu mừng rỡ bỏ cờ lê trong tay xuống kéo anh ra chỗ bóng râm dưới tán cây: “Anh có nóng không? Đi ra chỗ bóng râm kia ngồi đi.” Sau khi đẩy anh đi được một đoạn xa mới đau lòng nói: “Anh xem, ra bao nhiêu mồ hôi đây này, nóng lắm hả, anh6có khát không? Em đi mua chai nước lạnh cho anh nhé?” Hai đồng đó:“ Nhưng mà sao anh lại đến đây? Còn tìm được cả chỗ này, sao anh biết nhà em ở đây? Có phải anh hỏi thăm ai không?” Nhớ em rồi phải không?
“Quá kỳ diệu, lại được nhìn thấy anh, vui quá đi mất.” Câu cuối cùng cô nói rất nhỏ, còn quay lưng lại với ông Hạ chớp chớp mắt nhìn Hà An. Hà An lạnh lùng nhìn cô, không phối hợp. Vừa rồi lúc anh ngồi trên xe nhìn cảm thấy Hạ Diệu Diệu chẳng hề nhớ anh chút nào. Bây giờ dùng vài lời ngon ngọt dỗ dành anh, anh dễ dụ dỗ vậy à.
Hà An trừng mắt với cô một cái, không muốn nhìn khuôn mặt đầy sự giả dối nịnh bợ kia. Hạ Diệu Diệu có chút mờ mịt,3xảy ra chuyện gì rồi? Cô đen mặt, ai đắc tội với anh, cô đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cười hì hì đầy sự vui vẻ, nhỏ giọng nói: “Anh ghen à?” Hạ Diệu Diệu xoa xoa mũi, trộm véo cánh tay của anh một cái: “Cái đồ hay dỗi, biết thừa người em thích chỉ có mình anh thôi.” Hà An nghiêm mặt, quyết không thả lỏng cơ mặt ra cười với cô lấy một cái. “Anh ghen thật à? Em với cậu ấy chỉ là hàng xóm mà thôi.”
“...” Anh quay đầu, lạnh lùng không thèm quan tâm cô. “Ôi chao, anh đừng giận dỗi nữa, ngoan nào.” Cách đó không xa, lái xe nhìn thấy cảnh tượng không đúng lắm, cảm thấy cả người không được bình thường, vẻ mặt của Hà thiếu gia của bọn họ là sao vậy?
Lái xe quay đầu5ra nhìn rất lâu, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp lại một tâm để sau này nghiên cứu. Vừa lấy điện thoại ra, lái xe đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn qua đây, tay run lên một cái, bị dọa sợ đến mức đánh rơi cả điện thoại xuống sàn xe.
“Cậu ấy vừa mới đến không lâu, em thật sự không lừa anh.” Anh càng ngày càng đáng yêu, Hạ Diệu Diệu nhìn khuôn mặt nghiêng không chút tì vết của Hà An, si mê đến mức chảy cả nước miếng. Đẹp trai quá đi! Nhớ anh quá đi! Dáng vẻ ghen tuông của anh cũng đẹp trai quá đi mất. Hạ Diệu Diệu mày đúng là có mắt nhìn người mà.
Gần hai tháng không gặp, ban đầu chỉ là có chút không được tự nhiên, còn lại đều là niềm vui lớn cùng tâm trạng muốn ôm một cái, đương nhiên còn có một chút quẫn bách khi tất cả lộ ra trước mặt đối phương. Nhưng với bộ dạng này của anh, chút quẫn bách đó cũng không cần quá quan tâm: “Anh có khát không? Nếu anh không uống thì em không mua nữa.” Anh biết mà, anh còn không bằng một chai nước khoáng, Hà An lạnh mặt: Không uống thì không uống, thấy em là no rồi.
Hạ Diệu Diệu cười tủm tỉm, hạ thấp giọng nói: “Trêu anh đó, mua cho anh, chỉ mua cho anh thôi, người nào đó không được... Hôm nay anh mặc như vậy thật sự đẹp trai quá đi, đã khen anh vậy rồi mà vẫn còn giận hả.”
Hà An nhìn dáng vẻ vui mừng phát ra từ nội tâm của Hạ Diệu Diệu, cơn tức đã tiêu tán hơn nữa, thậm chí còn không nhớ cái cảm giác muốn xé xác hai người này lúc mới xuống đã đi đâu mất rồi.
“Anh có muốn thêm một cây kem? Hay kem Pudding nhỏ năm hào? Không thì bánh phô mai? Đều là những món đầy hồi ức tuổi thơ, ở chỗ em đều có bán, anh ăn không? Anh có ăn không?” Bàn tay cô bám vào cánh tay lộ ra bên ngoài của anh.
Hà An giật mình, một động tác nho nhỏ lại kích thích dục vọng không thể dùng ngôn ngữ nào miêu tả được trong anh. “Anh không ăn thật sao? Rất ngon mà, thật sự rất ngon.” Hà An che giấu tâm tình dưới đáy mắt, ánh mắt càng lạnh lùng hơn, giọng nói cũng lạnh hơn, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc: “Không ăn.” Đứng ở vỉa hè ăn vặt ra cái thể thống gì.
Hà An nghĩ đến đây đột nhiên phát hiện, đây là lần đầu tiên anh xuất hiện trước mặt ông Hạ, vậy mà lại không mang quà? Vẻ mặt của Hà An lập tức trở nên càng khó coi hơn.
Hạ Diệu Diệu không còn gì để nói, lại sao nữa? Cô không hề nói là không mua cho anh nha: “Không ăn thì không ăn, em đi mua nước cho anh.” Hai đồng thì hai đồng, đáng bỏ ra, ai bảo đúng lúc thấy anh đang thèm chữ: “Em mua nước cho anh xong là không được giận nữa nhé, hơn nữa em với cậu ấy cũng không có gì cả, anh đừng ghen lung tung.” Nói xong Hạ Diệu Diệu vui vẻ đi mua nước.
Hà An nghe xong bất giác nhìn sang ông Hạ, sau đó nhìn về phía Du Văn Bác: Anh ta ở đây thì đã sao, mình vừa đến Hạ Diệu Diệu đã tập trung toàn bộ sự chú ý lên người mình, còn đi mua nước nữa.
Du Văn Bác chẳng có thời gian quan tâm đến Hà An, cúi đầu sắp xếp đồng đồ đạc rối tung Hạ Diệu Diệu vứt lại, coi như Hà An không tồn tại. Ông Hạ nhìn hai người một cái qua chiếc kính lão, thản nhiên coi như không nhìn thấy gì. Hạ Diệu Diệu nhanh chóng mang cho anh một chai nước lạnh, những người khác đều không có, bởi vì trên xe sửa chữa có nước. Cô sợ Hà An chế không uống nước trong cốc của cô, đến lúc đó lại tạo thành ấn tượng không tốt trong mắt ông Hạ: “Đây anh.” Hà An cầm chai nước, mặt lập tức đen như đít nồi, cô thật sự chỉ mua một chai nước, đến ông Hạ cũng không có, quanh người Hà An lập tức tỏa ra khí lạnh chớ ai lại gần, chỉ muốn kẹp chết Hạ Diệu Diệu. Hạ Diệu Diệu không thấy có làm gì sai, nếu như mua cho ba cô thì ba cô còn đau lòng hơn cả cô. Hạ Diệu Diệu dựa vào cây tiếp tục si mê nhìn bạn trai: “Anh đi đến đây thế nào?”
“...” Hà An lạnh lùng nhìn chằm chằm chai nước.
“Em đang hỏi anh đó, anh lại bệnh cũ à?” Nói xong định giống như trước đây véo anh một cái, nhưng nhớ ra đây không phải trường học cô nhanh chóng thu tay lại:“ Khụ khụ!” Trả lời em đi.
Hà An cầm chai nước: “Ngồi tàu điện ngầm.”
“Đi ngang qua đây?” “Đi ra ngoài chơi.” Hạ Diệu Diệu nghe xong, gương mặt đang cười hì hì lập tức trở nên căng thẳng: “Anh đi chơi với ai?” Người nhà? Bây giờ cô ăn mặc thế này sao gặp người khác được. Hà An, đồ ngốc kia, em đánh chết anh.
“Em họ, chúng nó không ở đây, anh thấy cách nhà em không xa nên qua chơi.” Bình nước này... Hà An vẫn nhìn chằm chằm chai nước trong tay. Hạ Diệu Diệu thở ra một hơi, vậy thì tốt, nếu như thật sự có người đến, cùng lắm thì cô đi thay một bộ quần áo đẹp hơn một chút, may mà không có ai đến. Hạ Diệu Diệu thấy mặt anh đầy mồ hôi, cầm lấy chiếc quạt bị vứt qua một bên lên quạt cho anh.
Ông Hạ dừng lại công việc trên tay, ánh mắt dừng lại trên người chàng trai ở đối diện rất lâu, quay qua nhìn Du Văn Bác. Du Văn Bác quay lưng lại với tất cả mọi người, bận rộn làm việc.
Ông Hạ cúi đầu, dùng sức đập cái khóa kim loại ở cạnh giày. “Cậu ta thường xuyên đến đây?” Hà An thu lại ánh mắt đang nhìn chai nước, quyết định: Không uống. “Không phải, hôm nay cậu ấy không đi làm nên qua đây giúp đỡ, hàng xóm với nhau đều như vậy, nếu như anh không thích thì lần sau em sẽ chú ý.” Hà An nhìn Hạ Diệu Diệu thành thật khai báo, lại nhìn Du Văn Bác trầm mặc không biết đang làm cái gì, nhất thời không biết nói gì: “Anh chỉ hỏi vậy thôi, không có ý gì khác, em không cần chột dạ mà giải thích đâu.”
Em chột dạ? Không phải là người nào đó đột nhiên ghen sao? Hạ Diệu Diệu cười tủm tỉm nhìn anh, vì vậy nên anh suốt ngày gọi điện thoại đó à.
Hà An có chút mất tự nhiên.
Không còn lại gì để nói rồi phải không, Hạ Diệu Diệu quạt cho anh, vẻ mặt ôn hòa. “Diệu Diệu, Diệu Diệu, lấy cho ta một cái dây màu nâu qua đây.”
“A, da.”
Hạ Diệu Diệu vừa quay người. Ông Hạ liền nhìn về phía Hà An đang đứng dưới bóng cây.
Hà An lập tức đứng thẳng, chai nước cầm trên tay giống như cục than nóng, mày nhíu chặt, ánh mắt càng thêm nghiêm túc.