Hà An nghĩ: Mấy câu này nghe có vẻ quen tai quá.
Mặc dù nói nghe có vẻ quen tai, nhưng cây xương rồng bên cửa sổ thì nhìn không quen chút nào, Hạ Diệu Diệu có thể bỏ ra mười tệ để mua thứ này về để trang trí phòng sao?
Hạ Diệu Diệu đang nói chuyện điện thoại với em trai.
Hà An đứng bên cạnh cửa sổ, vần và cây xương rồng đang ngắc ngoải, lòng thầm nghĩ, nếu anh tiếp tục tưới nước nửa tháng nữa thì cái cây này có chết được không? Hà An đang nghiêm túc suy nghĩ xem, rễ của cây đã mục thối hết chưa. Hạ Diệu Diệu đã cúp máy, đang đi vào nhà vệ sinh, thấy anh đang nhìn chằm2chằm vào món quà kì quặc nhất mình từng có, liền dừng lại: “Anh nhìn nó làm gì? Thích à, nhưng em thấy nó càng ngày càng cằn cỗi xơ xác, ai cũng bảo loại cây này sống dai, em chỉ thấy nó đúng là sắp chết đến nơi, xem ra lời đồn chưa chắc đã là thật.” Nói rồi, cô đi tiếp vào nhà vệ sinh. Hà An thấy cô đi khuất rồi, mới lẩm bẩm một mình, vẫn gật đầu tỏ vẻ nghiêm túc như thường, Diệu Diệu cũng nói sắp chết rồi, vậy thì đúng là sắp chết thật rồi.
Thi đại học! Thi đại học! Thi đại học! Chỗ nào cũng thi đại học!
Hai ngày nay Hạ Diệu Diệu lo lắng đến mức không chịu8được, mỗi ngày phải gọi điện ba bốn lần cho em trai, không phải cô sợ em mình thì không tốt, mà lo rằng thi xong rồi nó phải chịu áp lực. “Mọi con đường đều dẫn đến thành Roma, mỗi điểm đều là kết quả của sự cố gắng, nhất định đừng bỏ cuộc.” “Nhảy lầu là không sáng suốt, trước khi nhảy lầu cũng phải suy nghĩ xem có bảo hiểm không, không phải, bảo hiểm cũng không đền bù tự sát, đợi tí chị nghĩ xem nào...”
“Tóm lại, trừ em ra, tất cả đều là phù du, phù du em có biết không...”
Hà An nhấc tay cô ra khỏi mũi mình.
Hạ Diệu Diệu tiện tay xoa đầu anh: Ngại quá, cô đang xúc động quá6đà.
Hạ Vũ chán phải nghe những lời này lắm rồi, nhưng vẫn phải chăm chú nghe, thực ra cậu chẳng có chút áp lực thi cử nào cả, nhà họ điều kiện kém một chút, nhưng chị cậu chưa từng để cậu cảm thấy có áp lực, chẳng mấy khi hỏi quá nhiều về chuyện học hành, cần tiền gì thì chị cũng cho, khiến cậu luôn cảm thấy chị cả của mình là người có thể giải quyết tất cả mọi vấn đề.
Cậu có thi được vào đại học hay không, thực ra chẳng có ảnh hưởng gì đến gia đình, thậm chí thi không tốt, còn có thể giảm nhẹ gánh nặng kinh tế. Nhưng cậu muốn thi thật tốt, về sau không phải đứng phía3sau chị mình nữa, mà đứng cạnh chị, cùng nỗ lực vì gia đình, thế nên chị hoàn toàn không cần lo lắng cậu có bất cứ điều gì nào cả.
“Em trai em hôm nay thi đại học! Anh nói xem nó có đau bụng giữa giờ không? Có khi nào không dám đi vệ sinh?” “Thầy giáo giám thị có nghi oan cho nó quay bài không? Nó muốn đi vệ sinh phải làm sao?” “Trong phòng thi liệu có ai cố tình truyền giấy cho nó không, rốt cuộc thi giữa giờ nó có được đi vệ sinh không?”
Nhỡ Hạ Vũ đau bụng thì phải làm sao?
Hà An bị cô quay cho đau cả đầu. Nhưng như vậy cũng có mặt tốt, ví dụ như cho5dù cây xương rồng kia chết rồi, cô cũng không có hơi đâu mà hỏi nhiều.
Hai ngày qua đi rất nhanh, dư vị của kì thi đại học chỉ còn lại đề thi văn buồn cười, là chủ đề bàn bạc sau thi của tụi học sinh, nếu như không có câu hỏi kì quặc do một thầy giáo kì quặc nào đó ra đề, thì kì thi đại học này chẳng có chút gì hay ho mà bàn tán.
Hạ Diệu Diệu chắc chắn rằng em trai mình không có chút ý định tự sát hay buông xuôi nào, mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là em trai cô có khác!
Thời gian còn lại, Hạ Diệu Diệu yên tâm để dằn vặt về được mất của việc mình đi làm thêm với giá bèo bọt: “Tiền? Tương lai? Mình nên chọn cái nào?”
A! A! Hạ Diệu Diệu mặc bộ đồ ngủ nằm trên giường giãy giụa kêu gào: “Hà An An! Hà An An! Anh nói xem em nên chọn cái nào? Một bên là hiện tại, một bên là tương lai còn chưa chắc chắn, rốt cuộc thì em nên chọn cái nào? Cái nào cũng không đặt xuống được!” Bịch - Hạ Diệu Diệu vội vàng ngồi dậy, lo lắng xoa mũi Hà An: “Em không cố tình đâu, ai biết được anh đi ra nhanh như vậy, để em thổi cho đỡ đau, ngoan, để em thổi cho.” Sao có thể đá vào mũi được? Hà An bực mình đẩy tay cô ra, đau đến nỗi mắt rơm rớm nước. Hạ Diệu Diệu vội vàng dỗ dành: “Ôi tình yêu, em không cố ý đâu, tha thứ cho em, tình yêu ơi, bảo bối ơi, mũi vàng mũi bạc của An An ơi, mũi cao mũi vĩ đại của An An ơi...”
Ra chỗ khác!
Ai da, làm gì mà nóng thế: “Cho anh đá lại một phát là được chứ gì.”
Hạ Diệu Diệu vênh mặt về phía An An, dáng vẻ “đợi đòn”: Đây, tùy anh “chà đạp“.
Thực tập?
Thực tập mới là nhiệm vụ cấp bách nhất hiện giờ! Hạ Diệu Diệu quyết định để An An sang một bên, mặc kệ anh vài hôm, nhưng ai đó hoàn toàn không nhận ra điều đó. Hạ Diệu Diệu vừa đi vừa lắc đầu, không thể không nhắc nhở ai đó: “Em về kí túc một lúc, chỉ nửa tiếng thôi, chỉ nửa tiếng thôi, thật đấy. Anh theo sau em lẽ nào được vào chắc?” Đúng là phát điên lên mất!
Hà An nghe vậy thì nghĩ ngợi một lúc, rồi đứng lại, hình như đúng là anh không được vào. Hạ Diệu Diệu tự nhủ: tốt quá rồi, “Ngoan, tự chơi một lúc, lúc nào ra em gọi anh.” Nếu có một chiếc vòng cố định hai người họ, không biết chừng cô còn phải gỡ ra ấy chứ.
Từ năm hai, Trương Tấn Xảo đã thi vào phòng thí nghiệm của giáo sư Triệu, hơn một năm chỉ làm và làm, cực kì chăm chỉ, đến nay cuối cùng cũng có thành quả, giáo sư Triệu giới thiệu cô làm phóng viên thực tập cho một tờ nhật báo, thời hạn một tháng. Khổng Đồng Đồng ghen tỵ, tiếc là năm trước mình không thi vào đó: “Chị Tân Xảo, sao cậu lại tốt số thế chứ, có cần thư kí không, tớ làm thuê cho cậu, có được không, tớ không lấy tiền đâu.”
Hạ Diệu Diệu cũng rất ghen tị: “Tự nhiên mình thấy mình tầm nhìn nông cạn, vì lợi ích trước mắt, mà từ bỏ thứ cốt lõi, ôi, hãy để tôi bị sét đánh.”
Khổng Đồng Đồng trợn mắt: “CV của cậu đẹp như vậy, không có giáo sư Triệu, thì cũng không đến nông nỗi nào, còn tớ đây này, tớ biết làm sao bây giờ, lẽ nào về nhà trông trẻ con, rồi nói chuyện chi hổ giả dã* chăng?” (*) Ý nói dạy những thứ trừu tượng khó hiểu cho trẻ con. “Cậu cũng có thể thi chứng chỉ giáo viên mà.”
“Để bị điều đến nơi vùng sâu vùng xa, không cả biết đường về nhà thăm mẹ nữa sao, chắc tớ khóc chết mất.” Hạ Diệu Diệu cúi mặt, nghiêm túc nói: “Nói như vậy, tớ vẫn chưa phải là đứa thê thảm nhất, thể tớ yên tâm rồi.”
“Hạ Diệu Diệu cậu mau chết đi! Chết đi! Chết đi!”
Ngoài lo lắng công việc, những thứ khác đều hết sức thuận lợi với Hạ Diệu Diệu. Em trai làm bài thi không tồi, rất tự tin vào kết quả, công việc của bản thân cô cũng thuận lợi, trong đó, nếu như Hà An không dính cô như vậy thì càng tốt.
Hehe, thực ra, anh dính cô như vậy cũng rất tốt.
Tối đến, Hạ Diệu Diệu dùng máy tính của Hà An xem các thông tin tuyển dụng.
Hà An đặt ghế đằng sau lưng Hạ Diệu Diệu, tựa vào lưng cô đọc sách. Hạ Diệu Diệu bị anh bám riết, thỉnh thoảng lại đẩy anh ra: “Anh có thể ở một mình một lúc được không.”
Không được: “...”
Hạ Diệu Diệu buộc phải để anh dựa vào: “Anh bảo em nên tìm một công việc như thế nào, phóng viên, biên tập viên hay thư kí? Nhưng nếu là thư kí, chắc phải xinh đẹp lắm mới được!”
“Ai da, nóng quá, anh đừng dựa vào em nữa. Còn anh thì sao, anh muốn tìm một công việc như thế nào?”
“Anh chưa từng nghĩ đến bao giờ à?”
“Đến lúc phải nghĩ rồi, sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, bây giờ không nghĩ thì đợi đến bao giờ mới nghĩ.” Hạ Diệu Diệu từ đằng sau vỗ lưng Hà An: “Cái này có được không? Tuyển dụng một thư kí nữ, ngoại hình ưa nhìn, cao ráo sáng sủa, ưu tiên người biết uống rượu, anh cảm thấy em ứng tuyển thể nào, anh thấy em có phù hợp không?”
Hà An quay đầu lại nhìn địa chỉ công việc: “Không hợp với em đâu.”
Hạ Diệu Diệu cười thầm, biết ngay là anh không thích: “Điểm nào không hợp?” Biết uống rượu?
“Cao ráo sáng sủa.” Phắn mau!
“Còn cái này thì sao? Nhân viên soát lỗi, bao ăn ở.”
Hà An nhìn địa chỉ: “Không có tương lai.” Cũng đúng, Hạ Diệu Diệu một tay chống cằm, một tay kéo vạt áo, nói: “Em thấy mình có thể đi lấy tin, rất nhiều vị trí đều tuyển nam.” Cũng chẳng phải phân biệt giới tính, mà là sức vóc có hạn, để con gái vác máy quay chạy khắp nơi cũng không được.
“Anh nói xem nghỉ hè em có nên ở lại tìm việc không?”
Hà An lập tức dỏng tai lên nghe.
“Thực ra cũng không nhất định phải bắt đầu từ hè này, kì sau chúng mình vẫn còn cơ hội mà? Em không ở lại đây tìm việc cũng được, cũng chẳng phải không chờ nổi, anh nói có phải không?”
“Tìm đi.”
Hả? Hạ Diệu Diệu nhíu mày, hơi lo lắng:“Em không ở nhà, ba em sẽ rất vất vả.” “Em trai em không phải cũng về nhà à?” Hà An ra vẻ hờ hững lật sách. Cô không ở đây, anh sẽ thấy tẻ nhạt lắm.
Hạ Diệu Diệu cúi đầu, tiếp tục di chuột: “Hạ Vũ vừa thi đại học xong, còn phải đi làm tình nguyện, cũng không biết nó sẽ thi vào trường nào? Tiểu Ngư năm nay cuối cấp, không có Hạ Vũ kèm cặp, nếu em không ở nhà, không biết nó có học hành tử tế không, chẳng đứa nào khiến người ta yên tâm được cả. Em ở nhà thì dù sao cũng giúp nó ôn tập, cũng có thể giúp Hạ Vũ thu xếp đồ dùng lên trường, có thể gánh vác hộ ba em được hai tháng, nghĩ thế này, chắc về nhà thì hơn, dù sao thì việc lúc nào chẳng có, còn em trai em gái lại đang lúc cần em, anh nói có đúng không?”
Hà An gấp sách lại, nghiêm túc nói: “Bọn chúng đều không còn nhỏ nữa, đến lúc em cần buông tay rồi, không phải việc gì cũng tự mình làm, em có cuộc sống của riêng mình, bọn chúng cũng vậy, lẽ nào em có thể theo Tiểu Vũ lên đại học, kèm cặp bài vở cuối cấp cho em gái? Chẳng thực tế chút nào. Đã xem xong muốn làm công việc nào chưa?”
Hạ Diệu Diệu ngẫm nghĩ, thấy cũng đúng: “Chưa, công việc em thích thì không thích em, công việc thích em, thì em không thích.
Nếu như sự kiêu ngạo không bị biến hiện thực vùi dập vài lần, thì sao hiểu được phải nỗ lực bao nhiêu, mới đến được nơi xa. Nếu như mơ ước chưa từng chênh vênh bên bờ vực
Mơ ước thuở ban đầu, nắm chặt trong bàn tay Nơi muốn đến như vậy, sao có thể quay đầu giữa đường...
“Ngày mai liệu bạn còn nhớ, trang nhật kí bạn viết hôm qua
Ngày mai liệu bạn còn có nhớ, bạn ngày xưa hay khóc thế nào...” Lại là một mùa tốt nghiệp nữa, năm nay, Hạ Diệu Diệu có nhiều xúc cảm hơn bao giờ hết, năm ngoái cô còn nghe các học trưởng đàn hát trước kí túc xá, xem những màn tỏ tình lãng mạn với các học tỷ dưới kí túc xá. Nhưng năm nay Hạ Diệu Diệu đều vội vàng đi qua, không dũng cảm dừng lại xem nữa.
Đôi khi ta muốn thời gian chậm lại một chút, nó lại cứ phải nhanh đến mức khiến người ta đau lòng, đôi khi ta muốn thời gian nhanh lên một chút, để được tận hưởng khoảng thời gian thảnh thơi, nhưng nó lại cứ trôi đi như rùa bò vậy.
Bản đàn của các học trường năm cuối vừa chấm dứt, những sinh viên đến nhanh đi cũng nhanh ấy, những khuôn mặt tươi tắn hay lo lắng ấy còn chưa rời đi hết, thì bọn họ đã bước vào môn thi cuối cùng của năm ba, trong cái nóng ngột ngạt của mùa hè, những chiếc bút vội vàng lướt đi trên trang giấy.
Môn thi đầu tiên, Hạ Diệu Diệu cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Môn thi thứ hai, Hạ Diệu Diệu vẫn tràn đầy năng lượng. Đến khi tất cả các môn đều đã thi xong, Hạ Diệu Diệu vẫn là Hạ Diệu Diệu.
Hạ Diệu Diệu cảm thấy Hà An vẫn là Hà An, có lẽ các sinh viên thành tích kém đều có tâm lí rất vững vàng, sâu sắc đến mức không ai nhìn thấu.
Trương Tấn Xảo bắt đầu thu xếp tài liệu, chuẩn bị đi thực tập. Khổng Đồng Đồng vẫn đang đắn đo về chỗ thực tập của mình. Chu Tử Ngọc quyết định ở lại trường, cô vốn dĩ là sinh viên năng khiếu thể thao, rất có khả năng sẽ ở lại trường giảng dạy. Khổng Đồng Đồng ngạc nhiên hỏi Hạ Diệu Diệu: “Cậu không về à?”
“Tớ tìm việc rồi, có lẽ cuối tháng tám mới về nhà một thời gian.” Vị trí phóng viên tại một tờ báo mạng, không phải chỉ ngồi viết bài, mà phải đi ra ngoài thu thập tin tức, nếu chỉ cần ngồi viết bài thì còn cần gì thực tập sinh?
Khổng Đồng Đồng hơi ngạc nhiên: “Công việc này vất vả lắm, sao cậu không làm thư kí, với năng lực của cậu, ngồi chém gió nhấm nháp cà phê không thành vấn đề, nhất là bộ mặt kia, bà chủ nhìn thấy cũng yên tâm.”
Hạ Diệu Diệu lườm bạn một cái, trọng tâm là ở câu cuối chứ gì: “Cậu tưởng tớ không muốn chắc, chỉ có công ty lớn mới cần thư kí, chỉ hai chữ “kinh nghiệm” thôi cũng đủ để đuổi người đi, hơn nữa, người ta không cần thực tập sinh, tớ cảm thấy phóng viên tin tức cũng không tồi, cứ thử xem sao.”
Khổng Đồng Đồng cảm thấy cũng đúng: “Bọn họ còn tuyển người không?”
“Tuyển, lao động giá rẻ, lại suốt ngày chạy bên ngoài, có bao nhiêu cũng không thừa, cậu thích thì bọn mình làm đồng nghiệp, có điều cần tự mình tìm tin viết bài, bọn họ tính lương dựa vào chất lượng bài và lượng view, lương không cao, bọn mình lại đang thực tập, cơ bản là không có mấy.”
“Bao ăn ở không?” “Tự giải quyết.” Khổng Đồng Đồng thấy trời sắp quên mình rồi: “Phắn, phắn mau! “
Hạ Diệu Diệu đã xác định công ty thực tập rồi, ba ngày sau đến báo cáo, cô ngưng hết các công việc gia sư lẻ tẻ khác lại, chuẩn bị đón nhận thách thức đầu tiên của cuộc đời, cô cứ tưởng rằng, Hà An chắc chắn sẽ về nhà.
Không về nhà thì làm gì, anh ấy có tìm việc đầu. Hạ Diệu Diệu rửa mặt xong, thật hiếm có khi nào mà chín giờ sáng còn được ngồi ở nhà, cô xoa lên mặt tuýp kem mà Hà An vừa vứt trên bàn, lười nhác hỏi: “Bao giờ anh về nhà?” Hà An lấy bừa một chiếc áo phông từ giữa đống đổ đã được sắp xếp gọn gàng, mặc vào, rồi nói: “Chưa biết.”