“Hội đồng quản trị đã phê duyệt suất tranh chức này vào chiều hôm nay, vì vậy, ly rượu này Yilia và Flora, ba người chúng ta cùng uống đi. Đều là người trong phòng kế hoạch, dù ai trong hai người thành công, tôi đều vui thay hai người.” Josh nâng ly, nhìn Thượng Chi Đào một cách nghiêm túc. Tracy đã nói qua về trường hợp của Thượng Chi Đào cho anh ta, anh ta cảm thấy nhân viên này rất thú vị.
Bàn tiệc đột nhiên im phăng phắc, ai cũng nhìn Thượng Chi Đào, chốn công sở hay thay đổi bất ngờ, không có quy tắc nào là cố định không đổi, mọi thứ đều phải nhường đường cho tư bản. Chỉ là thêm một người cạnh tranh mà thôi, các phòng ban khác cũng có người cạnh tranh, chẳng qua là người cạnh tranh này có số tiền hai trăm năm mươi triệu lót đường.
Có một đồng nghiệp ho một tiếng, chờ Thượng Chi Đào phản ứng lại, tình huống này có phần lúng túng. Nhưng Thượng Chi Đào không còn là Thượng Chi Đào 22 tuổi nữa, cô có thể ứng phó được tình huống này. Cô nhìn qua rượu trong ly, mỉm cười đi tới chỗ Josh, “Cảm ơn trưởng phòng. Cũng cảm ơn Yilia bằng lòng tham gia lần cạnh tranh này, một môi trường đầy tính cạnh tranh có lợi cho sự phát triển của công ty, tôi rất mong chờ.”
“Cô hiểu được là tốt rồi.” Josh nói với Thượng Chi Đào.
Thượng Chi Đào mỉm cười, cụng ly với anh ta và Yilia rồi uống cạn ly rượu, Yilia cũng uống theo.
Quyết định này được đưa ra trước kỳ cạnh tranh, đại diện cho thái độ của công ty. Vừa bảo đảm cởi mở trong việc dùng người, vừa bảo đảm cạnh tranh công bằng. Tuy nhiên điều này đã tăng thêm độ khó cho Thượng Chi Đào, nếu không có Yilia, tất cả mọi người đều biết chuyên gia năm nay sẽ là Thượng Chi Đào, vì cô đã làm sự án cao cấp. Nhưng Yilia có hai trăm năm mươi triệu và gia thế trợ sức, thắng thua khó định.
Thượng Chi Đào hiểu.
Nhưng cô không nhận thua.
Yilia đã giữ cô lại sau khi buổi tiệc kết thúc, “Flora.”
“Yilia.”
“Thực sự em không hay biết gì, em cũng mới được thông báo trước buổi tiệc. Tracy nói là Luke đã xin hội đồng quản trị thêm suất cạnh tranh, chị ấy bảo là Luke cảm thấy nguyên tắc dùng người của công ty quá cứng nhắc.”
Thượng Chi Đào chăm chú nghe cô ta nói hết rồi mới chậm rãi nói: “Chị ủng hộ quyết định của công ty. Yilia cũng rất xuất sắc, thật đấy. Khi chị hai mươi hai, hai mươi ba cực kỳ bình thường, tất nhiên là bây giờ chị cũng vẫn không có gì nổi bật. Rất vui vì có thể cạnh tranh cùng em.” Thượng Chi Đào vỗ vai cô ta, “Cố lên.”
Đến khuya cô vào trong nhà, Tôn Viễn Chứ đã ngủ, Tôn Vũ hỏi cô: “Lâu lắm không gặp nhau, sao không đến nhà anh ta?”
“Anh ấy uống say rồi.” Thượng Chi Đào nói như vậy, đi vào phòng ngủ. Cô không trách ban lãnh đạo duyệt thêm suất cạnh tranh, cũng không muốn truy hỏi xem quy tắc này liệu có phải do Loan Niệm thay đổi. Anh là lãnh đạo công ty, có quyền điều chỉnh chính sách dùng người, Thượng Chi Đào có thể hiểu được. Loan Niệm gọi điện tới, cô bắt máy, nghe âm mũi của Loan Niệm hơi nặng, đúng là anh đã hơi say.
“Sao đã đi rồi?” Loan Niệm hỏi cô.
“Về thăm Tôn Vũ.”
“Và Tôn Viễn Chứ ấy gì.” Loan Niệm đáp lại một câu như vậy, cả hai đều chìm trong im lặng, nhất thời không biết phải nói gì.
“Loan Niệm, em muốn hỏi anh, anh có biết quyết định của hội đồng quản trị không?” Thượng Chi Đào hỏi anh. Sao anh có thể không biết cho được? Chắc hẳn anh là người đầu tiên biết chuyện này, hoặc có thể đúng như Yilia đã nói, là anh đưa ra cải cách cạnh tranh thăng chức.
“Biết, quan trọng không?”
“Em không có quyền biết chuyện sao?”
“Em sợ cái gì?” Loan Niệm hỏi cô: “Chẳng qua là thêm một người cạnh tranh, em sợ gì nhỉ?”
“Không phải em sợ, em chỉ mong anh có thể nói cho em.”
“Anh nói cho em hay người khác nói cho em, có khác biệt về bản chất sao?”
“Không có.”
Loan Niệm nói đúng, thực ra không có sự khác biệt về bản chất, vì kết quả vẫn là như thế.
Thượng Chi Đào biết, một khi dính dáng tới công việc, sự cân bằng giữa hai người sẽ bị phá vỡ. Loan Niệm có thể phản đối quyết định của ban lãnh đạo, anh có thể cứng rắn hơn, nhưng anh không làm thế. Thượng Chi Đào biết, trong lòng anh, Yilia có tư cách tham gia cạnh tranh. Họ đã làm việc với nhau được một năm, Yilia tài hoa hơn người, dù là dự án này hay dự án khác, cô ta đều rất xuất sắc. Trước giờ Loan Niệm vẫn luôn ghét những quy tắc, nhiều lúc anh cho rằng quy tắc đặt ra để phá vỡ.
“Vậy, anh sẽ chấm điểm công tâm chứ?”
“Chấm điểm công tâm là ý gì?”
“Chính là không để ý đến hai trăm năm mươi triệu kia, vì anh biết là em thực sự không thể bỏ ra hai trăm năm mươi triệu mà. Em hi vọng đến ngày chúng em cạnh tranh, anh có thể công tâm.”
“Em có thể thao túng tất cả bài đánh giá à?” Loan Niệm không trực tiếp trả lời cô, mà hỏi ngược lại cô như vậy.
Thượng Chi Đào nghĩ ngợi giây lát, đáp: “Em không muốn thao túng bất cứ ai, cũng không muốn thao túng anh. Anh nói đúng, anh nói cho em hay Josh nói cho em trong buổi tiệc thì bản chất chẳng khác nhau. Ngủ sớm đi.”
Thượng Chi Đào cúp máy, một lúc sau cô nhận được tin nhắn của Loan Niệm: [Tự tin lên, Thượng Chi Đào.]
Loan Niệm không biết cô đang vướng mắc ở chỗ nào, anh mãi mãi không biết được. Anh bảo cô tự tin lên, anh không hề nhận ra Thượng Chi Đào từ lâu đã không còn là cô gái thấp thỏm lo sợ lúc ban đầu nữa. Cô đã thay đổi. Anh cho là Thượng Chi Đào sợ thua, cho rằng cô cảm thấy bản thân không bằng người khác.
Không phải thế.
Dù rằng cô biết chốn công sợ vĩnh viễn không có sự công bằng tuyệt đối, ân tình, tư bản, mối quan hệ gần như mãi luôn được xếp trước năng lực, nhưng cô vẫn tự nhủ rằng đây là Lăng Mỹ, là một Lăng Mỹ đã phá lệ tuyển dụng cô, để cô nhanh chóng trưởng thành, là một Lăng Mỹ điều gì cũng có thể xảy ra.
Vì vậy cô không hề cảm thấy mình sẽ thua.
Cô chỉ hi vọng Loan Niệm có thể đối xử với cô khác đi một chút, nói thẳng với cô rằng: “Em có thêm một đối thủ cạnh tranh, nhưng anh tin tưởng em, cố lên.”
Chỉ một câu như vậy thôi cũng đủ rồi.
Nhưng anh không nói như thế.
Có lẽ trong lòng anh, kết cục đã được định.
Sáng sớm hôm sau cô bay đến Tây Bắc. Cuộc họp đã kết thúc, cấp trên mới cũng đã gặp rồi, còn dự án thì vẫn phải tiếp tục. Giai đoạn một của dự án sắp sửa kết thúc, lãnh đạo chính phụ đến thị sát, trông thấy Thượng Chi Đào có vẻ đã đen hơn trước một tông, bèn hỏi cô: “Ở Tây Bắc có khổ không?”
Thượng Chi Đào gật đầu, rồi lắc đầu.
Lãnh đạo cười.
“Tây Bắc có khổ hay không thì chúng tôi đều biết cả rồi. Một cô gái trẻ tuổi như cháu ở đây lâu như vậy, siêng năng làm việc, không kêu khổ hay kêu mệt, là muốn theo đuổi cái gì nhỉ?”
Chắc là muốn theo đuổi hoài bão.
Nhưng Thượng Chi Đào không nói ra. Hoài bão nực cười như thế, bạn nói ra thì người ta sẽ hỏi lại rằng hoài bão có thể đổi được tiền không? Bạn nhìn những kẻ theo đuổi hoài bão mà xem, ai cũng bỏ cuộc ngay trên đường theo đuổi hoài bão đó thôi.
Lãnh đạo thấy cô không nói gì, bèn mỉm cười. Ông ấy đã gặp bao nhiêu người, từ chính khách, doanh nhân, phần tử trí thức, nông dân... Khi đã gặp qua nhiều người như vậy, trong lòng cô gái này đang nghĩ cái gì chẳng lẽ ông ấy không nhìn ra được sao? Thế là ông ấy nói với cô: “Đừng vội, cứ thong thả mà làm.”
Thượng Chi Đào gật đầu.
“Vậy là sau khi giai đoạn một kết thúc, cháu sẽ về Bắc Kinh sao?” Lãnh đạo hỏi cô.
“Vâng ạ. Cháu sẽ tiếp tục hỗ trợ từ xa, nhưng thực ra giai đoạn hai là giai đoạn thi công, chúng cháu không can dự quá nhiều.” Thượng Chi Đào kiên nhẫn giải thích.
“Thế thì tiếc quá, cắm rễ ở nơi này thì tốt biết bao.” Lãnh đạo chính phủ nói như vậy.
“Cảm ơn lãnh đạo. Có cơ hội cháu nhất định sẽ tới.”
Sau khi tiễn lãnh đạo chính phủ đi khỏi, Shelly nói với cô: “Vừa rồi cơ hội tốt như thế, nhờ lãnh đạo chính phủ đánh tiếng với công ty giúp cô, bất kể là bà chủ hay là khách hàng đều phải nhường đường cho cô, đúng không?” Shelly làm việc tại Tây Bắc xa xôi nhưng vẫn hiểu tình hình chính trị trong công ty. Dù cô có hai trăm năm mươi triệu hay là hai tỷ rưỡi cũng chẳng hữu hiệu bằng chính trị.
Thượng Chi Đào lắc đầu, “Nếu tôi dùng cách này để thắng, tôi sẽ coi thường bản thân.”
Có một số nguyên tắc vĩnh viễn không thể bị phá vỡ, chính trực mãi mãi là giới hạn cuối cùng.
Thượng Chi Đào đã đi làm được sáu năm, sớm biết được con đường tắt thực sự là gì, phải đi như thế nào. Cô có thể chọn cách dễ hơn, nhưng cô không muốn. Cô hi vọng những gì mình giành được đều đạt được thông qua những con đường đường hoàng, dù cho như vậy đúng là ngu ngốc, nhưng cô bằng lòng làm một kẻ khờ khạo.
Kiên trì với nguyên tắc của mình là một phần khó nhất để có được cá tính độc lập.
Đến tối cô về nhà, vừa bật đèn lên thì nhìn thấy Loan Niệm đang ngồi trên sofa. Hôm trước cô không nói một lời rời khỏi Bắc Kinh, Loan Niệm không hề hỏi nguyên nhân. Anh thông minh như thế, anh đã biết tỏng nguyên nhân.
“Qua đây.”
Thượng Chi Đào đặt balo xuống, thay dép, đi tới chỗ anh, ngồi bên anh, dáng vẻ có phần xa cách.
“Vậy là, tại vì anh không nói với em nên em không từ mà biệt hả?” Loan Niệm hỏi cô.
Thượng Chi Đào không đáp lời.
“Nói đi.”
“Nói gì đây?” Thượng Chi Đào hỏi anh: “Anh có lên tiếng lúc anh cần lên tiếng không? Nếu không, dựa vào cái gì anh lại yêu cầu em phải đáp lại vô điều kiện mỗi lần anh nói chuyện?”
“Anh nói cho em thì có thay đổi được kết quả không?”
“Kết quả này là do anh tác động ư?”
“Em có ý gì?”
“Em chẳng có ý gì cả.”
Trước kia Thượng Chi Đào đã hiểu rõ cảm xúc của Loan Niệm, hôm nay cô cũng hiểu được cảm xúc của anh, cô biết anh không vui, anh đang rất giận, nhưng cô không muốn bị anh ảnh hưởng nữa. Cô đứng dậy từ sofa, ngồi vào chiếc ghế phía đối diện. Một lúc lâu sau, sau khi đã xoa dịu cảm xúc của mình, cô mới chậm chạp lên tiếng: “Em không ngại cạnh tranh với Yilia, đây là nơi làm việc, ai có năng lực thì người đó làm. Em cũng không cảm thấy mình thua kém cô ấy. Trên đây là điều kiện tiền đề cho cuộc trò chuyện của chúng ta hôm nay, anh có đồng ý không?”
Loan Niệm không đáp, Thượng Chi Đào tiếp tục nói: “Thế thì em coi như anh đồng ý nhé. Dựa vào điều kiện tiền đề này, em hi vọng bạn trai em có thể đích thân nói với em một tiếng khi biết được kết quả, để em chuẩn bị tâm lý. Yêu cầu này có quá đáng không?”
“Không quá đáng, nhưng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Em không đòi hỏi ý nghĩa. Em chỉ cần bạn trai em đứng về phía em trên cơ sở không làm trái nguyên tắc.” Cái em cần là bạn trai em hiểu được lòng em. Thượng Chi Đào thầm nói. Đột nhiên cô cảm thấy yêu Loan Niệm quá mệt, anh chẳng hiểu cái gì, cô không muốn yêu một người như vậy nữa.
“Rồi sao?” Loan Niệm hỏi cô.
Câu hỏi này khiến Thượng Chi Đào bỗng dưng không biết phải nói gì nữa. Cô có nỗi ấm ức không thể giãi bày, vì trong một buổi liên hoan như thế, cô bị đưa vào thế khó. Đáng lẽ cô không cần phải lâm vào cảnh bối rối như vậy, nếu Loan Niệm nói trước cho cô biết, nhưng anh không làm thế.
Thượng Chi Đào cảm thấy mình và Loan Niệm vĩnh viễn không thể nói chuyện tử tế, ít nhất là trong chuyện công việc. Anh có tiêu chuẩn phán đoán của riêng mình, tất cả tốt xấu đều thuộc vào phạm vi của nó, Thượng Chi Đào không thể nào vượt qua giới hạn.
“Em không cần bận tâm đối thủ cạnh tranh của em là ai, chỉ cần làm cho tốt việc của mình. Chuyện này khó đến thế sao?” Loan Niệm hỏi cô.
Thượng Chi Đào mím môi không nói gì, họ cứ thế chìm trong sự bế tắc lạ lùng. Mãi một lúc lâu sau, bên ngoài nổi gió, cửa sổ đánh cạch một tiếng. Rốt cuộc Thượng Chi Đào cũng lên tiếng: “Anh nói đều đúng cả, dù là ai nói cho em, kết quả đều là như vậy. Em sai ở chỗ cho rằng anh không giống người khác. Giờ thì em biết rồi.” Cô sẽ không bao giờ chờ được Loan Niệm cúi đầu hay nói một câu mềm mỏng, cô cũng sẽ không bao giờ trở thành người giỏi giang hơn người trong lòng anh, đáng được anh đứng ra phá vỡ quy tắc.
“Anh khuyên em nên tỉnh táo.” Loan Niệm nói: “Đây chẳng phải chuyện gì to tát.”
“Với anh thì không phải.”
“Với em thì là như vậy sao? Em giận dỗi thế này chẳng qua là vì em cho rằng anh không đối đãi đặc biệt với em phải không? Thế thì được, giờ anh cho em biết, anh mãi mãi phân chia rạch ròi cuộc sống và công việc, anh cũng khuyên em nên phân biệt cho rõ, bằng không em không tự giải quyết được đâu.”
“Được. Em biết rồi. Giờ thì em đã phân chia rạch ròi rồi.”
“Vậy bây giờ là công việc hay cuộc sống?”
“Công việc.” Thượng Chi Đào nói: “Hôm nay, ngày mai, ngày kia, ngày kìa, đều là công việc.” Cô đi ra cửa, mở cửa ra rồi nói: “Em không cần cấp trên cung cấp đãi ngộ đặc biệt cho em.”
Loan Niệm nhấc chân ra ngoài, vừa mới bước qua ngưỡng cửa anh lại thu chân lại, “Dù cho em có thừa nhận hay không, thì sự thật là em cảm thấy lo lắng với việc Yilia tham gia tranh chức, bao nhiêu năm qua rồi, em vẫn không thể thẳng thắn đương đầu với sự cạnh tranh. Nguyên nhân căn bản nhất của em chính là không tự tin.”
“Em nói lại lần nữa, em chỉ là không thích được người khác báo tin này trên bàn rượu.”
“Nếu em không phải bạn gái anh thì sao? Trong buổi tiệc rượu được người khác báo cho tin này thì em có thể trách ai? Trách ban lãnh đạo? Trách Yilia có lai lịch mang lại khoản tiền hai trăm năm mươi triệu? Trách cấp trên mới của em nói năng không đúng thời điểm? Tại sao anh phải chịu trách nhiệm cho cái sự không tự tin của em?”
Cổ họng Thượng Chi Đào nghẹn đắng.
Cô không nói gì, vì chỉ cần cô mở miệng là nước mắt sẽ trào ra. Cô chỉ khẽ nâng tay ra hiệu mời anh đi cho.
Loan Niệm bỏ đi không ngoảnh đầu lại.
Thượng Chi Đào đã khóc một trận trong lúc tắm, cô cực kỳ cực kỳ giận Loan Niệm, giận hơn bất cứ lần nào khác. Lúc ra khỏi phòng tắm cô nghe thấy tiếng mở cửa, trông thấy Loan Niệm mở cửa vào nhà, quăng đồ sang một bên rồi giơ tay cởi quần áo.
Thượng Chi Đào không muốn nói chuyện với anh, xoay người đi về phòng ngủ nhưng bị Loan Niệm tóm lấy ấn vào tường, khăn tắm của Thượng Chi Đào rơi xuống đất, hai người giằng co trong im lặng. Mấy tháng không làm, Thượng Chi Đào hết sức mẫn cảm, mới dạo đầu đã nộp vũ khí đầu hàng.
Loan Niệm ôm siết lấy Thượng Chi Đào đã mềm như cọng bún, ra sức cắn môi cô, “Không tin anh phải không?”
Thượng Chi Đào lặng thinh, Loan Niệm thúc sâu vào trong, “Nói chuyện!”
“Không tin.”
“Chỉ tin Tôn Viễn Chứ?” Loan Niệm dùng lực va chạm vào người cô, “Hửm?”
“Phải!”
Cả hai đều không nói gì nữa. Loan Niệm càng lúc càng hung bạo, Thượng Chi Đào cắn chặt răng không phát ra âm thanh. Rõ ràng cô cũng rất sung sướng, nhưng lại làm như anh đang cưỡng ép cô.
Loan Niệm chợt cảm thấy vô vị.
Anh dừng động tác lại, nhìn vào mắt Thượng Chi Đào, “Em thật nhàm chán em biết không?”
Anh mà giận thì cực kỳ muốn làm tổn thương người khác, tật xấu này mãi không bỏ được. Anh đứng dậy mặc quần áo, lần này là bỏ đi thật rồi.
Thượng Chi Đào không chủ động tìm Loan Niệm, anh cũng không tìm cô.
Tôn Vũ thường xuyên gọi điện cho cô, báo với cô rằng: “Hôm nay Viễn Chứ lại ăn nhiều hơn một chút rồi.”
“Ngoài việc dùng thuốc ra, anh ấy còn phải tiếp nhận can thiệp tâm lý và những phương pháp điều trị khác. Đã khá lên trông thấy, hôm nay còn cười mấy lần.” Tôn Vũ chưa từng nói thẳng Tôn Viễn Chứ đang trải qua phương pháp điều trị gì, cô ấy cảm thấy như vậy quá tàn nhẫn.
“Ngày kỷ niệm thành lập công ty của anh ấy, anh ấy đã tham dự, còn biểu diễn tiết mục với đồng nghiệp nữa đấy, để chị gửi video cho em thưởng thức.”
“Bao giờ em về? Viễn Chứ bảo chúng ta cùng đi xem phim đêm đấy.”
Thượng Chi Đào nghĩ, dù cuộc sống rất nhạt nhẽo, nhưng ít ra Tôn Viễn Chứ cũng đã khá lên, chuyện này cũng tốt lắm rồi.
Khi cô quay lại Bắc Kinh làm việc, cô đã đến nhà Loan Niệm thăm Luc. Cô chơi cùng Luc rất lâu, “Em chờ chị quay lại đón em về nhé. Mặc dù nhà chúng mình nhỏ, nhưng tốt xấu gì cũng là nhà, đúng không?”
Loan Niệm ở bên cạnh nhíu mày không nói năng sao. Thượng Chi Đào ngẩng đầu lên nói với Loan Niệm: “Hình như Luc không muốn về nhà với em.”
“Em tưởng Luc cũng không có lương tâm như em sao?” Loan Niệm đáp xong đứng dậy đi nấu cơm. Thượng Chi Đào đứng bên cạnh nhìn anh áp chảo bò bít tết, nói với anh: “Phần của em chín tới nhé.”
“Không có phần của em.”
“Vậy em ăn phần của anh.”
Loan Niệm ngoảnh lại liếc cô một cái, trong lòng bỗng dưng có chút ấm ức khó nhận ra. Loan Niệm thực sự chưa từng để mình chịu ấm ức, đến chính anh cũng cảm thấy mới mẻ vì điều này.
Hai người mỗi người một phần bít tết và mì Ý, còn có cốc sinh tố bơ mà Loan Niệm làm, tất cả đều rất ngon. Thượng Chi Đào rất rất thích món bít tết và mì Ý mà Loan Niệm làm, dẫn tới việc cô không ăn quen đồ ăn trong nhà hàng nào cả. Cô còn mê sữa hoa quế mà anh làm nữa, không một ai có thể pha được mùi vị như vậy.
“Sáng mai em có thể uống sữa hoa quế anh làm không?” Thượng Chi Đào hỏi anh.
“Ừ.”