Tiền Quân cho rằng mình đã tìm được nguyên nhân mà người anh em này giấu kín mọi chuyện, bị Hạ Diệu Diệu bám lấy không buông thật sự rất đáng sợ.
Vương Phong Long lại không cảm thấy vậy. Anh ta là người ở cùng phòng với Hà An từ trước đến giờ, trước khi chưa quen Hạ Diệu Diệu anh cũng có dáng vẻ này, không giống như đang muốn giấu giếm ai. Ngược lại bây giờ mời bọn họ đến nhà mới là điều kỳ lạ, lẽ nào tình cảm của anh và Hạ Diệu Diệu đã xuất hiện mâu thuẫn, muốn dùng gia thế của mình để cứu vãn, nhưng lại ngại không muốn tự nói ra? Hay là do điều kiện không tương xứng, muốn dùng điều kiện gia thể để đá cổ đi, hiện2giờ là đang tạo áp lực dư luận
Vương Phong Long suy nghĩ tỉ mỉ, trong đầu anh hiện đã nảy ra hơn một trăm khả năng.
Tiền Quân vô tâm không suy nghĩ nữa, hùng hồn nói: “Đi, hôm nay anh em tôi mời mọi người, mọi người có phúc rồi đấy.”
Lý Phi Phi trợn mắt nhìn anh ta: “Đâu có phải cậu mời, đừng có giành công, một lát chắc chắn cậu sẽ té mà không trượt nổi.”
Cô ấy biết có hai cô gái đến là vì Tiền Quân. Tiền Quân có vẻ ngoài đẹp trai gia thế cũng tốt, đây là chuyện chẳng có gì bất ngờ. Còn về Hà An, cô ấy không gặp nhiều, nhưng nghe Hưng Hoa nói đây là người rất khác thường, hiện giờ xem ra Hưng Hoa không hề nói quá. Nhưng8suy nghĩ giữa của con trai và con gái không giống nhau, cô ngược lại cảm thấy đối phương không tệ, từ lúc xuất hiện đến giờ anh chưa nói câu nào, ánh mắt cũng không liếc nhìn qua các bạn nữ, có thể thấy anh là người rất đúng đắn.
Một lát sẽ dặn dò các chị em một tiếng, đừng ra tay lung tung, đối phương đã có bạn gái, nếu động vào đối phương, bọn họ sẽ rất mất mặt. Lý Hưng Hoa kéo cô gái của mình ra sau lưng: “Đúng vậy, tới bữa trưa cậu sẽ phải đổ máu đấy.”
“Ok! Không thành vấn đề!”
Hà An sắc mặt bình tĩnh, đứng giữa đám người bọn họ, nhưng lại không cảm nhận được sự náo nhiệt của bọn họ. Anh vẫy tay gọi xe, dù trong lòng6đã nghĩ đến chuyện nhất định sẽ không có kết quả tốt, lại lờ mờ cảm thấy dường như có thể chờ đợi.
Nhưng lập tức cảm thấy anh đã nghĩ quá nhiều, bao nhiêu năm qua, có lần nào xảy ra chuyện gì đâu, đến cả một con chó cũng không dễ dàng sửa lớn tiếng trước mặt anh. Anh chỉ có thể hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích.
Sắc mặt Hà An dần dần hồi phục trở lại vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, không còn chút lăn tăn gì với quyết định lúc nãy.
“Lão Nhị Hà, bãi trượt patin nhà anh rộng không? Khoảng sáu mét không, sao ba mẹ em không sáng suốt như ba mẹ anh mà mở cho em một bãi trượt patin.”
Lý Hưng Hoa khịt mũi khinh bỉ: “Cậu à! Bác trai bác gái3mà xây cho cậu, cậu sẽ quay lại bảo các anh em dỡ nhà đi mất!” “Không hiểu à, nó được xây ra để cho các anh em chơi, không chơi thì làm sao trải nghiệm được giá trị của nó.”
“Thật sang chảnh, mau bảo bác trai bác gái xây hồ bơi cho cậu đi, sau đó các anh em sẽ được thơm lây.”
“Nói hay lắm, đến lúc đó cho lão Nhị máy bay, đạp nước bay qua.” “Còn đạp nước" bay qua, tiếng Trung của cậu là ai dạy đấy, vị giáo sư nào nói máy bay có thể đạp nước bay qua vậy.”
Vương Phong Long nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì. Điều kiện của nhà Tiền Quân không tệ, nhà Lý Hưng Hoa cũng vậy, hiện giờ xem ra đến cả Hà An, người mà5cậu ta nghĩ cũng giống mình, thật ra cũng là chân nhân bất lộ tướng. Tổng kết lại tình hình của các anh em trong ký túc xá, e rằng chỉ có cậu ta là điều kiện tệ nhất.
Thật là bị ai mà.
“Tóm lại không quan tâm đi thế nào, chỉ cần nhà tôi có thì cho các cậu đến bơi cho nghiện luôn!” Tiền Quân vô cùng sảng khoái nói. Vương Phong Long cảm thấy sự không thoải mái trong lòng hoàn toàn không cần thiết. Tuy Tiền Quân rất thích tỏ vẻ khoe khoang trước mặt anh em bọn họ, nhưng chẳng hề có tính khí thiếu gia, bằng không anh ta cũng không bị Hà An giận đến mức không trở về ký túc xá: “Đến lúc đó thì đừng có khóc.”
“Đàn ông khóc đi khóc đi cũng không phải là tội tình gì, con người dù có mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc mệt mỏi, nên chỉ còn lại trái tim tan vỡ đằng sau nụ cười...”
Từ một người hát biển thành cả dàn đồng ca, ba người ngồi sau cũng say sưa hát theo, sau đó đôi giày cũng biến thành micro hát ca khúc nhạc vui vẻ.
Xe chạy vững vàng. Ba người mỗi người một câu nối tiếp nhau, nói những chuyện trên trời dưới đất, kể những câu chuyện cười về con trai và con gái, những câu chuyện cười rớt quai hàm đều được lôi ra. Dường như vì bọn họ là anh em nên cười cũng nhiều hơn: “Bác tài, bác tài, bác cũng kể một chuyện đi!”
Xe càng chạy càng xa, dần dần rời khỏi khu ngoại ô tĩnh mịch, cũng rời khỏi con đường chính. Người ngồi phía sau vẫn đang ầm ĩ.
Tài xế lại bình tĩnh yên lặng, từ lúc xác nhận địa chỉ của người ngồi ở ghế lái phụ, sắc mặt ông bỗng trở nên khác lạ. Sau cùng ông cắn răng căng da đầu tiếp tục lái, nhưng qua sắc mặt nghiêm nghị và tốc độ lái xe của ông có thể thấy ông đang rất căng thẳng. “Bác tài sao không nói nữa, tiếp tục kể đi nào, nói đến đâu rồi, quỷ đập tường.” Tài xế lạnh lùng nắm chặt vô lăng, không lên tiếng, dường như trong phút chốc từ một tài xế thuê xe để lái, biến thành một tài xế già uy nghiêm đang chạy chiếc Bentley. “Bác tài! Bác tài kể đi nào...”
Vương Phong Long chặn Tiền Quân đang say sưa lại: “Để bác tài yên tĩnh lái xe nào, phải biết giữ an toàn, hiểu không.” “Hiểu, hiểu, an toàn là trên hết. Cậu nhìn xem trên đường có chiếc xe nào khác không, còn phải giữ an toàn, đến cả bóng của một chiếc xe cũng không thấy, phải cẩn thận gì chứ.” Tiền Quân vừa nói, Vương Phong Long cũng phát hiện ra, không biết từ lúc nào hai bên đường ngày càng dày đặc cây cối, xe ở phía đối diện ngày càng ít, đến giờ đã mười lăm phút mà chưa thấy chiếc xe nào chạy ngược lại.
Rõ ràng là không bình thường mà! Sao không thấy chiếc xe nào thế này. “Tìm một lý do để bản thân không đau lòng, thật sự muốn dừng lại ở giây phút này, hưởng thụ cảm giác cô đơn... cậu đụng tôi làm gì, tôi đang mở concert mà...” “Mở concert gì chứ.” Vương Phong Long gằn giọng xuống nói: “Cậu không cảm thấy con đường chúng ta đi có vấn đề sao?” Hay là cậu kiến thức nông cạn, hiểu biết không nhiều, cái gọi là khu biệt thự, chính là chỗ hẻo lánh ít người, đã ba mươi phút vẫn không thấy chiếc xe nào?
Tiền Quân nhìn một hồi, cũng cảm thấy không gian xung quanh không đúng, không phải xe ít, mà là vị trí không đúng cho lắm, đưa mắt nhìn qua không hề thấy thiết bị hiện đại nào cả: “Hà An, chúng ta đi đúng đường không đấy?”
Giọng nói lạnh lùng của Hà An truyền đến: “Đúng.”
Đột nhiên phía trước ồn ào tiếng của một bầy chim. Hơn một trăm con chim bay lên, nhanh chóng che mất tầm nhìn phía trước, sau đó nhanh chóng hồi phục lại ánh sáng ban đầu.
Vương Phong Long lập tức cảm thấy kỳ lạ.
Lúc này chiếc xe đột nhiên rẽ vào một con đường thật lớn, con đường nhỏ tĩnh mịch lập tức bị thay thế bởi một con đường lớn với hai hàng cây cao lớn hai bên đường, dường như trong phút chốc bọn họ được bước qua một thế giới khác, bước vào khu rừng già với niên đại năm sáu mươi năm, một bên còn có vách núi dựng đứng. Nếu con đường này không được hiện đại hóa, Vương Phong Long sẽ phá cửa mà bỏ chạy, chính vì vậy, Vương Phong Long không kìm được mà cất cao giọng: “Nhà cậu ở đâu? Sao lại đi đường này.” Khu biệt thự dù có xa xôi cũng không nên ở chỗ hẻo lánh như thế này nhỉ.
Tiền Quân cũng cảm thấy có gì đó không đúng, cơ bản không phải là vì chuyện môi trường xung quanh tươi đẹp, mà là vì con đường này vô cùng rộng rãi, đủ cho sáu chiếc xe chạy cùng một lúc, theo lý mà nói đây chính là thói quen của những người giàu có, nhưng... trong thành phố có một khu biệt thự hẻo lánh với vị trí và môi trường tốt thế này sao?
Mỗi cái cây to ở đây, đường kính có lẽ cũng cả một mét, một mét sao? Cái cây duy nhất có đường kính một mét trong khu biệt thự của bọn họ đã bị rào lại xem là vật may mắn giúp cho gia chủ, nhưng ở đây, cả con đường đâu đâu cũng thấy.
Đây dường như đã thoát khỏi phạm vi của một khu biệt thự thông thường?
Lý Hưng Hoa cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhanh chóng phát hiện xe đang leo núi, từng con đường vòng tròn thật lớn, cây mọc thành rừng, che kín cả bầu trời, đối diện không có một chiếc xe nào, nhưng nhanh chóng xuất hiện một cửa an ninh. Sau khi Hà An đưa một chiếc thẻ ra, xe lại tiếp tục chạy, giống như bước vào một căn cứ bí mật gì đó.
Hành động này của Hà An càng trở nên vô cùng kỳ lạ trên con đường rợp bóng cây che kín cả bầu trời này.... Tít! Cho phép đi qua!... Khốn khiếp! Chỗ quỷ quái gì thế! Nếu những bạn nam rất quen thuộc với Hà An ngày càng cảm thấy không thoải mái với khung cảnh này, thì những bạn nữ ngồi phía sau càng căng thẳng: “Phi Phi, ở đây là ở đâu, sao càng đi càng âm u thế.”
Hai hàng cây cao lớn không gọi được tên hai bên đường, cơ bản không nhìn thấy mặt trời phía trên, nhưng hiện giờ là mười giờ ba mươi phút sáng, sau khi tất cả những nguồn tài nguyên có thể khai thác đều bị con người tận dụng, trong thành phố vẫn còn một chỗ như thế này! Một khu rừng già với núi cao!
Những con đường lớn lượn vòng hướng lên núi, những cây cối không bình thường, thỉnh thoảng có vài động vật nhỏ chạy ra, ngoài xe taxi của bọn họ thì không còn chiếc xe nào khác, nhưng lại có một hàng rào trên đường, khiến cho các cô gái trên xe ngồi sát lại vào nhau, giấu đi sự sợ hãi trong lòng.
“Phi Phi, Phi Phi...”
Các cô cũng quên mất từ lúc nào bác tài xế dẻo miệng cũng trở nên im lặng, chỉ chạy theo chiếc xe phía trước, đài phát thanh trên xe cũng không còn đổi kênh, giọng giới thiệu các nhãn hiệu lâu đời vang lên trong xe, miễn cưỡng mang đến cho các cô gái một chút dũng khí. Nếu hiện tại là ban đêm, có lẽ các cổ đã sợ đến mức nhảy xuống xe bỏ chạy.
Thật ra bây giờ, bạn cùng phòng Lý Phi Phi cũng đang hoảng sợ, không kìm được mà gằn giọng xuống hỏi: “Phi Phi, cậu chắc chắn người ngồi trước mặt là bạn trai cậu chứ.” “Đúng, đúng vậy.” Trong lòng cô ta cũng hoảng sợ, con đường này quá âm u. “Không phải bọn họ đang muốn...” “Không đầu, không đầu.” Lý Phi Phi căng thẳng hơn bất kỳ ai: “Đừng nói lung tung, Hưng Hoa không có gan đó đâu, tớ, tớ sẽ gọi điện thoại cho anh ấy...” Nói xong thì vội vàng lấy điện thoại ra.
Không đợi Lý Phi Phi gọi đi, giọng nói lạnh lùng của tài xế đột nhiên vang lên trong xe: “Các cô cũng không biết đây là đâu à?”
Điện thoại trên tay Lý Phi Phi suýt chút rơi xuống đất: “Chú này, chú hù chết người đấy.”
Tài xế không nói gì thêm, giọng nói mang ba phần cung kính sáu phần sùng bái, vô cùng ngưỡng mộ nói mà nói: “Ở đây là Trang trại Hà Quang.” Là ông chủ của ông chủ của ông chủ công ty bọn họ đang làm, một nửa kênh kinh tế ở thành phố đều nằm trong tay của chủ nhân nơi này, một nửa còn lại người ta chẳng thèm nắm lấy.
“Từ khúc cua quẹo lớn lúc nãy trở vào, chính là lãnh thổ của toàn bộ Trang trại Hà Quang, dĩ nhiên sẽ không có chiếc xe nào khác ra vào, vì đây là đất tư nhân. Cả ngọn núi này, từ chân núi đến đỉnh núi đều thuộc về một người, thuộc về một tập đoàn đế quốc, chỗ này chưa từng cho người ngoài bước vào. Đây là lần đầu tiên tôi có thể chạy vào sâu thế này.” Giọng của tài xế không giấu được sự tự hào. “Chú nói cái gì! Lãnh thổ tư nhân! Vô cùng vô cùng... “ Mấy cô gái không biết nên hình dung những thứ đã gặp trên đường như thế nào, chỉ cảm thấy đó không phải là sự thật! “Đã từng nghe qua gia tộc Hòa Mộc chưa?” Đúng là còn quá trẻ: “Tập đoàn Hòa Mộc chắc các cô biết chứ.” Nhắc đến Hòa Mộc, các cô gái dù không chú ý đến tài sản doanh nghiệp cũng có vài phần kính nể, không ngừng gật đầu.
“Thật ra bắt đầu từ con đường lúc nãy, tất cả đều là tài sản của Hòa Mộc, nhưng đến khúc cua quẹo kia mới bắt đầu vào khu vực cấm có cửa an ninh, theo lý mà nói thì xe bên ngoài không thể chạy vào.” Không ngờ cả đời này ông ta cũng có cơ hội bước vào nơi ở của lãnh đạo tập đoàn Hòa Mộc, không hề thua kém khu biệt thự tư nhân ở bọn tội phạm ở Tam Giác Vàng, gần kề với du thuyền tư nhân của người giàu có trên biển.
Các cô gái lập tức trầm ngâm, tập đoàn Hòa Mộc, đó là người được ca tụng như một thần thoại trên diễn đàn ở các lĩnh vực, thậm chí còn không được phép lấy làm chủ đề tán dóc trong lúc rãnh rỗi. Lý Phi Phi và các bạn nữ khác có chút sững sờ: “Chú ơi, chú đang lừa bọn cháu phải không...” Tài xế qua nhìn bọn họ gương xe, không nói gì thêm. Các cô gái càng thêm căng thẳng, nghe nói người sáng lập Hòa Mộc... Tin đồn nói gì không quan trọng, chỉ cần biết những gì nói về ông ta đều là truyền thuyết, chỉ cần bọn họ xem trên báo, những lúc rãnh rỗi trong thời gian biểu diễn thường nghe người không hiểu chuyện tâng bốc lên, không ngờ hôm nay lại... Vương Phong Long, Tiền Quân, Lý Hưng Hoa càng đi càng lo sợ, mười phút sau, ba người bọn họ và cả tài xế đều như nhau, hơi thở đều đặn, bình tĩnh ngồi đó.
Nếu lúc nãy chỉ có các chướng ngại vật cản đường xuất hiện, thì hiện tại đã xuất hiện các thiết bị an ninh, hai bên đường có các ống kính không ngừng xoay tròn, một nòng súng từ dưới đất trồi lên rồi lại chậm rãi thụt xuống sau khi Hà An đưa một thẻ mới đến cửa sổ xe. Vương Phong Long định ôm đầu hét lên.
Lý Hưng Hoa sắp thở không ra hơi. Tiền Quân sắc mặt ngày càng nghi ngờ. Phòng thủ ngày càng chặt chẽ, khiến ba người họ càng im lặng. Xe lại chạy thêm năm phút, cuối cùng cũng có người xuất hiện, nhưng sự xuất hiện của mấy người đó không phải để cứu bọn họ mà trở thành một cọng cỏ sau cùng làm con lạc đà suy sụp.
Mỗi người đều mũ áo hạng nặng, vô cùng trang nghiêm, đứng im lặng bên đường không cử động, cứ mười mét là một người, liên tục không ngừng, vô tình khiến mọi người trở nên im lặng, cũng chẳng dám hỏi Hà An, bọn họ đã đến chỗ gì thế này. Sắc mặt tài xế cũng ngày càng u ám, rừng cây dày đặc cũng dần ít đi, cảnh sắc cũng ngày càng thoáng đãng, mặc dù như vậy, trên con đường lớn với rừng cây rậm rạp, giống như đang bước vào con đường âm hồn, khiến cảnh sắc xung quanh ngày càng trang nghiêm, khiến bọn họ cảm thấy áp lực, áp lực này ngày càng trầm trọng khi không khí trong xe ngày càng khác thường.
Đến khi cánh cửa đá đứng sừng sững chót vót trước mặt, hai bức tượng sư tử cao ba mươi mét hùng hổ nhảy ra, hung thần độc ác đứng hai bên cửa lớn, hiên ngang nhìn xuống cả chân núi, không khí ngày càng nặng nề không hề có bất cứ dấu hiệu tan biến, mà đang dần đặc lại thành cháo, dày đặc đến mức khiến người khác không thoát ra được.