Tại sao ban đầu cô lại cảm thấy công việc là một thứ đáng để vui mừng, đúng là mệt hơn công việc thường ngày của cô nhiều, hơn nữa không thể nói đổi là đổi, hàng ngày phải nhìn nét mặt cấp trên mà hành xử là chuyện thường tình, xung quanh đều là những điều chẳng hay ho gì. Hạ Diệu Diệu quàng tay ôm lấy cổ Hà An, tự dỗ dành bản thân. Đáng sợ nhất là, sau này cô phải bước vào một cuộc sống như vậy, ngày ngày qua ngày khác, lặp lại không ngừng, ông trời ơi! Phải sống sao đây! Ba mươi năm sau cổ đều phải lặp đi lặp lại những công việc đó sao! Hạ Diệu Diệu giống như một linh hồn nhạy cảm, chưa bước vào xã hội, đã cảm nhận được “sức mạnh” của xã hội2ấy rồi. “Ù...”
Hôm nay Hạ Diệu Diệu tăng ca không quá muộn, mới có hơn mười rưỡi, gió mát bắt đầu thổi, trên đường toàn là những người đi hóng gió. “Cảm ơn ông trời cứu mạng.” Về đến nhà nằm lên giường, Hạ Diệu Diệu vẫn muốn lười nhác, không muốn làm gì cả, đập giường gào to: “An An, An An, anh có một không...”
“Ngồi dưới điều hòa, ôm bạn gái, làm sao anh mệt được.”
“Em có chắc không?” Hạ Diệu Diệu cười hihi, nũng nịu kéo tay áo Hà An: “Tình yêu ơi, nấu cho em bát mì, em đói quá, nấu xong gọi em nhé, cảm ơn anh.” Nói rồi, Hạ Diệu Diệu nằm đúng chỗ điều hòa phả vào, không nhúc nhích.
Ô? Sao còn chưa đi.
Hạ Diệu Diệu sắp sửa lên tiếng, Hà An liền đứng dậy rời đi.
Nấu mì không có8gì khó cả, có lẽ thực sự không hề khó.
Hà An tự nhận mình đã nhìn rồi học theo rồi, chuyện này chẳng thể làm khó được anh. Anh đem theo sự tự tin thường có đi vào bếp, thân hình cao to, nghiêm nghị đứng trong căn bếp nhỏ hẹp, đeo chiếc tạp dề của Hạ Diệu Diệu lên một cách tử tế, lạnh lùng đổ nước, đặt nồi lên bếp, bật bếp, đậy vung...”
Sau đó, mở vung, cho mì vào...
Tiếp theo?
Tiếp theo còn phải làm gì nữa?
Bỗng nhiên Hà An nhớ ra, đợi nước sôi rồi, cho thêm ít muối, tương là xong. Nếu nhà có cà chua, còn có thể thái một quả cà chua cho vào. Hà An quay đầu, cực kì bình tĩnh mở cửa tủ bếp, quả nhiên trong đó có ba quả cà chua, mặc dù anh thải không đẹp6mắt, nhưng nấu sôi lên rồi cũng không biết được đẹp xấu.
Cho vào nồi. Một lúc sau, Hà An bưng một bát mì nóng hổi, đặt lên bàn, ánh mắt anh bình thản, có một chút tự hào không dễ bị nhận ra: “Ăn đi.” Nhìn xem, anh không làm, không có nghĩa là anh không biết làm, chuyện đơn giản không có chút thử thách nào thế này, cơ bản không cần anh ra tay. Đây là lần đầu tiên anh nấu ăn cho Hạ Diệu Diệu, cảm giác... không tồi.
“Thơm quá.” Hạ Diệu Diệu vừa hít hà vừa ngồi dậy, nhìn bát mì trắng xen lẫn đỏ có chút mỡ nổi, thơm phức, cô cảm kích ôm hôn bạn trai nhà mình: “Anh thật tốt, em hạnh phúc quá đi...” Ăn thử một miếng nào, Hạ Diệu Diệu vội vàng cầm đũa lên, ăn một3miếng to, rồi không động đậy nữa. Hà An lo lắng nhìn cô, nhưng bát mì vẫn còn nguyên vẹn. Mặt Hạ Diệu Diệu cứng đờ, rồi cô cười tít mắt nhìn Hà An – người đang nhìn mình với ánh mắt đầy mong ngóng. “Không ngon à?” Nói rồi anh định cầm đũa lên ăn thử.
Hạ Diệu Diệu vội vàng ngăn anh lại, bưng bát đi ra ngoài: “Không phải, rất ngon, nhưng hình như chưa chín, em đi nấu lại một chút là được rồi.” Nói rồi, cô rời khỏi, đổ lại bát mì vào trong nồi.
Hà An băn khoăn đi theo, đứng trầm ngâm ngoài cửa bếp không nói gì. Hạ Diệu Diệu an ủi anh: “Không sao, lần đầu tiên nấu, có thể làm đẹp thế này là không tồi, nào, lại đây em nói cho anh biết thế nào là chín.”
“Phải thế5này... rồi thế này...”Không những bát mì này chưa chín, mùi vị còn chẳng dám nói: “Anh nhìn này, không phải nước sôi là được, phải ninh mì trong lửa nhỏ ba phút, mới chín được.”
Hà An nhìn cô cho thêm nước lạnh vào.
Hạ Diệu Diệu ngáp ngắn ngáp dài, đầm hai vai: “Đơn giản lắm, nấu chín là ăn được rồi, lần đầu tiên làm thất bại là bình thường, lần đầu tiên em nấu cơm cũng không biết nấu thế nào, được rồi, cười một cái.” Hạ Diệu Diệu vỗ vào cánh tay anh.
Hà An trịnh trọng nhìn cô: “Lần sau anh sẽ cố gắng nấu thật tốt.” Có lòng là được.
“Anh không về nhà thật à?” Hạ Diệu Diệu mặc đồ ngủ, khoanh chân trên ghế, cô dùng máy tính của Hà An, viết xong một bản báo cáo thì nghiêng đầu nhìn anh lúc đó đang nghịch điện thoại.
Hôm nay là ngày nghỉ trong tuần của cô, mặc dù nói mỗi tuần được nghỉ một lần, nhưng chỉ là hình thức mà thôi, đi làm hơn nửa tháng, mới có một ngày cuối tuần ít việc để có được làm ở nhà. Giọng Hà An vẫn hết sức bình thản: “Nhà không có việc.”
“Anh không nhớ ba mẹ sao?”
Hà An cúi thấp đầu, trả lời, không một chút để tâm: “Cũng bình thường.”
Hạ Diệu Diệu lắc lư đầu, mái tóc vốn chưa chải lại càng lòa xòa hơn, cũng không biết nên nói gì, thấy góc phải dưới màn hình lại hiện ra thứ gì đó giống như hình mặt trời, liền click từ chối, bây giờ các thông tin nhảm nhí ngày càng tràn lan, lại còn dám gửi hai lần: “Lần sau anh ít lên những trang bừa bãi đi nhé.”
Hà An thấy kì lạ, liền ngẩng đầu lên nhìn.
Đúng lúc điện thoại của anh có tin nhắn gửi đến: Ngài Hà, tài liệu mà ngài cần đã được gửi hai lần, nhưng đều hiển thị từ chối, không biết ngài có điều gì không hài lòng? Hà An nhìn Hạ Diệu Diệu, bình thản cúi xuống trả lời: Nửa tiếng nữa gửi lại.
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, ngẫm nghĩ, không biết từ này dùng ở đây có đúng không, đang nghĩ, thì điện thoại reo, cô cầm ngay lên; “Alo.” Tiếng Khổng Đồng Đồng vô tư vang lên phía đầu dây bên kia: “Baby ơi, ra đây shopping đi? Hạ Diệu Diệu nhìn ánh nắng ngoài trời, rồi lại nhìn căn phòng nhỏ bé có điều hòa của mình: “Thôi xin đi cô nương, hôm nay 30 độ C, cậu muốn đi ra ngoài nướng thịt à?” Hà An lạnh lùng nhìn cô, hôm nay cô chẳng dễ gì mới được nghỉ một hôm, đã bảo là chỉ ở nhà thôi. “Làm gì nghiêm trọng đến mức ấy, mời cậu ăn sữa lắc đá, đi mà, chúng tớ phải viết một báo cáo về kiểu dáng thịnh hành mùa thu, bây giờ tớ phải ra ngoài chợ xem xét, cậu không đi chắc tớ chết mất.”
“Tìm tài liệu đồ mùa thu giữa mùa hè? Hơn nữa đến mùa thu cậu cũng không làm ở đó nữa đâu.” “Biết làm sao được, mệnh lệnh cấp trên, chỉ cần tớ còn ăn cơm của người ta một ngày, thì không thể phản đối quyết định của người ta được, dù sao thì thứ mà tớ viết cũng chỉ để đấy thôi không đăng đầu, ra đây đi, Diệu Diệu, Diệu Diệu xinh đẹp của tớ.”
“Được rồi, đừng kêu gào nữa, mười lăm phút nữa có mặt.” Hà An nhìn chằm chằm vào cô, không rời mắt, ánh nhìn đầy phẫn nộ.
“Ngoan, lúc nào về em mua đồ ăn ngon cho anh.”
Kết quả, Hạ Diệu Diệu vừa đến trung tâm thương mại, còn chưa đi được với Đồng Đồng đầy hai phút, văn phòng đã gọi điện, báo có một vụ làm việc quá sức dưới trời nóng dẫn đến tử vong, bảo cô mau chóng vác máy quay đến nơi nóng bốn mươi lăm độ phỏng vấn.
Cô chạy ba tiếng liền dưới trời nắng nóng gay gắt còn chưa xong, văn phòng còn yêu cầu nhóm bọn họ về quê người công nhân vừa qua đời, tìm hiểu cuộc sống, làm rõ nỗi khổ của anh ta. Hạ Diệu Diệu vội vàng rời đi, còn không có thời gian tận hưởng vẻ mặt lưu luyến của Hà An, thì đã trên đường khởi hành rồi. Quế của người công nhân vừa qua đời còn xa hơn tưởng tượng, giao thông không hề thuận lợi, đường núi nhỏ hẹp, rất nhiều nơi xe không vào được, phải đi bộ những bảy tám tiếng liền. Ba ngày đầu, Hạ Diệu Diệu chẳng thu thập được mấy tin tức, có tín hiệu điện thoại liền mau chóng nhắn tin cho Hà An báo bình an, không có tín hiệu, cô cũng chịu, ở đây nghèo khó đến độ không có cả tín hiệu, cô biết làm sao được.
Hà An dần trở nên lo lắng, không nhìn thấy Hạ Diệu Diệu, anh có ngồi dưới điều hòa cũng khó lòng hạ nhiệt, ba ngày chỉ có một tin nhắn, khiến anh chẳng tài nào chịu được, gọi điện ngay cho thư kí, bảo đe dọa cái văn phòng chết tiệt ấy!
Thư kí Thi tìm mãi, tìm mãi, tìm từng lớp một mới biết được cái văn phòng nhỏ bé ấy ở đầu, rồi lại sắp xếp từng cấp từng cấp một, miễn cưỡng tìm thấy một người có thể coi là cấp trên của văn phòng Khả Phong để đến văn phòng ngồi nói chuyện: Mau gọi nhóm bám theo về ngay, lập tức về ngay! Ngày thứ tự, điện thoại của Hạ Diệu Diệu vẫn không có tín hiệu.
Hà An dứt khoát phái một tiểu đội đến đó.
Về việc chịu khổ, Hạ Diệu Diệu không mấy để tâm, dãi nắng coi như bổ sung canxi, cho dù lấy nước rửa chân cho tiểu đội trưởng, ban ngày vác máy quay, ban đêm đuổi muỗi, cô cũng không chút phàn nàn, đều là đãi ngộ mà người mới phải chịu, không được có ý kiến. Ở nhà, Hà An nhìn ảnh địa hình núi non hiểm trở mà người của anh được phái đến chụp lại, nét mặt cực kì khó coi.
Tám ngày? Đối với Hạ Diệu Diệu, là một trải nghiệm theo sát tin tức.
Đối với người khác là ngu ngốc bán sức lao động miễn phí, chuyện này chỉ có Hollywood mới coi là trải nghiệm, người có chân chẳng bao giờ làm những việc khổ cực vô ích này.
Tám ngày? Hà An nhíu mày, ngày qua ngày, nét mặt anh càng thêm khó chịu, nếu đầu dây bên kia báo không có tin tức gì là anh mắng ngay: “Không có tín hiệu không phải là lí do, tôi bảo các anh theo sát! Theo sát! Các anh cứ thể theo sát! Tôi không cần biết các anh dùng cách nào, hàng ngày phải gửi cho tôi tình hình của cô ấy trong ít nhất ba tiếng, là tình hình đó rõ chưa!”
“Tại sao lại ngắt kết nối?” “Tại sao không có hình chính diện?”
“Các anh có chắc chắn đối tượng cần quay không sai không?” Dãi nắng đổi màu rồi sao, đen thui thủi thế kia, chắc chắn không phải con trai chứ?
Vài ngày sau, giọng nói của Hà An ngày càng từ tốn, còn nét mặt thì ngày càng khó nhìn, trước đây, không phải anh chưa từng xa cô lâu như thế, chỉ là lần này cô không ở bên cạnh, tâm trạng anh lên xuống không kiềm chế được, anh nhất được phải nhìn thấy cô trước khi đi ngủ, khi tỉnh dậy cô vẫn ở đó, không cần làm gì cả, thậm chí không cần lên tiếng.
Tồn tại.
Cô nhất định phải tồn tại trong tầm mắt của anh, trong phạm vi mà anh có thể kiểm soát được. Đúng lúc Hạ Diệu Diệu sắp không chịu đựng nổi nữa, cuối cùng cũng nhận được thông báo về gấp, Hạ Diệu Diệu vui mừng đến mức muốn cởi hết quần áo nhảy xuống suối bởi một vòng, có điều cô không biết bơi. Thời gian cụ thể đến Điền Thị, anh còn rõ hơn cả Hạ Diệu Diệu.
Khi Hạ Diệu Diệu đi cùng nhóm công tác trở về văn phòng, nhìn thấy anh từ xa, cô xúc động vô cùng, bất cứ ai không nhìn thấy người thân thuộc lâu như vậy, khi bất ngờ nhìn thấy, đều phải xúc động rơi nước mắt, An An! An An!
Hạ Diệu Diệu phấn khích vẫy tay. Hà An đứng đối diện nhìn cô, không vui không buồn, trừ hàm răng ra, những thứ khác trên mặt cô anh đều không nhận ra được.
Hạ Diệu Diệu hoàn toàn không biết điều này, chỉ muốn chạy đến ôm choàng lấy anh.
“Hạ Diệu Diệu! Mau lên, còn đợi mỗi em thôi!” “Hạ Diệu Diệu! Máy quay! Vác máy quay lên!”
Xung quanh đều là những người đang đợi lấy tư liệu, độ hot của tin tức này tựa như nhiệt độ bất thường của mùa hè năm nay, vẫn chưa hạ nhiệt, văn phòng của bọn họ định làm loạt bài bám sát dài kì, những cuộn băng mà họ đem về, lại càng quý báu hơn bao giờ hết.
“Vâng, đến đấy!” Hạ Diệu Diệu không có thời gian ôm bạn trai, cười hồn nhiên với Hà An lúc đó đang đứng đằng xa, rồi phải nghe lời, vác máy vào văn phòng ngay để tiến hành thao tác hậu kì.
Hà An đứng đó không nhúc nhích, nhìn bóng hình cô khuất dần, lúc này mới dần yên tâm được, anh dứt khoát đeo kính đen lên, quay người đi gọi điện cho thư kí Thi: “Cho tất cả cấp trên của văn phòng Khả Phong đến sân bay Hoa Vĩ dọn dẹp đường bằng hai mươi ngày!” Rồi anh lại thêm vào một câu: “Mỗi ngày đều phải làm mười tám tiếng trở lên.” Thư kí Thi nhìn ánh nắng ngoài trời: Ngài Hà ơi, thời tiết thế này, vi phạm quy định...
Hạ Diệu Diệu đen đi nhiều, sau mấy ngày ăn không ngon ngủ không yên, cô cảm thấy về nhà đúng là như thiên đường, tắm rửa, ngồi điều hòa, thoải mái ôm người yêu nằm trên giường, để cô chết đi cũng được: “Nhớ anh quá đi...”
Hà An thản nhiên ôm lấy cô, nghịch bàn tay cô. Hạ Diệu Diệu nằm sát hơn nữa vào lòng anh, cảm thấy thích anh bao nhiêu vẫn chưa đủ: “An An...” Hà An an ủi vuốt ve tóc cô, tiện thể làm dịu nhịp tim không mấy bình lặng của mình lúc này. “Bỗng nhiên em thấy cuộc sống thế này thật tươi đẹp, cứ lười nhác nằm bên anh thế này thật hạnh phúc, chúng mình cứ như thế này mãi có được không?”
“Được.”
Hạ Diệu Diệu nắm lấy tay Hà An, đan tay mình vào tay anh: “Em yêu anh, mãi mãi nhìn anh không chán mắt.”
“Em chỉ biết lừa người ta thôi.”
“Đâu có?”
Tám hôm trước em đi đâu?
Hạ Diệu Diệu ngẩng đầu hôn lên má anh. Hà An ôm chặt lấy cô: “Anh cũng yêu em.”
Thể nào gọi là thực tập, nó khiến bạn bắt đầu đầy hào hứng, thế rồi kết thúc một cách nhàm chán, thậm chí còn có sức hủy hoại hết mọi suy nghĩ trước đó, nó khiến bạn không thể điều chỉnh lại từ đầu cái khoảng cách giữa lí tưởng và hiện thực.
Đến người có thành tích thực tập ưu tú như Hạ Diệu Diệu cũng cảm thấy sự đả kích mạnh của hiện thực, đây không phải lúc bạn cứ làm nhiều, làm tốt, làm không phàn nàn là có thể đạt được nhiều, thậm chí bạn không thể nào học được kĩ năng trong tay người khác. Sự chăm chỉ ngoan ngoãn của Hạ Diệu Diệu chẳng qua chỉ là lao động thể lực, chỉ cần bỏ ra 100 tệ là có thể thuê ở bên đường, vác máy quay chạy, sửa những tư liệu lỗi thời, copy tài liệu, là chân sai vặt cho tất cả mọi người.
Sau đó thì sao?
Không có sau đó nữa, làm sao có thể viết được một bài tin thật hay, làm sao dùng từ đi vào lòng độc giả, một bài viết từ ban đầu lên ý tưởng đến hoàn thành cần trải qua những bước nào, không ai nói cho bạn biết, chỉ dựa vào quan sát, dựa vào sự từng trải, hoàn toàn không hề tồn tại việc vừa mới vào đã có cơ hội được thể hiện mình.
Đây là cấp trên chẳng có ai để mắt đến bạn, bạn không bị ai vùi dập, nếu có hành động nào đắc tội với cấp trên, thì bị vùi dập đến đâu còn chưa biết được.
Đó là toàn bộ kết quả kì thực tập của Hạ Diệu Diệu, mệt - máy quay thật nặng, con đường sau này của cô còn rất dài, cúi đầu ứng phó là được. Còn nữa, còn nữa, đây là một thời đại đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài, nhất định phải chú ý ăn mặc, trước đây trong trường học, ăn mặc tùy ý, ra xã hội rồi sẽ là rào cản, rào cản đó gọi là – vẻ bề ngoài không có sức thuyết phục. Nghĩ đến đây, Hạ Diệu Diệu thấy hai tháng hè, có được bốn nghìn tệ cũng đáng, ít ra cũng không bị viện cớ chỉ trả ba nghìn tệ, không phải sao?
Cuối tháng tám, cái nóng của mùa hè vừa vơi đi chút ít, mùa hè đi làm của Hạ Diệu Diệu đã kết thúc một cách tốt đẹp“.
“Hà An ơi! Hà An, thế mà em vẫn sống sót, mau vỗ tay chúc mừng em.”