Tháng Tư năm nay, Tây Bắc cũng đón mùa xuân của nó.
Tôn Viễn Chứ kết thúc thời gian tạm trú tại Tây Bắc, anh phải quay về Bắc Kinh trước, anh đã đến gặp Thượng Chi Đào trước khi về. Ngày hôm ấy, hoa trên núi nở rộ dọc hai bên đường, anh ngắt một nhành hoa mang tới cho cô, để cô cắm vào bình hoa.
Thượng Chi Đào nhìn nhành hoa nở rộ kia, bất chợt nhớ lại nhiều năm trước, cô nhận được những bó hoa bí ẩn. Thế là cô nói với Tôn Viễn Chứ: “Chuyện đã qua nhiều năm rồi mà em vẫn cảm thấy kỳ lạ, vừa nhìn thấy nhành hoa mà anh ngắt, em chợt nghĩ những bó hoa kia có vẻ là anh tặng.”
Tôn Viễn Chứ ngồi bên cô, trước mặt họ là sườn núi bung nở ngàn hoa. Anh mang theo bàn trà và ghế nhỏ, hai người ngồi trên núi, “Lúc đấy anh thấy em rất muốn nhận được hoa, nhưng nếu nhận được hoa đã được lên kế hoạch trước thì thiếu đi phần bất ngờ, thế là anh giấu tên tặng em mấy ngày liền, hi vọng lúc đó em có thể thích.”
Thượng Chi Đào bật cười, sau bao nhiêu năm cuối cùng cũng có đáp án.
Cô đã vô cùng thích thú, cô của thời điểm đó đang buồn bã vì bó hoa mà Loan Niệm tặng Tang Dao. Bây giờ nghĩ lại, cô lại cảm thấy nực cười biết bao. Con người luôn muốn ganh đua vào lúc trẻ, dù chỉ là một bó hoa thì cũng phải so kè đến cùng. Để rồi đến cuối cùng mới nhận ra, lòng hư vinh đó chỉ là sự bất cam của tuổi trẻ.
“Cảm ơn anh, Tôn Viễn Chứ.” Cô nhìn Tôn Viễn Chứ, dù anh đã gầy đến mức không ra hồn người, nhưng ở trong mắt Thượng Chi Đào, anh vẫn là người đàn ông mang hơi thở thiếu niên cùng cô ra khỏi nhà vào buổi sáng, chàng thiếu niên dịu dàng xán lạn.
“Em đừng khách sáo với anh. Hiếm khi nào mùa xuân ở Tây Bắc không nổi gió, chúng ta phải tận hưởng hết cảnh núi này.” Anh đẩy tách trà về phía Thượng Chi Đào rồi cầm tách của mình lên uống một ngụm. Lá trà không có mùi vị gì, hoa cũng chẳng có màu sắc, thế gian đã trở nên tăm tối trong mắt anh.
Chẳng hiểu sao Thượng Chi Đào lại cảm thấy buồn, nói với anh: “Tôn Viễn Chứ, dự án em phụ trách có lẽ sẽ xong sớm hơn dự kiến, khoảng tháng Tám là em về Bắc Kinh được rồi. Đợi đến khi em về, em cùng anh...” Thượng Chi Đào muốn nói là đợi em về, em cùng anh đi khám bệnh có được không, nhưng nghĩ đến lòng tự tôn kiêu ngạo không muốn để lộ nội tâm và mặt yếu đuối với người ngoài của Tôn Viễn Chứ, cô ngừng lại, đổi sang hướng khác: “Em cùng anh đi xem phim đêm được không? Chúng ta và Tôn Vũ, cuối tuần nào cũng đi xem phim đêm, xem hết những bộ phim cũ.”
“Thế thì nhất định phải để anh mời.”
“Để Tôn Vũ mời đi! Giờ chị ấy có nhiều tiền lắm, dẫn dắt đội ngũ mấy trăm người cơ mà, việc kinh doanh của công ty một ngày hơn hai triệu, mình cứ để chị ấy mời đi, không những để chị ấy mời đi xem phim mà còn phải bắt chị ấy mời đi ăn nữa.”
Tôn Viễn Chứ cười, một lúc sau mới nói: “Cô ấy không dễ dàng, mỗi một đồng đều kiếm được rất khổ cực.”
“Anh thương chị ấy phải không? Chị ấy mà biết được thì chắc chắn sẽ vui chết đi được ấy. Giờ em sẽ nói ngay với chị ấy là Tôn Viễn Chứ thương chị ấy!”
Tôn Viễn Chứ níu lại cánh tay đang định lấy điện thoại của Thượng Chi Đào, “Đừng.” Anh úp điện thoại của cô lên chiếc bàn gấp đơn giản, “Đừng làm phiền cô ấy.”
Đối với những chuyện không thể nói, không tiện nói giữa hai người họ, anh chỉ muốn Thượng Chi Đào giữ im lặng. Thượng Chi Đào gật đầu, “Được, em không nói cho chị ấy. Vậy hôm nay chúng ta vẫn đến quán mì kéo kia được chứ?”
“Được.”
“Vậy anh có thể ăn một bát nhỏ không?”
“Anh sẽ cố.”
Hai người lại ngồi trong quán mì kéo, Tôn Viễn Chứ vẫn chỉ ăn hai gắp là đặt đũa xuống. Thượng Chi Đào nhìn bát mì trước mặt anh, mắt lập tức đỏ hoe, “Con người không thể sống nhờ vào uống sương ăn gió.” Giọng cô có phần nghẹn ngào, dầu ớt cay xè sặc trong cổ họng, cô ho sặc sụa, ho đến mức nước mắt chảy ra. Tôn Viễn Chứ trấn an cô: “Chỉ là buổi sáng anh ăn nhiều trước khi ra ngoài thôi mà.”
Anh nói dối. Thượng Chi Đào thầm nói, nhưng rốt cuộc cô vẫn không nói ra. Họ ăn mì xong, Thượng Chi Đào chào tạm biệt anh. Anh đứng trong khung cảnh mùa xuân ở Tây Bắc, đứng một hồi, anh lại quay lại trước mặt Thượng Chi Đào, “Em đừng lo, em và Tôn Vũ cũng đừng lo lắng. Sau khi về anh sẽ nghiêm túc đi khám, nghiêm túc phối hợp điều trị. Anh sẽ không sao đâu. Chờ dự án kết thúc rồi em quay lại Bắc Kinh, có lẽ anh sẽ lên cân trở lại.”
Thượng Chi Đào thầm nghĩ, đúng là Tôn Viễn Chứ, cái gì anh ấy cũng biết, chẳng qua anh chưa bao giờ chịu nói ra mà thôi. Cô gật đầu, “Em biết, anh chắc chắn rất khổ sở. Nếu anh bằng lòng, anh có thể gọi cho em bất cứ lúc nào. Anh cũng biết, em rất rất rất sẵn lòng nói chuyện với anh, mỗi lần nói chuyện với anh, em đều cảm thấy vui vẻ.”
“Ừ, được.” Tôn Viễn Chứ vỗ đầu cô một cách hiếm hoi, “Anh nhớ rồi.”
Thượng Chi Đào nhìn anh rời đi, làn gió nhẹ thổi qua ống quần của anh, ống quần dán vào đôi chân gầy rộc của anh. Thượng Chi Đào nghĩ, lần sau gặp lại anh, xin anh nhất định phải lên cân một chút! Xin anh hãy ăn được bốn hoặc năm gắp mì!
Cô gọi điện cho Tôn Vũ, cô ấy vừa trải qua một cơn say. Hôm qua là ngày kỷ niệm thành lập công ty cô ấy, cô ấy bị cấp dưới chuốc say. Cô ấy cũng phàn nàn với Thượng Chi Đào: “Loan Niệm cũng đểu lắm, bọn chị vốn là khách hàng của các em, nhưng vì anh ta giới thiệu người đầu tư nên chị phải mời anh ta ngồi vào ghế chủ xị. Thằng cha này hả, uống rượu còn kéo theo chị, bảo là chị không uống thì anh ta cũng không uống. Ai dè chị uống được nửa cân rượu, anh lại hỏi tửu lượng của chị không tốt à? Mẹ nó thế này chẳng phải đầu óc có vấn đề sao?”
Thượng Chi Đào nghe cô ấy kể tội Loan Niệm một hồi, cuối cùng cũng nói chen vào lúc cô ấy uống nước: “Hôm nay Tôn Viễn Chứ sẽ bay về, bọn em vừa tạm chia tay.”
“Anh ấy không nói với chị.”
“Thế thì chị cứ chờ ở nhà là được. Anh ấy còn nói là anh ấy sẽ nghiêm túc đi khám bệnh.”
Thượng Chi Đào thấy Tôn Vũ đột nhiên im bặt, một lúc sau mới sụt sịt mũi, “Anh ấy nói như vậy thật sao?”
“Vâng.”
“Chị vui lắm.”
Tôn Vũ ngắt máy, chịu đựng cơn đau đầu ra ngoài dọn dẹp phòng khách. Tôn Viễn Chứ thích sạch sẽ, còn cô thì thích căn nhà mà chân anh không giẫm phải hạt bụi nào. Cô quét dọn cả trong lẫn ngoài, nhìn những hạt bụi li ti lửng lơ trong vệt nắng xuân, khiến cô có ảo giác một ngày trên trời tựa một năm dưới trần gian. Dọn nhà xong, cô lại chăm chút cho mình, cô đắp mặt nạ, rửa mặt, che đi vẻ phờ phạc sau cơn say. Cuối cùng, cửa kêu lên một tiếng rồi mở ra, cánh cửa trong tim Tôn Vũ cũng “cạch” một tiếng, mở ra.
Tôn Viễn Chứ đứng ở cửa, ánh nắng khiến bóng dáng của anh trở nên mơ hồ. Nhìn thấy Tôn Vũ đứng trong phòng khách, anh cười với cô, “Sao em còn chưa đi làm?”
“Tối qua em uống say.” Tôn Vũ chạy tới trước mặt anh, bất kể cô bao nhiêu tuổi, cô mãi mãi là cô gái mười tám hai mươi tuổi trước mặt người mình yêu; Bất kể cô ấy sở hữu bao nhiêu tài sản, quản lý công ty to đến đâu, ở trước mặt anh, cô vẫn chân thành như phút ban đầu.
“Anh có muốn ăn món mì chua cay em làm không?” Tôn Vũ hỏi anh.
“Có chứ. Anh có thể giúp em.”
“Đi nào.”
Hai người có một sự ăn ý lạ lùng, ở trong phòng bếp cả hai đều không nói gì, nhưng chỉ cần Tôn Vũ duỗi tay ra là Tôn Viễn Chứ biết ngay cô muốn lấy cái gì, đưa những món đồ đó cho cô. Mì đã được nấu xong, Tôn Viễn Chứ ăn được hai miếng, định ép mình ăn miếng thứ ba thì Tôn Vũ ngăn anh lại, cầm lấy đũa, ăn nốt chỗ mì còn lại.
“Em đói nên để em ăn hết cho. Anh muốn ăn thì em đi làm thêm.” Tôn Vũ nói xong, đẩy Tôn Viễn Chứ về phòng anh, “Anh đi ngủ đi.”
“Được.”
Sáng hôm sau, Tôn Viễn Chứ thật sự đã đi gặp bác sĩ. Tôn Vũ âm thầm đi theo anh, nhìn anh đi vào bệnh viện, cô nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Lần này có lẽ sẽ ổn thôi.]
[Em cảm thấy chắc chắn sẽ ổn. Có phải nói cho người nhà của anh ấy không?]
[Đừng nói.]
Tôn Viễn Chứ sẽ suy sụp, anh không muốn người nhà biết chuyện của anh. Có một sợi dây căng ngang trong lòng anh, dường như chỉ cần chạm một cái anh sẽ suy sụp. Tôn Vũ không cho phép anh suy sụp.
Cô ngồi trong xe, chờ Tôn Viễn Chứ đi ra. Khoảng thời gian này khó vượt qua đến mức nào, Tôn Vũ biết. Điện thoại của cô không ngừng đổ chuông, toàn là điện thoại công việc. Cô đã mất sáu năm để từ một nhân viên kinh doanh thất nghiệp nghèo túng, đến người phụ trách một công ty đến vòng gọi vốn B. Trong sáu năm này, chịu bao nhiêu khổ sở, chịu bao nhiêu ấm ức, cô đều cắn răng chịu đựng, không kêu ca một lời.
Cô chỉ khóc ở trước mặt Tôn Viễn Chứ.
Chính anh đã cõng cô khi cô bị thương ở chân về nhà trong một ngày mưa tầm tã, kể từ ngày ấy, anh đã ở trong lòng của cô. Công ty cô gặp trục trặc về công nghệ, anh tìm người giúp cô khắc phục; Cô không hiểu về mảng logic, anh giảng giải cho cô hiểu. Anh một lòng một dạ làm một nhà khoa học cống hiến cho nhân loại, vậy mà lại giúp Tôn Vũ giải quyết vấn đề sinh nhai vô số lần.
Lúc cô buồn, anh ở bên cô; Lúc cô vui, anh cũng ở bên cô.
Tôn Vũ đã trở thành một người phụ nữ có thể một mình cáng đáng mọi thứ, nhưng mãi mãi ỷ lại Tôn Viễn Chứ. Không yêu cũng chẳng sao, chỉ cần anh ở đó là tốt lắm rồi.
Tôn Vũ đợi một mạch tới buổi chiều mới nhìn thấy Tôn Viễn Chứ ra khỏi bệnh viện, anh xách một túi màu trắng, bên trong toàn thuốc là thuốc. Tôn Vũ nhìn anh đi xa, ngồi trong xe chờ thêm một tiếng nữa mới khởi động xe lái về nhà. Tôn Viễn Chứ đã về đến nhà, anh đang uống thuốc.
Tôn Vũ vờ như không biết gì, hỏi anh: “Anh uống thuốc hả?”
“Hôm nay anh đã đến bệnh viện. Bác sĩ đã cho anh làm rất nhiều xét nghiệm, kê cho anh rất nhiều thuốc. Có khả năng anh còn phải làm điều trị khác.”
“Điều trị gì cơ?” Tôn Vũ hỏi anh.
Tôn Viễn Chứ không trả lời cô mà nói đến chuyện khám bệnh: “Bác sĩ nói anh không có bất cứ vấn đề gì, lần này phương pháp can thiệp nhiều, chỉ cần tích cực phối hợp, sớm muộn gì cũng bình phục. Em đừng lo.”
“Vâng.” Tôn Vũ đặt túi xách lên trên sofa, “Thế thì bây giờ chúng ta làm gì đó ăn thì sao?”
“Nấu mì chua cay nữa đi.”
Tôn Vũ vào trong bếp, tâm trạng của cô ấy cực kỳ tốt, tựa như mấy tháng mưa giông liên tiếp đột nhiên đón ngày nắng lên. Cô nghĩ, quả nhiên con người khỏe mạnh là quan trọng nhất, chỉ cần khỏe mạnh thì vẫn kịp làm mọi chuyện.
Cô nhắn tin cho Thượng Chi Đào: [Anh ấy đi khám rồi, sẽ duy trì điều trị. Chị vui lắm.]
[Em cũng vậy.]
Trong cuộc đời này, ta sẽ gặp được bao nhiêu người trong dòng người đông đúc, nhưng sẽ có một vài người và cũng chỉ có một vài người, đáng để bạn đối xử bằng cả trái tim mình, đồng thời vững tin rằng dù là lúc nào họ cũng sẽ không làm tổn thương bạn. Thượng Chi Đào nghĩ, có thể có được những người bạn như vậy, mình phải hạnh phúc đến nhường nào.
Hôm nay là ngày hiếm hoi Tôn Viễn Chứ chủ động nói chuyện trong nhóm chat, anh hỏi Trương Lôi: [Lần trước cậu nói sắp thăng chức, thành công chưa?]
Trương Lôi trả lời bằng một hình chụp danh thiếp, kèm một dòng tin: [Sau này mong mọi người gọi tôi là phó tổng giám đốc sản phẩm thương mại hóa.]
[Thế tổng giám đốc thì sao?] Tôn Vũ hỏi anh ấy.
[Đang để trống.] Trương Lôi nhắn một tràng “ha ha ha”, sau đó nói: [Anh chị em ơi, anh cảm thấy anh phải khao mọi người một chầu lớn.]
[Lớn cỡ nào?] Thượng Chi Đào hỏi.
[Vào trang đánh giá, chọn nhà hàng đầu tiên xếp theo giá giảm dần.]
Tôn Vũ gửi một ảnh chụp màn hình: [Chỗ này hả? Chỉ ăn đồ đắt? Không cần ăn đồ phù hợp?]
[Anh thấy được.] Trương Lôi trả lời lại: [Vì mọi người, đáng mà. Chờ Thượng Chi Đào về đã.]
[Ok.]
Trương Lôi nhắn tin riêng cho Thượng Chi Đào: [Thực ra anh rất muốn nói với em một chuyện, trước kia anh từng thích em.]
[?]
[Bây giờ ấy hả, anh chỉ muốn làm đàn ông độc thân kim cương thôi.] Trương Lôi gửi một icon cười lớn. Con người anh ấy vẫn luôn rất thú vị, không cần Thượng Chi Đào phải lên tiếng, một mình anh ấy cũng có thể diễn xong một câu chuyện yêu thầm.
[Chúc mừng anh, Trương Kim Cương.] Thượng Chi Đào trả lời anh ấy. Cô rất cảm kích vì Trương Lôi không bày tỏ điều gì, anh ấy đã chuyển đi nhưng vẫn giữ liên lạc lâu dài với họ, quan tâm họ, giúp đỡ họ, thậm chí chưa bao giờ tỏ ra quan tâm đặc biệt Thượng Chi Đào.
- -
Thượng Chi Đào ở Tây Bắc xa xôi, rời xa sóng gió, tận tâm hoàn thành dự án. Ban đầu cô chỉ nghĩ là làm một dự án cao cấp có thể giúp cô trở thành chuyên gia. Nhưng dần dần, cô nhận ra ý nghĩ thực sự của dự án này, nó có thể giúp người dân địa phưng cải thiện cuộc sống, mang lại rất nhiều cơ hội việc làm, giúp nhiều người biết đến nơi này hơn, cô chưa bao giờ có cảm giác thành tựu như thế này.
Công ty đột ngột gọi cô về tham gia cuộc họp nhân viên trong phòng, nói rằng có trưởng phòng mới đến nhậm chức.
Cô và Loan Niệm đã hơn ba tháng không gặp nhau. Ngày hôm đó mọi người đều ngồi trong phòng họp, trưởng phòng mới tên Josh ngồi bên cạnh Loan Niệm. Khi vào phòng họp, Thượng Chi Đào vẫn ngồi ở vị trí không mấy nổi bật, tuy nhiên thái độ của mọi người đối với cô đã hoàn toàn khác trước đây, Grace gọi cô: “Flora, ngồi đây này.”
“Em ngồi đây được rồi ạ.” Cô đã quen khiêm tốn.
Grace nói: “Cứ đến đây đi.”
Thịnh tình khó từ chối, cô đi về phía Grace trong ánh mắt chăm chú của mọi người, ngồi bên cạnh cô ấy. Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt của Loan Niệm, đầy chăm chú.
[Lâu rồi không gặp.] Loan Niệm gửi tin nhắn cho cô.
[Lâu rồi không gặp.] Thượng Chi Đào trả lời anh.
Thượng Chi Đào cất điện thoại, trông thấy Yilia cũng đang nhìn mình, bèn cười với cô ta.
“Cảm ơn mọi người từ nhiều thành phố đã về công ty tham dự cuộc họp này, cuộc họp hôm nay chủ yếu là buổi gặp mặt trưởng phòng mới, Josh.” Loan Niệm nói: “Josh là một chuyên gia sáng tạo hàng đầu thực thụ mà chúng tôi đã tìm kiếm trên thị trường rất lâu, cũng thuyết phục rất lâu mới mời được. Sau này, Josh sẽ quản lý công việc thường ngày của phòng kế hoạch.”
Mọi người vỗ tay tượng trưng. Josh đeo kính, nhìn có vẻ giống một nhà khoa học, không hề giống người làm công việc sáng tạo. Tuy nhiên ánh mắt của anh ta rất sắc sảo, khiến người ta phải e sợ mấy phần.
“Cảm ơn mọi người, Luke quá khen rồi. Sau này mọi người cùng cố gắng nhé. Tôi muốn làm quen từng đồng nghiệp, một số người tôi đã gặp trước đó rồi, còn một đồng nghiệp tạm trú xa tôi còn chưa gặp, Flora là vị nào nhỉ?”
“Chào Josh, tôi là Flora.”
“Chào cô.” Josh nhìn Thượng Chi Đào rồi gọi tên người khác.
Ai cũng không ngờ, người mà Loan Niệm mới tìm được lại là người thế này. Trong cuộc họp mọi người đều rất im lặng, sau khi tan họp Thượng Chi Đào quay về chỗ làm việc, nhìn thấy Lumi mà cô không gặp đã lâu. Lumi nhướng mày với cô, “Chào cô nhé, Flora.”
Sau lại nhìn vali của Thượng Chi Đào, “Từ sân bay đến thẳng đây hả?”
“Dạ.” Thượng Chi Đào đặt túi xách xuống, ngồi vào chỗ trả lời email. Lumi nói với cô: “Tối nay Luke muốn tổ chức tiệc chúc mừng với phòng các cô đấy. Suỵt, địa điểm do chị đặt.”
“Tiệc chúc mừng gì ạ?”
“Yilia, bố của cô ta đã dành tám mươi phần trăm ngân sách trong năm nay cho Lăng Mỹ.”
“Bao nhiêu tiền ạ?” Thượng Chi Đào hỏi.
“Hai trăm năm mươi triệu, trên mọi nền tảng.”
“Wow. Thế thì đáng phải chúc mừng! Trong thời gian này em thấy Luke vẫn luôn hướng dẫn mọi người làm phương án đấu thầu trong nhóm trò chuyện, nhưng anh ấy không nói chuyện chúc mừng ở trong nhóm.”
“Kết quả mới có vào sáng nay. Sau đó Will bảo chị bố trí tiệc chúc mừng, nhưng nói là phải giữ bí mật.”
“Vậy thì chị cũng có giữ bí mật đâu!” Thượng Chi Đào trêu cô ấy.”
“Với cô á? Chị không có bí mật.” Lumi nhướng mày với cô, “Mua cà phê không?” Vừa nhìn là biết có chuyện để buôn dưa lê rồi.
“Cô biết vì sao Lăng Mỹ nhận được hai trăm năm mươi triệu không?”
“Vì sao thế?”
“Vì Luke.”
“Em không tin.” Thượng Chi Đào nói với cô ấy: “Anh ấy không phải loại người đó, nếu anh ấy là loại người đó thì tại sao bao nhiêu năm qua Khương Lan vẫn chưa được toại nguyện?”
“Cô biết cô ta chưa toại nguyện à?”
“Em không biết.”
Lumi cười ha hả, “Trêu cô tí! Lừa Ngang Ngược ngủ hay không ngủ với người khác cũng đếch liên quan đến chị. Chị muốn nói với cô là...” Lumi kéo Thượng Chi Đào đến một góc trong khu hút thuốc sau tòa nhà, kéo cổ áo của mình xuống, trên xương quai xanh của cô ấy là một dấu hôn đỏ chót, nhìn có vẻ rất kịch liệt. Thượng Chi Đào trợn tròn mắt, nhìn Lumi.
Lumi huýt gió, “Nào, hôm nay cô vẫn chưa hỏi chị đâu đấy!”
“Hôm nay Lumi đã ngủ được với Will chưa?”
“Ngủ được rồi, mới tối qua. Đừng thấy ông anh kia có vẻ nho nhã trí thức mà tưởng, thực ra là một tên cầm thú đó!”
“Okay, em hiểu rồi. Quý cô Lư đang rất vui.”
Buổi tiệc chúc mừng tối nay, mọi người đã uống rất nhiều rượu. Thượng Chi Đào không động vào một giọt rượu, ngồi đó nhìn mọi người nâng ly cạn chén, tâm trạng của Loan Niệm có vẻ không tồi. Yilia ngồi bên cạnh anh với tư cách là công thần giành được dự án hai trăm năm mươi triệu, cô ta nâng ly nói với Loan Niệm: “Cảm ơn sự chỉ bảo và giúp đỡ của Luke.” Loan Niệm cụng ly với cô ta, “Vất vả rồi.”
Trên bàn rượu mỗi người một vẻ, Thượng Chi Đào yên lặng nghe đồng nghiệp trò chuyện. Mọi người đều biết cô không uống rượu nên không trách cô, nhưng lâu lắm rồi họ không gặp cô nên rất nhớ cô. Grace nhắc đến chuyện năm nay Thượng Chi Đào đã đủ tư cách xin làm chuyên gia, mọi người lập tức ồ lên: “Flora, hôm nay trên bàn rượu có ba giám khảo, kiểu gì cũng phải uống ba ly.”
Grace vội giải vây cho cô: “Tôi thì không cần đâu, Flora đã giúp tôi không ít việc, chúng ta không cần để ý đến cái này. Nhưng Josh với Luke thì vẫn phải kính rượu. Nhất là Josh, em phải giới thiệu bản thân với anh ấy cho đàng hoàng.”
Thượng Chi Đào bị đưa vào thế bí, tất cả mọi người đều đang nhìn cô, không uống rượu thì khiến mọi người mất vui. Cô vươn tay định rót rượu thì nghe Josh hỏi: “Mỗi năm công ty có mấy suất chuyên gia?”
“Một suất.” Grace đáp.
“Thế thì hôm nay có hai ứng cử viên ngồi đây rồi.” Josh nói: “Cả hai đều cố lên nhé.”
Tay rót rượu của Thượng Chi Đào khựng lại giữa chừng, cô ngẩng đầu lên nhìn Josh.