“Thôi đi, cứ làm như bỏ nhà đi đáng khuyến khích lắm ấy. Tớ là bạn gái chứ không phải vợ, giờ vẫn phải nhìn sắc mặt anh ấy.” Hại người ở nhà lo lắng, một phần tức giận cũng thành bảy phần. Khổng Đồng Đồng cười: “Đây không phải là xin lỗi cậu hay sao?” Cũng phải, cô còn cứ không buông tha được chắc.
Hà An bưng ba cái đĩa tới.
Khổng Đồng Đồng thấy thế lập tức gạt đi chủ đề vừa rồi, cười hì hì nhận lấy hai cái đĩa: “Cảm ơn Hà An, Hà An vất vả rồi, đại ân này không thể diễn đạt bằng lời.” Cô chủ động đưa cho Diệu Diệu một đĩa: “Cậu ăn đi, không để bụng nếu2tớ ăn một phần chứ? Yên tâm, mua bữa sáng ba ngày cho vợ cậu. Ừm, khoai tây hôm nay ngon lắm.” An, đừng có nhây quá, cẩn thận thang mất rồi là cậu ngã đầy.
Hạ Diệu Diệu nhìn Khổng Đồng Đồng cười mà như không cười, cầm đũa lên.
“Đã làm hoà rồi nhỉ?” Vì boss Hà không quay lại nữa. “Nhưng nhìn lớp trưởng Hạ vẫn là không vui lắm? Hình như chưa thật sự ổn.” Với tính cách của boss Hà, ổn hoàn toàn được mới lạ, anh ta sẽ nói những lời ngon ngọt sao? Sẽ bất chấp nguyên tắc xin lỗi lấy lòng bạn gái sao?
“Nhưng cũng không gây chuyện lớn còn gì, tôi thấy hai người ấy rất tốt, chắc một8thời gian nữa là ổn thôi.” “Chắc vậy, chắc vậy. Nhỡ nửa đêm anh ta đột nhiên lại xuất hiện thì không phải chúng ta lại căng thẳng mấy ngày hay sao!”
Không phải Hạ Diệu Diệu muốn tức giận, nhưng mấy hôm nay Hạ Diệu Diệu quả thực biểu hiện không nóng không lạnh, nguyên nhân rất đơn giản, Hà An trừ quy trình cần thiết mỗi ngày ra thì không nói thêm gì, thậm chí lúc Hạ Diệu Diệu không nói thì anh cũng vui lòng không nói, để tránh nói chuyện mà ra vấn đề.
Hạ Diệu Diệu thấy anh không vui vẻ lắm, cũng không hứng thú “nịnh nọt” anh, không lạnh không nóng.
Ban đầu Hạ Diệu Diệu rất không quen, cô vốn nói6nhiều, ngày nào cũng muốn càm ràm một đống chuyện, nhưng nghĩ lại thì tại sao cô lại phải thoả hiệp, có nói chuyện với bồn cầu cũng không thèm nói với anh ấy. Hai người họ vốn dĩ là Hạ Diệu Diệu luôn chủ động, nay cô đột nhiên không nói nữa thì cứ im lặng vậy thôi.
Hà An cũng không phải không nhận ra sự thay đổi đó, đôi khi cũng muốn nghe cô nói lại sợ nghe không thuận tại, Hạ Diệu Diệu lại nổi giận nói năng không suy nghĩ thì sẽ không dễ đối phó, vẫn nên để cô bình tĩnh thêm mấy ngày thì hơn. Thế là qua một tuần yên tĩnh như vậy, hai người cùng ở một nhà,3ăn cơm trầm mặc, khi “ấy” cũng trầm mặc, đi trên đường cũng trầm mặc. Hạ Diệu Diệu cảm thấy chuyện không thuận lợi gần đây chính là cửa hàng gà rán của họ đổi chủ. Hạ Diệu Diệu âm thầm vui sướng rất lâu, nhưng vì người bạn trai đáng ghét kia mà cô cũng chẳng có tâm trạng chế giễu người khác nữa. “Mình không sai, mình sai, mình không sai, mình sai, mình không nên xin lỗi, mình nên xin lỗi, mình không nên xin lỗi, mình nên xin lỗi, mình không nên cúi đầu trước, mình nên cúi đầu trước... mình không nên cúi đầu trước, mình nên cúi đầu trước...” Tại sao cái cuối cùng lại là cô nên cúi đầu?!
Hạ5Diệu Diệu nhìn chăm chăm chậu cây trọc lốc: “Dù sao cũng phải cho An An một cơ hội chứ nhỉ? Đâu thể lần nào cũng là mình? Mình là con gái mà, mình cũng phải có thể diện chứ, huống hồ mình đã cho anh ấy đường lui rồi...” Thử một bông nữa xem nào.
Vương Phong Long cảm thấy vẫn là nên nói chuyện với boss Hà. Tuy là đã một thời gian sau lần tới núi Hà Quang rồi, anh cũng không biết mình đoán có đúng không nữa.
Nhưng thân là người đi theo, anh không thể để boss Hà không có thu hoạch gì được, nếu không, không phải họ sẽ càng vô dụng hay sao. Vương Phong Long lấy hết dũng khí mới boss Hà tới quán tôm hùm đất lần trước. Địa điểm này anh đã nghĩ rất lâu, cao cấp quá thì anh không đủ tiền, có lẽ boss cũng không bận tâm, chi bằng chọn nơi này, bình thường họ cũng từng tới, lại gần trường.
Khi Vương Phong Long tới thì không ngờ Hà An đã có mặt rồi. Cậu thật không thể ngờ người như boss Hà lại có thói quen tới trước.
Vương Phong Long lập tức căng thẳng thêm vài phần. Hà An gọi hai cốc trà, vẻ mặt bình thản đợi Vương Phong Long điều chỉnh lại cảm xúc. Năm phút sau, Vương Phong Long xoa xoa đùi, nói: “Tôi, tôi không biết nói có đúng không, nếu sai thì anh cứ coi như tôi đang nói bừa đi...”
“À... ngài Hà, nếu... nếu lớp trưởng Hạ biết thì tôi nghĩ ít nhiều cô ấy sẽ bị ảnh hưởng, vì thật khó tin.” Vương Phong Long cười khổ, không bị ảnh hưởng mới lạ: “Nhưng... cô ấy khác bọn tôi, quan hệ với anh cũng khác, có lẽ sẽ tốt hơn chúng tôi một chút.”
“Vidu?”
“Hå?”
“Ví dụ cô ấy sẽ tính toán khoảng cách giữa hai người. Lớp trưởng Hạ là người sống yên phận, tôi cảm thấy cô ấy không theo đuổi phú quý giàu sang, nhặt được một trăm có lẽ cô ấy sẽ vui, nhưng nhặt được trăm triệu thì chắc chắn cô ấy sẽ đi nộp cảnh sát.” Ha ha, nhất định là vậy.
“Xin... xin lỗi, tối so sánh không phù hợp lắm.” Hà An bình tĩnh uống một ngụm trà: “Không sao.” Dù là sự thay đổi nào anh cũng không cần phải thấy. Vương Phong Long thở phào, cũng may đây không phải chủ đề ngài Hà không hứng thú: “Dường như ngài và lớp trưởng... có chút... không vui?” Hà An nghe thể đột nhiên ngẩng lên nhìn anh. Vương Phong Long liền cảm thấy như bị mây đen bao phủ, cố gắng lắm mới không gục ngã: “Tôi không có ý dòm ngó chuyện đời tư của ngài, chỉ là cảm thấy, cảm thấy như vậy, nếu tôi nói sai...” “Nói tiếp đi.” Giọng nói của Hà An không có vẻ như đang giận dữ. Vương Phong Long với ngồi thẳng lên, điều chỉnh nhịp thở: “Con gái thì vẫn nên dỗ dành...” Anh không thể cứ ra cái vẻ boss đó được, nhưng cuối cùng Vương Phong Long cũng không dám nói ra: “Thật ra ngài có thể tiết lộ một chút tình hình của bản thân, đương nhiên không phải toàn bộ, ví dụ như ba mẹ ngài rất giàu, hoặc ngài có hại nhà hai con xe, để lớp trưởng có khái niệm anh giàu hơn hiện tại, có lẽ sẽ có ích cho việc anh xử lý mối quan hệ với cô ấy.”
Vương Phong Long nói xong cúi đầu, anh chỉ là nói vậy thôi, nếu không đúng thì boss đừng trách tội. Hà An không phải chưa từng nghĩ tới điều đó, sau khi biết chuyện ở quán gà rán, anh cũng oán thán về hành động tối đó không hỏi gì đã bỏ đi, nhưng ở vị trí như anh, những việc chỉ cần không phải lỗi trực tiếp của anh thì anh đều lựa chọn âm thầm cho qua.
Hà An lặng lẽ uống trà. Vương Phong Long bối rối ngồi đó, chốc chốc lại nhìn ngài Hà một cái. Thấy anh không nói phải đi, cũng không nói là không đi, thậm chí không có ý định cho mình rời đi, Vương Phong Long nhất thời chỉ biết cổ ngồi lại đó, cúi đầu chờ đợi.
Tối nay Hà An đã liên tục làm công tác tư tưởng, anh không nên, cũng không cần thiết phải cùng vai phải lứa với Hạ Diệu Diệu, chuyện xảy ra trong nhà trời biết đất biết, anh biết cô biết, thỉnh thoảng bao dung cô ấy một chút cũng không vấn đề gì.
Hạ Diệu Diệu tan làm. Hà An chủ động đứng ở cửa nhà vệ sinh nhìn cô giặt quần áo, lau dọn nhà vệ sinh. Yến lặng đứng đó nghe cô kể chuyện linh tinh trong công việc, nếu là bình thường chắc chắn anh sẽ không tự ngược đãi chính mình nghe đi nghe lại những chuyện Hạ Diệu Diệu kể.
Hạ Diệu Diệu cũng không biết điều, thấy anh đứng đó cũng không nói gì, ai biết anh muốn làm gì, đi vệ sinh sao? Hạ Diệu Diệu chủ động tránh đi một lúc, anh không vào, cô đành tiếp tục giặt quần áo, giặt xong lại nhìn anh một cách kỳ lạ, rồi lên giường ngủ.
Không phải anh giỏi lắm sao, khó chịu chứ gì?
Một lần không hiểu, hai lần không hiểu, nhưng nhiều lần thì Hạ Diệu Diệu cũng chợt nhận ra, anh đây là đang “làm hoà”!
Làm hoà đấy!
Thủ đoạn này quá cao thâm, giờ mới hiểu, đúng là để người ta ấm ức “hạ mình” rồi. Thật ra Hạ Diệu Diệu không còn tức giận nữa rồi, đã nhiều ngày như vậy, đôi khi thấy cô vừa về là Hà An lại theo phía sau hoặc đứng ở một chỗ châm chích cô, không thì lạnh lùng đợi cô tới bái lạy, thật ra cũng rất thú vị. Nhưng, cũng khiến cô cười không được khóc không xong. Vì thể mấy hôm nay Hạ Diệu Diệu coi Hà An như đồ trang trí trong nhà, không phải anh không thích nói chuyện sao, thế thì đừng nói nữa! Cái nhà này bình thường còn không phải chỉ nghe thấy tiếng cô à, coi như hai hôm nay đài bị hỏng là được. Huống hồ Hạ Diệu Diệu cũng không từ chối anh cái gì, chuyện kia mấy hôm nay anh cũng rất bạo lực, không phải cô cũng nhịn sao. Cũng đâu phải tự tìm cái chết, nào tới đi! Đúng là tức chết mà, xin lỗi mà cũng làm kiểu thanh cao nho nhã như vậy! Vì thế mấy hôm nay có thể nói Hạ Diệu Diệu như giả chết, coi như không thấy, thỉnh thoảng giả ngu. Hà An chỉ lạnh lùng nhìn cô. Có buổi tối Hạ Diệu Diệu rời giường vào nhà vệ sinh, vướng phải cái dép bên giường, Diệu Diệu tức giận đá vào góc tường.
Khi cô quay lại thì Hà An đã xếp lại dép, ngồi ở đầu giường chờ cô. Một khoảnh khắc đó, Hạ Diệu Diệu đã mềm lòng, muốn nói với anh là mọi chuyện không có gì, anh không cần phải ấm ức như vậy, mau đi ngủ đi.
Nhưng nghĩ lại, cô lại kìm nén lòng mình, nằm xuống giường quay người đi, không dám nhìn anh.
Những ngày này Hà An cũng không phải không quan tâm tới bất cứ việc gì như trước kia, tranh thủ lúc cô làm vệ sinh cá nhân buổi sáng, anh cũng giúp cô đun nước. Hạ Diệu Diệu không nói, nhưng đã thấy, nhưng cô tò mò xem anh có thể nhịn được tới bao giờ, nhưng cứ ấm ức cầu hoà như vậy, trong ánh mắt còn ghi rõ ràng: Anh đang nhìn em đấy, đến mức này là được rồi. Hạ Diệu Diệu cũng không biết nên nói gì mới phải, sáng ăn canh trứng xong thì đeo balo,ra tới phòng khách đột nhiên nhìn xuống giày, cứ đứng đó nhìn. Dáng người cao ráo của Hà An đứng phía sau cô, trên người là chiếc áo len nhung cao quý, ngũ quan tinh xảo, trên lưng là chiếc balo đen, đôi mắt sâu thẳm lãnh đạm nhìn cô chăm chăm.
Hạ Diệu Diệu nhìn đôi giày, cúi đầu nghịch móng tay, dù sao thì cô cũng không nói. Hà An không động đậy. Hạ Diệu Diệu cũng không động đậy, dù sao sáng nay cô cũng đi sớm mười lăm phút, vẫn còn thời gian, có thể cô thấy giày đẹp muốn nhìn thêm mấy phút? Người khác đừng có nghĩ quá phức tạp. Hà An mặt lạnh lùng nhìn dáng vẻ bất cần của cô.
Hạ Diệu Diệu cái nhìn chân, nghịch nghịch ngón tay: Móng tay dài rồi.
Ánh mắt Hà An càng ngày càng lạnh, cô gây chuyện cũng đủ rồi! Đừng có càng ngày càng không ra sao? Nhưng nghĩ tới tối qua cô sống chết không lên tiếng, đổi mấy tư thế cũng nhịn, rồi nhìn cô lúc này, Hà An lại nói với bản thân, trời biết đất biết, anh biết cô biết, lại là ở nhà mình, bạn gái mình, không phải không thể chiều một chút.
Huống hồ thỉnh thoảng ánh mắt chột dạ của cô cũng khiến Hà An vui vẻ.
Nghĩ tới vẻ mặt len lén đắc ý của cô khi thỉnh thoảng đạt được mưu kế... Hạ Diệu Diệu nhìn đồng hồ, đợi cũng lâu rồi, hay là cứ đi vào thôi, nếu không cũng là mình mất mặt, mang tiếng nhỏ nhen.
Hạ Diệu Diệu trợn mắt, định cúi xuống thì đột nhiên cảm thấy chân được trồng vào thứ gì đó. Hà An mặc áo len màu đen, nửa quỳ ở đó, Hạ Diệu Diệu chỉ thấy tấm lưng rộng và mái tóc đen rất đẹp của anh, phần da hở ra ở cổ rất trắng, trên đỉnh đầu có một xoáy, toả ra một sự ấm áp mê người. Hạ Diệu Diệu thấy bàn tay lớn của anh cầm một đôi giày khác, nhất thời sững sờ đứng nhìn. Hà An cũng không biết tại sao mình lại cúi xuống, nhưng động tác tay không ngừng lại, anh đi giày vào cho cô, còn phủi phẳng quần lại cho cô, nhìn lại thành quả sắp xếp của mình, tâm trạng anh tốt lên một cách kỳ lạ. Anh còn đang định đứng dậy thì thấy Hạ Diệu Diệu đã mở cửa chạy mất. Cô sợ Hà An sẽ tính sổ, lại càng sợ nhìn thấy nét mặt của Hà An hơn, nhỡ trong lúc ấm áp thế này lại thấy gương mặt lạnh bằng thì phải làm sao. Anh đã từng khiến cố cụt hứng như vậy. Hà An dở khóc dở cười nhìn Hạ Diệu Diệu chạy trốn, khẽ phải chiếc áo hơi nhăn, cầm balo lên rồi đi khỏi nhà.
“Sao mặt đỏ thế, sáng ra đã làm rồi à?”
“Cậu có thể nghĩ tới cái gì lành mạnh không hả?” Đỏ lắm sao? Hạ Diệu Diệu vỗ vỗ mặt.
“Cho cậu cái bánh bao này. Tớ phát hiện bánh bao căng tin hôm nay to hơn hẳn bình thường. Chắc là cô gái bánh ngủ gật rồi.”
Hạ Diệu Diệu lạnh mặt: “Tớ ăn rồi.” “Ăn rồi thì ăn tiếp, cậu là lạc đà, có thể tích luỹ năng lượng. À đúng rồi, Tiền Quân mời phòng chúng ta ăn cơm đấy, nói là chúc mừng lão đại của họ có lương duyên.”
Hạ Diệu Diệu kinh ngạc: “Tân Xảo tỷ đồng ý rồi sao?”
“Đồng ý cái gì, đang theo đuổi, rảnh quá tìm lý do thôi. Tối nay anh ta mời đi karaoke, cậu có đi không hả?” “Tớ không tiện, các cậu thì sao?” “Tại sao không đi, có biết đây là đâu không? Quán Trên Tầng Mây đấy.” Hạ Diệu Diệu mở to mắt kinh ngạc: “Ở đó đắt lắm!” Nghe nói một phòng đơn cũng phải từ mười nghìn tệ. Mà mười nghìn có là gì chứ, cả buổi tối ba bốn trăm nghìn chưa chắc đã đủ, hơn nữa còn rất xa trường.
“Còn không phải à, Tân Xảo cũng sợ quá phí tiền, không muốn đi, nhưng Tiền Quân mời nhiệt tình lắm, nói anh ta chi, Tiền Quân giàu ai mà chả biết, anh ta chịu vung tiền thì chúng ta cứ đi đi.”
Hạ Diệu Diệu ăn một miếng bánh bao: Thật không hiểu được thế giới của người giàu.
Tiền Quân còn cảm thấy oan uổng, nếu không phải boss và lớp trưởng không có dấu hiệu ẩm lên thì anh đâu cần lấy nhiều lý do như thể chỉ để cho hai người đổi không khí giải toả tâm trạng.