Thượng Chi Đào thấy ông trời đúng là ưu ái Loan Niệm, ngay cả thời gian cũng không thể tác động đến anh.
Dường như anh chẳng thay đổi chút nào, vẫn là người đàn ông lạnh lùng hờ hững ấy, nhìn người ta bằng ánh mắt sâu thẳm khiến người ta sợ hãi.
Cô đi tới bàn ăn, cởi áo lông vũ ra, bên trong là áo len màu đen ôm sát người, nhìn giống như cô và Loan Niệm đã hẹn nhau mặc đồ tình nhân vậy.
Loan Niệm còn nhớ cô gọi mối quan hệ của họ là nhơ bẩn, xấu xí, khiến người ta ghê tởm, cũng nhớ cô đã hạ giá bán toàn bộ những món quà anh tặng cô, cũng nhớ cô ra đi không nói một lời. Sắc mặt anh không tốt hơn là bao.
Thượng Chi Đào ngồi vào ghế, rót nước nóng tráng cốc.
Will lên tiếng kịp thời: “Chi Đào là nhân viên cũ của Lăng Mỹ, có mối quan hệ thân thiết với Lumi chúng ta.”
“Giám đốc Loan có khi không còn nhớ tôi nữa, tôi đã làm việc ở Lăng Mỹ sáu năm.” Thượng Chi Đào tiếp lời, phủi sạch tất cả mọi chuyện trong quá khứ của hai người.
“Quả thực không có ấn tượng.” Loan Niệm liếc cô một cái, không nói thêm câu nào nữa.
Lumi “phụt” một tiếng không nén được cười, bốn người còn lại đều nhìn cô ấy, không biết cô ấy cười cái gì. Lumi cười cái vẻ cố tỏ ra ngầu của Loan Niệm. Cô ấy khẽ ho một tiếng, nói với Thượng Chi Đào: “Đây là đơn vị tổ chức vừa hợp tác với Lăng Mỹ, sau này không tránh khỏi tiếp xúc với sếp Loan, à, Lăng Mỹ chúng ta gọi tên tiếng Anh, cô còn nhớ tên tiếng Anh của sếp Loan chứ, Luke.”
“Còn nhớ.”
“Vậy thì mời Luke một chén đi!”
Thượng Chi Đào rót cho mình một chén rượu trắng, nâng chén một cách kính cẩn, “Cảm ơn Lumi và Luke đã chiếu cố công ty nhỏ của chúng tôi, sau này vẫn mong được quan tâm nhiều hơn. Chén này tôi xin cạn, các sếp cứ tự nhiên.”
Cô uống cạn chén rượu, nhìn thấy Tống Thu Hàn ngồi phía đối diện cứ cầm điện thoại suốt, nhếch miệng cười, tâm trạng có vẻ rất tốt.
Tống Thu Hàn đang tường thuật trực tiếp trong nhóm bạn thân: [Loan Niệm đã gặp được ‘số điện thoại không có thực’ rồi. Hóa ra Loan Niệm thích mẫu con gái như thế này.” Anh ta nhân tiện gửi ảnh của Thượng Chi Đào vào nhóm. Mấy năm nay mọi người đều thắc mắc, một người như Loan Niệm mà chẳng có nổi một người phụ nữ ở bên, ngày nào cũng làm vị hòa thượng toan về già. Họ còn nhớ ngày xưa anh đã cho cả đám leo cây để đi Tây Tạng với một người phụ nữ, còn nói khi nào về sẽ dẫn đi gặp mọi người, sau này thì chẳng có tin tức gì nữa.
“Trông dục quá.” Trần Khoan Niên và Đàm Miễn nhận xét.
“Các cậu nói như vậy tôi không đồng tình cho lắm, tôi ngồi ngay trước mặt cô ấy, cô gái này tướng ngồi ngay ngắn, nói năng dịu dàng lịch sự, vừa nhìn là biết được giáo dục tốt. Ánh mắt Loan Niệm không tồi.” Tống Thu Hàn đính chính thay Thượng Chi Đào: “Từ ‘dục’ này không đủ để hình dung, dù sao trông người ta rất trong sáng.”
Loan Niệm không hề biết cánh Tống Thu Hàn đang nói gì, anh nhìn Thượng Chi Đào uống hết chén rượu không chút do dự, trái tim chợt thắt lại, nhói lên một cái. Xã hội mài giũa con người, thay đổi con người. Anh vẫn còn nhớ trước kia anh từng nói với cô: “Không uống được thì đừng uống một ngụm nào, đừng để chuyện đó xảy ra.”
Cô đáp: “Vâng.”
“Thượng Chi Đào à, buổi hội đàm ngày mai đã bố trí ổn thỏa chưa?” Lumi hỏi Thượng Chi Đào.
“Đã bố trí xong xuôi rồi, tiện thể cũng mời một số bên truyền thông tham dự, coi như là dịch vụ tặng kèm của công ty chúng em. Lịch trình ngày kia đã được sắp xếp xong, tối mai chúng ta sẽ đối chiếu lại một lần nữa.” Thượng Chi Đào trả lời cô ấy.
“Thế thì được rồi. Không nói chuyện công việc nữa, nói cái khác đi!” Lumi nhắc lại chuyện năm xưa với Thượng Chi Đào, nhắc lại lần đầu tiên Thượng Chi Đào đi theo đoàn quay phim, xe gặp trục trặc trên đường núi hoang vu hẻo lánh.
“Lúc đó cô gọi điện cho chị mà giọng run bần bật cô còn nhớ không? Sợ khiếp vía luôn.” Lumi vừa cười vừa kể chuyện.
Phần phía sau của câu chuyện là Loan Niệm gọi điện cho Thượng Chi Đào, khen cô dũng cảm.
“Em nhớ chứ! Lúc đó gan em nhỏ xíu à!” Thượng Chi Đào và Lumi hào hứng uống rượu với nhau, ăn một miếng cơm thấy đã nguội, bèn gọi: “Bà chủ ơi! Đồ ăn nóng!”
Bà Đại Trạch nghe tiếng bưng đồ ăn đến, vỗ một phát vào đầu Thượng Chi Đào: “Con bé này! Uống ít thôi!”
Thượng Chi Đào rụt cổ lại, nói một câu nũng nịu: “Mẹ! Bao nhiêu lãnh đạo với bạn con ngồi đây mà!”
“Đánh hay lắm!” Lumi gật gù đắc ý khen bà Đại Trạch, sau đó nói với Loan Niệm: “Quán cơm này là Flora mở, bà chủ là mẹ Flora. Đây là quán nổi tiếng ở Cáp Nhĩ Tân, trông mặt tiền bé vậy chứ danh tiếng không hề nhỏ đâu. Flora đúng là thế này.” Lumi giơ ngón cái.
Loan Niệm vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm, không động đũa cũng không uống rượu. Lúc bà Đại Trạch mang đồ ăn ra đã mỉm cười với Loan Niệm, anh chỉ nhếch miệng rặn ra nụ cười.
Lumi thoáng nhướng mày, thầm nghĩ anh cứ việc tỏ ra cứng đầu nữa đi! Đừng có rặn cười với mẹ của người ta!
Loan Niệm nghe Thượng Chi Đào nói chuyện với Lumi, cô kể về mấy năm khởi nghiệp gian khổ của cô, khi nói đến chỗ “có lần uống nhiều đến mức phải đi truyền nước”, Loan Niệm uống hết chén rượu rồi đứng dậy khoác áo, hỏi Tống Thu Hàn ở cạnh mình: “Có đi tăng hai không?”
“Tăng hai ở đâu ra?” Tống Thu Hàn phá đám anh, anh ta vẫn chưa xem kịch vui đủ. Hai người kia ngồi cùng một bàn, không nhìn đối phương lấy một lần, nếu lúc nào bắt buộc phải nhìn thì sẽ liếc nhanh một cái, như thể đối phương là mầm tai họa gì đó hoặc cả hai có thâm thù đại hận gì không bằng.
Ai cũng có vẻ giấu đầu lòi đuôi.
“Múa thoát y. Cậu không đi?”
“Đi.” Tống Thu Hàn đứng dậy, cười nói với ba người còn lại: “Mai gặp nhé.”
“Mai gặp.”
Khi Loan Niệm và Tống Thu Hàn ra khỏi cửa, Thượng Chi Đào nhìn theo, thầm nghĩ cửa quán cơm này làm hơi thấp. Sau đó cô lại quay sang hàn huyên uống rượu với Lumi.
Ở bên ngoài, Tống Thu Hàn đuổi kịp Loan Niệm rồi hỏi anh: “Đi đâu xem múa thoát y?”
Loan Niệm liếc anh ta mà không nói gì.
“Không xem múa thoát y à?” Tống Thu Hàn lại hỏi tiếp.
“Cậu đã báo cáo với Lâm Xuân Nhi chưa?”
“Cô ấy sẽ không quản tôi đâu. Chính cô ấy còn thích xem hơn cả tôi ấy.” Tống Thu Hàn cố tình đâm chọt Loan Niệm: “Đây hẳn chính là sự tin tưởng lẫn nhau giữa những người yêu nhau chăng?”
“Đi thôi, về khách sạn. Đau đầu.”
Loan Niệm ngoảnh lại nhìn quán cơm của Thượng Chi Đào, quán cơm được trang hoàng rất ấm cúng và gần gũi, đèn lồng đỏ treo trước cửa, được tuyết trắng làm nền; Ngoài cửa sổ sát đất kẻ ô vuông là mùa đông lạnh lẽo, phía bên trong cửa sổ là thế giới đầy hơi nóng hôi hổi, đúng là cô đã bỏ tâm sức vào nơi này.
Trước kia ở trong nhà anh, cô tìm mọi cách dụ anh làm cơm. Cô bảo cô muốn duỗi tay có áo mặc, há miệng có cơm ăn. Cô làm việc gì cũng đều nghiêm túc, chỉ trừ mỗi việc không biết nấu cơm. Thỉnh thoảng sai cô nấu mì, vậy mà cô cũng quậy tung căn bếp lên như bãi chiến trường. Một cô gái như thế lại mở một tiệm cơm nhỏ, mẹ của cô đích thân quản thúc, vì thế kể từ giờ cô không cần một người đàn ông biết nấu cơm nữa. Vì bữa cơm ngon nhất đã ở ngay bên cạnh cô, nằm ngay dưới mí mắt cô.
“Người ta nói đi xã giao uống nhiều đến mức phải đi truyền dịch, vậy mà cậu lại nhấc chân bỏ đi ngay. Cậu thấy đau lòng có phải không?” Tống Thu Hàn hỏi anh.
Loan Niệm mím môi không nói năng gì. Anh không chỉ đau lòng mà còn tức giận. Anh đã nói với cô bao nhiêu lần, không uống được thì đừng uống, không uống rượu thì vẫn làm ăn được, vậy mà mẹ kiếp cô không chịu nghe lời anh.
“Liên quan gì tới tôi?” Loan Niệm hỏi anh ta.
Tống Thu Hàn cảm thấy Loan Niệm đúng là một kẻ ngốc, anh xót người ta mà nhấc chân bỏ đi ngay, người khác nhìn thấy lại tưởng anh vốn chẳng thích chủ đề trò chuyện này, hoặc là anh đang khinh thường ai đó. Làm bạn với nhau bao năm nay, Tống Thu Hàn hiểu con người Loan Niệm, nhưng không phải tất cả mọi người đều hiểu được anh. Ở trong mắt người khác, Loan Niệm chính là một người xấu mồm mép độc địa.
Tống Thu Hàn cho là Loan Niệm không hiểu, nhưng chính anh ta cũng không hiểu, sau khi gặp lại Lâm Xuân Nhi anh ta mới dần dần hiểu ra yêu là phải bày tỏ thẳng thắn. Ai cũng phải học điều này.
“Thượng Chi Đào lấy chồng rồi sao?” Tống Thu Hàn bất chợt hỏi Loan Niệm. Con người anh ta cũng thay đổi đôi chút sau khi yêu đương, có lẽ là học thói xấu của Lâm Xuân Nhi, lúc nào cũng thích sát muối vào lòng người khác.
Loan Niệm lừ mắt nhìn anh ta, “Đếch liên quan đến cậu.”
Một lúc sau lại bồi thêm một câu: “Đếch liên quan đến tôi.”
Tống Thu Hàn cười sằng sặc một hồi, hai người tự quay về khách sạn.
Loan Niệm đến phòng tập tym nâng tạ và chạy bộ, lúc về phòng thì đã khuya. Điện thoại hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ, đều là số thuê bao ở Cáp Nhĩ Tân. Anh chọn một số rồi gọi lại, nghe thấy một giọng nam: “Chào anh, xin hỏi anh là giám đốc Loan phải không?”
“Phải.”
“Xin chào giám đốc Loan, tôi là Phó Đống ở công ty tổ chức sự kiện lần này. Tôi muốn xác nhận lại thời gian anh lên đường đến buổi hội đàm vào ngày mai. Xin hỏi mấy giờ thì anh có thể xuất phát?”
“Mười giờ.”
“Vâng. Vậy mười giờ đến đón anh. Chúc anh ngủ ngon.”
“Cảm ơn.”
Người mà Thượng Chi Đào dẫn dắt có lễ độ, nói năng mạch lạc rõ ràng. Đội ngũ mà cô dẫn dắt ở Tây Bắc cũng như thế này, người trong đội ngũ đều khiêm tốn lễ độ, làm việc chắc chắn giống cô. Thời điểm đó Loan Niệm cảm thấy cô có năng khiếu dẫn dắt đội ngũ, cũng từng nghĩ đến chuyện giao một bộ phận nhỏ cho cô, chỉ tiếc là không có thời cơ.
Anh cúp máy rồi gọi lại cho số khác, điện thoại đổ chuông mấy hồi, một giọng nói mơ hồ vang lên: “Alo.” Nghe như cô đang đứng ngoài trời tuyết, giọng nói này xuyên thẳng vào lòng anh ngay tức thì, lần cuối họ gọi điện với nhau là hơn ba năm trước.
Loan Niệm đưa điện thoại ra xa, nhìn thoáng qua số điện thoại này, thốt ra một chữ: “Nói.”
“Giám đốc Loan.”
“Lăng Mỹ không có thói quen gọi ‘giám đốc’.” Loan Niệm đáp.
“Luke.” Thượng Chi Đào thầm mắng anh một câu, cái đồ độc miệng!
“Cô cũng không phải người của Lăng Mỹ.” Loan Niệm lại nói.
Thượng Chi Đào cũng tỉnh rượu một nửa, thầm nghĩ nếu không phải các anh chưa trả tiền cho tôi thì tôi đã chẳng thèm hầu hạ anh.
“Vậy phải gọi anh là gì ạ?” Thượng Chi Đào hỏi anh.
“Gọi tôi là Loan Niệm.”
“Nhưng hình như tôi và anh chưa thân đến mức phải gọi thẳng tên họ của anh!”
Thượng Chi Đào lần đầu tiên “bật” lại Loan Niệm, cô chợt nhận ra hóa ra bật lại người khác lại sung sướng như vậy, chẳng trách anh suốt ngày rảnh rỗi là đi bắt bẻ người khác!
“Có gì cứ nói.”
“Lúc nãy Phó Đống ở công ty tôi không liên lạc được với anh, cậu ấy muốn hẹn thời gian đón anh ngày mai.”
“Liên hệ xong rồi.”
“Được. Vậy không làm phiền anh nữa.” Trước khi cúp máy, Thượng Chi Đào nghe thấy Loan Niệm nói: “Về sau khi nào tỉnh táo hãy gọi điện cho tôi.”
Cô không đáp lời anh, cúp máy thẳng thừng.
Luc ở bên cạnh nhìn cô, sủa một tiếng, Thượng Chi Đào thắt chặt mũ, nói với Luc: “Còn không đi tè?”
Đối với Thượng Chi Đào mà nói, uống rượu được chia làm hai kiểu. Một kiểu là uống với người mình yêu quý, chẳng hạn như Lumi, Tôn Vũ và Hạ Vân. Kiểu còn lại là uống xã giao. Làm công ty tổ chức sự kiện vô cùng vất vả, ngày nào cũng bận tối mặt tối mũi, khi nào cần thiết thì chính cô cũng phải động tay chuyển đồ đạc. Có lần sân khấu làm không ổn, cô phải leo lên bục cao, sau khi leo xuống mới thấy chân tay bủn rủn, tự răn mình không được làm như vậy nữa. Cô chỉ tuyển nhân viên nam, vì con gái không chịu được sự vất vả này, cô cũng không nỡ lòng để họ chịu khổ như vậy. Trong số những sự vất vả thì xã giao là chuyện khiến người ta mệt nhất.
Thượng Chi Đào không thích xã giao, cô thà nằm lỳ trên giường không làm gì còn hơn, nhưng cô đã quay về Cáp Nhĩ Tân mở công ty, cần phải tích lũy các mối quan hệ từ con số không. Bàn rượu trở thành địa điểm thích hợp nhất.
Hôm nay uống rượu cô rất vui, vì có Lumi mà cô quý nhất. Sau khi Loan Niệm bỏ đi, hai người đã nói về rất rất nhiều chuyện cũ, Will thì nhíu mày ngồi bên cạnh, chỉ thiếu nước giành lấy chén rượu của Lumi.
Lumi đợi Will vào phòng vệ sinh mới nói nhỏ với cô: “Lão Tâm Can không thích chị uống rượu, chị cũng mặc kệ anh ấy.”
“Nhưng rõ ràng chị sợ anh ấy mà.”
“Bậy nào! Bà đây biết sợ ai bao giờ!”
Thượng Chi Đào vui thay Lumi, rõ ràng là cô ấy và Will đang yêu nhau. Cho dù Loan Niệm ở đây, Will cũng không tỏ ra giữ khoảng cách.
Luc đi tiểu xong chạy về chỗ, ngẩng đầu nhìn cô.
“Em nhìn cái gì mà nhìn!”
Luc gâu một cái: Vừa rồi nhận điện thoại của ai!
“Em không quen đâu.”
Gâu! Nói dối!
Thượng Chi Đào và Luc vừa cãi nhau vừa đi vào nhà, thay đồ rồi nằm lên giường, nằm được một lúc thì rượu cũng ngấm, mơ màng ngủ thiếp đi. Luc nhảy lên giường sủa cô, nghe có vẻ nôn nóng.
Thượng Chi Đào nổi đoán ngồi bật dậy, trợn mắt với nó, “Luc! Không được sủa!”
Luc nhảy xuống giường, nằm bẹp dưới đất, trông hết sức đáng thương.
Thượng Chi Đào nói với nó: “Chị cho em biết, chị sẽ không cho em gặp anh ấy đâu. Em đừng tưởng em quậy lên là chị phải thỏa hiệp! Khó khăn lắm em mới buông bỏ được, thế thì đừng nhặt lên nữa. Chó không thể quay lại con đường cũ!”
Thời điểm mới quay về Cáp Nhĩ Tân, Luc như thể đã sinh bệnh, ngày nào cũng ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có lúc Thượng Chi Đào gọi nó mấy tiếng liền nó cũng chẳng có phản ứng gì.
Lão Thượng nói: “E là Luc bị bệnh rồi chăng?”
Thượng Chi Đào chưa từng trả lời ông.
Cô biết chó cũng giống con người, mới đầu rời xa một người sẽ không quen, dần dần sẽ tốt lên thôi.
Chẳng phải bây giờ đã tốt lên rồi sao?